Xin Chào - Ta Đây Là Nữ Phụ

Chương 134: 134: Cô Là Cái Thá Gì





Liễu Ngọc không hề biết bức ảnh thám tử gửi đến cho cô ta chỉ là vô tình nhầm lẫn.

Hôm đó vừa lúc chú Bảy mổ ruột thừa đang còn nằm viện, Trần Tuyết nhờ Tiêu Lâm chở cô đến trường đón Lý Nguyên Vũ.

Cô đương nhiên không thể xuống xe đón nên nhờ Tiêu Lâm đón hộ, Lý Nguyên Vũ đội mũ đeo khẩu trang nên không chụp được mặt.

Nhưng lúc cô mở cửa xe dang tay ôm con trai, Tiêu Lâm đứng bên cạnh toàn bộ đều lọt vào ống kính của thám tử.
Liễu Ngọc sau khi lấy lại tinh thần liền hung hăng quát lớn.
"Cô nghĩ cô là ai, cái thứ lang chạ với đàn ông đẻ ra một đứa con hoang đến cha nó là ai cũng không biết, còn dám cho mình là thanh cao, thật bẩn cả mắt."
"Bốppppp." Một âm thanh thanh thúy vang lên khiến cả hội sảnh lặng ngắt như tờ.

Liễu Ngọc ôm lấy một bên má cả người loạng choạng không đứng vững, đầu óc quay cuồng bên tai ù ù khoé miệng cũng rỉ máu.

Cô ta không thể nào tin được, Trần Niệm Tuyết lại dám ra tay đánh cô ta ở nơi này.
"Cô...Trần Niệm Tuyết...!cô dám đánh tôi."
"Cô là cái thá gì mà tôi không dám đánh, tôi nói cho cô biết miệng bẩn thì hằng ngày phải nên đánh răng cho đều vào, sáng tối hai lần.


Còn nếu không đánh được thì tôi đây cũng không ngại thay răng mới cho cô."
"Cô...!cô có biết tôi là ai không hả?"
"Đừng có mang nhà họ Liễu ra để doạ tôi, tôi không phải trợ lý cũng không phải quản lý của cô mà để mặt cô đánh mắng.

Đừng tưởng cả cái đất Sài Gòn này ai cũng phải sợ cô, không có cái danh của cha cô, cô nghĩ cô còn có thể đứng ở chỗ này ngạo nghễ mà dẫm đạp người khác à."
Tiêu Lâm và Viên Khải đồng thời chạy đến, Tiêu Lâm theo bản năng kéo cô ra phía sau lưng mình che chở.

Viên Khải thì nhìn dấu tay trên mặt Liễu Ngọc khẽ thở dài trong lòng, vẫn may Trần Niệm Tuyết còn có chút nương tay, bằng không cái mặt này chỉ sợ phải đập đi xây lại.

Lần đó ở quán bar anh đã chứng kiến qua bản lĩnh của cô rồi.

Chỉ có Tiêu Lâm vẫn chưa biết gì, ngây thơ cho rằng người khác ức hiếp chị dâu mình, cậu nổi điên văng lời thô tục.
"Con mẹ nó Liễu Ngọc cô phát dại cái gì đó, cô dám động vào chị ấy thử xem, đừng nói là cô ngay cả Liễu Chương tôi cũng sẽ xé cho tan xác."
"Tiêu Lâm cậu dám gào với tôi, rõ ràng cô ta đánh tôi mọi người điều thấy.

Cô ta cho cậu ăn bùa mê thuốc lú gì đến cả trắng đen cũng không phân rõ.

Cậu nghĩ cậu là ai, cậu nghĩ nhà họ Liễu cậu nói xé là xé được à.

Còn phải xem ai mới là kẻ xé ai.

Không có Nam Cảnh nhà họ Tiêu chẳng qua chỉ là một con kiến dưới chân họ Liễu chúng tôi mà thôi."
Liễu Ngọc từ nhỏ đã ngậm thìa vàng lớn lên, cô ta cho rằng khắp cái đất Sài Gòn này chỉ có Nam Cảnh mới có thể sánh ngang hàng cùng nhà họ Liễu bọn họ.

Thử nhìn mà xem, chỉ có cha cô mới có thể đủ tư cách đàm phán bàn về lợi nhuận với Lý Cảnh Phong.

Năm đó giới hào môn quý tộc, cũng chỉ có cô ta mới xứng liên hôn với anh.


Nếu không phải người đàn bà kia giữa đường mang theo đứa nhỏ nhảy ra, thì bây giờ cô ta đã là bà chủ của Nam Cảnh rồi.

Còn để cho cái họ hàng xa tít mù như nhà họ Tiêu dính chút khí mà lên mặt với cô ta sao.

Chỉ cần nhà họ Liễu lên tiếng, Lý Cảnh Phong muốn hay không cũng phải nhún nhường.
Nếu ba người còn lại mà có thể đọc được suy nghĩ của Liễu Ngọc bây giờ, chắc bọn họ sẽ cười chết mất.

Cười cho sự vọng tưởng và ngu ngốc của cô ta, đúng là chẳng khác nào ếch ngồi đáy giếng.
"Phải chúng tôi có Nam Cảnh đó, còn nhà họ Liễu cô có cái gì mà dám ở đây lên mặt với chị tôi.

Nói cho cô biết, không cần đến Nam Cảnh chỉ cần một ngón tay của nhà họ Tiêu cũng đủ nghiền nhà họ Liễu ra bã rồi."
Tiêu Lâm nói ra lời này là sự thật, bởi vì rất nhanh thôi nhà họ Tiêu sẽ nhai nuốt nhà họ Liễu không còn một mảnh xương.
"Tiêu Lâm cậu đừng có đứng đây mà mạnh miệng, kẻo về đến nhà lại bị cha cậu đánh cho tụt cả quần."
Liễu Ngọc cười nhạo Tiêu Lâm như đang cười một đứa trẻ hỉ mũi chưa sạch.

Một đứa trẻ trâu mà đòi ra oai với cô ta, nghe thôi cô ta đã muốn cười chết rồi.

Nhà họ Tiêu á diệt nhà cô ta bằng một ngón tay à, nằm mơ kiếp sau cũng không thấy nữa là.
Liễu Ngọc sở dĩ luôn tự cho rằng gia tộc nhà cô ta lớn mạnh và không ai dám động đến, cũng bởi vì sự khoát lác khoe khoan và tự tân bốc chính mình của cha cô ta.


Lúc nào Liễu Chương cũng tỏ ra với những người xung quanh, ông ta là kẻ có địa vị cao chót vót, là người có đủ tư cách thương lượng với Lý Cảnh Phong trên thương trường.

Nhưng sự thật ông ta chỉ là một con ểnh ươn đang cố gắng thổi phồng bản thân.

Đã là cóc là nhái, thì muôn đời cũng chẳng thể trở thành voi thành cọp.
Tiêu Lâm siết chặt hai tay thành nắm đấm gân xanh cũng nổi lên, nếu cô ta không phải là phụ nữ cậu nhất định sẽ đấm vỡ mồm cô ta ngay và luôn.

Thấy Tiêu Lâm lửa đã cháy đến đỉnh đầu, vẫn một mực che chở mình ở phía sau.

Trần Tuyết vừa buồn cười vừa cảm động.

Lý Cảnh Phong nói đúng cậu thanh niên này tính tình trẻ con hay bốc đồng, nhưng làm người lại không tệ.
Cô đưa tay vỗ vỗ vai giúp cậu hạ hoả, nhìn thấy chị dâu không sao cậu cũng thả lỏng hơn một chút, lại nghe thấy âm thanh mềm mại dịu dàng của cô truyền đến.
"Chỉ là chó điên cắn bậy em so đo làm gì, chó nó cắn em, em còn muốn cắn lại nó sao."
☆☆đánh hay lắm mợ ba, sẵn đánh thên mấy cái nữa để đập đi xây lại luôn là vừa..