Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 70: Chương 70





Câu thú tội này, được thu trước ống kính TV, mãi mãi sẽ không thay đổi được.
Những lời đồn đãi vô căn cứ có liên quan đến đến chuyện Minh Triệu "Mẹ bần con quý", không cần làm gì mà tự đổ.
Sau này khi "Người đại diện đẹp nhất" phát ra, đoạn thú tội này của Kỳ Duyên sẽ bị cắt nối thành đoạn ngắn, netizen gọi là, bộ mặt của cặp vợ chồng giá trị ngược chó* hằng ngày.
* Ngược chó: hình như là chỉ những hoàn cảnh các cặp đôi hạnh phúc đang thể hiện sự thân mật trước mặt những người độc thân.
Vài ngày cuối cùng của tháng chín, trong lòng Tư Mộ vô cùng vô cùng vui mừng, cậu nói với mấy thầy cô giáo trong lớp: "Ba mẹ của con sẽ kết hôn."
Khuôn mặt giáo viên hiện lên dấu chấm hỏi, có ý gì?
Hơn nữa trong khi đó, Tư Mộ tuyên truyền hôn lễ của ba mẹ cậu với các người bạn nhỏ.
"Các cậu đã từng tham gia hôn lễ của ba mẹ chưa?"
Các bạn học nhỏ lắc đầu một cái.
Tư Mộ vỗ vỗ vai Dương Dương, "Haizz, đừng đau lòng.

Ba mẹ mình quá yêu mình, vẫn chờ mình lớn lên, để cho mình làm hoa đồng của họ."
Dương Dương hừ một tiếng, "Ba mẹ mình cũng rất yêu mình."
Tư Mộ: "Nhưng ba mẹ cậu có mời cậu đến hôn lễ của họ đâu?"
Dương Dương: "Mình đã xem hình cưới của ba mẹ mình, khi đó vẫn chưa có mình."
Tư Mộ: "Ba mẹ mình còn dẫn mình đi theo chụp ảnh cưới, mình kéo váy cưới cho mẹ nữa."
Những người bạn nhỏ nhìn cậu bằng ánh mắt hâm mộ.
Cậu che mặt lại, "Các cậu đừng nhìn mình như vậy.

Sau khi kì nghỉ kết thúc, mình sẽ mang cho các cậu thật nhiều thật nhiều bánh kẹo cưới của ba mẹ." Một vẻ mặt xấu xa này, có phải là do vị họ Nguyễn kia truyền lại không?
Ngày tổ chức hôn lễ của Kỳ Duyên và Minh Triệu là ngày sáu tháng mười, nghe nói mẹ Nguyễn và Khương Lỵ muốn lật tung hoàng lịch cuối cùng mới hài lòng cùng nhau chọn một ngày, một ngày đại tốt lành.
Kỳ Duyên và Minh Triệu cũng không tin vào những điều này, chỉ cần cùng người mình yêu, cả nhà có thể bình an hạnh phúc ở cùng với nhau, mỗi một ngày đều là ngày đại tốt lành.
Ngày bốn tháng mười,
Lam Anh từ thành phố B bay đến Tấn Thành.

Minh Triệu cũng không định dẫn Tư Mộ đi đón người ở sân bay, nhưng hết lần này đến lần khác người bạn nhỏ này vừa đúng lúc nghe được lời cô nói với Kỳ Duyên, vừa nghe được dì nhỏ Lam Anh đến đây, rất muốn được đi theo.
Đi thì đi được.

Nhưng trước khi khởi hành, tiểu tử thúi muốn mặc bộ tây trang nhỏ của mình.

Minh Triệu: "Bộ tây trang đó là để đến hôn lễ mới mặc mà?!"
Tư Mộ: "Con mặc vào để cho dì nhỏ tham khảo giúp con một chút."
Minh Triệu thẳng tắp nhìn cậu, không ai hiểu con bằng mẹ.
Tư Mộ xoay người lại: "Mẹ, không mặc bộ này, đổi lại bộ kia đi."
Minh Triệu cười, "Được, tự con chọn."
Mặt mày Tư Mộ hớn hở, một bộ ba món mà Kỳ Ân đã chọn cho cậu, áo sơ mi trắng tay ngắn, quần sọt màu xám sọc caro, áo com lê nhỏ che lưng.

Rất long trọng!
"Mẹ, nơ đâu?"
Minh Triệu oán thầm, con đi gặp bạn gái à!
Sau khi thay đồ xong, Minh Triệu chụp cho cậu một tấm hình, dùng một icon con ếch nhỏ che mặt cậu lại, rồi cô đăng lên web.
"Đi đón chị em tốt của tôi, Tiểu Đậu Nha rất muốn mặc bộ này.

Tôi rất muốn nói cho nó biết, chị em tốt của tôi đã có người theo đuổi, con đừng có đùa."
Lành lạnh: Xin tấm hình thấy được mặt Tiểu Đậu Nha!
Ngày ngày ngày mê muội: Tiểu Đậu Nha đã trưởng thành, ha ha ha ha
Tôi ở đây, bạn đang ở đâu: Chị Phạm, xin chị cho Tiểu Đậu Nha ra mắt! Các dì hoàn toàn ủng hộ!
........
Mấy năm này Minh Triệu và Lam Anh đều bận rộn công việc, cơ hội gặp mặt không nhiều.

Nhưng khoảng cách thời gian cũng không làm cho tình cảm của hai người thay đổi.
Lam Anh kéo vali đi ra theo dòng người, cô ấy mặc áo sơ mo trắng, quần jean màu xanh, giày thể thao, chỉ là một bộ quần áo đơn giản.
Cho dù như vậy, gương mặt đó ở trong đám đông cũng làm người ta khó có thể không chú ý đến.
"Dì nhỏ ----- dì nhỏ -----" Tư Mộ gọi lớn một tiếng.
Sắc mặt vốn lạnh lùng của Lam Anh biến đổi trong nháy mắt, nụ cười từ khóe miệng kéo lên đến toàn khuôn mặt, giống như đóa hoa nhỏ trong sơn cốc đột nhiên nở rộ ra.

Cô ấy tăng nhanh bước chân, đi đến bên cạnh các cô, "Tiểu Đậu Nha ------" giọng nói nhỏ nhẹ dễ nghe.
"Dì nhỏ, con rất nhớ dì đó." Tư Mộ nhìn Lam Anh không hề chớp mắt.
Minh Triệu nhịn không được, "Người bạn nhỏ Tư Mộ, không được nhìn người đẹp với ánh mắt như vậy."

Lam Anh mở rộng cánh tay ôm Tư Mộ vào trong lòng, "Lần trước gặp nó là vẫn còn trong lễ mừng năm mới, cũng đã tám chín tháng rồi, Tiểu Đậu Nha cao lớn hơn rất nhiều."
Minh Triệu nhìn cậu, "Trẻ con mỗi ngày một dạng, mà cậu thật sự là không có gì thay đổi."
Lam Anh cười nhẹ, "Tiểu Đậu Nha càng lớn càng giống Kỳ Duyên."
Minh Triệu nói: "Vốn là anh ấy cũng muốn đến đón cậu, chỉ là có chút việc nên không thể đến, chúng ta đến khách sạn trước, lễ phục cũng để ở trong phòng."
Lam Anh gật đầu một cái, "Không quan trọng."
Minh Triệu trầm mặc một lúc, nhẹ nhàng hỏi một câu, "Tần Hoành không đi với cậu sao?"
Lam Anh: "Anh ấy gọi điện thoại cho mình, nói tối mai mới đến."
Minh Triệu liếc nhìn cô ấy, mang một vẻ mặt đã hiểu.
Tiểu Đậu Nha nhìn nhìn mẹ của cậu, "Mẹ, mắt mẹ có đau không?"
Minh Triệu: "..."
Đến khách sạn, chờ Lam Anh sắp xếp hành lí xong.

Ba người cùng đi xuống tầng dưới ăn trưa.
Lam Anh và Minh Triệu có thói quen giống nhau, ăn cái gì cũng rất nhanh.

Nhưng mà bữa cơm này, rõ ràng Minh Triệu chỉ ăn no năm phần.
Lam Anh hỏi: "Cậu đang giảm cân sao?"
Minh Triệu lắc đầu một cái, "Không muốn mập quá, nhịn qua hôn lễ là được."
Lam Anh cười: "Cậu đã gầy như vậy rồi!"
Tiểu Đậu Nha chỉ vào cái đĩa ở giữa, "Con thích ăn thịt thịt, nhưng mà, còn dư lại một miếng, cho dì nhỏ ăn."
Trong lòng Lam Anh như tan ra.
Bữa trưa kết thúc rất nhanh, Kỳ Duyên đến.
Lam Anh đứng dậy, "Đã lâu không gặp." Cho dù từ trước đến nay cô là người không để ý đến bề ngoài của người khác, nhưng mỗi lần nhìn thấy Kỳ Duyên, cô vẫn cảm thấy khiếp sợ.

Cô suy nghĩ miêu tả của cô có giới hạn, đại khái là anh tuấn cao ngất, một người đàn ông rất ấm áp.

Mà đại khái anh ấy ấm áp chắc là vì giờ khắc này có vợ con ở bên cạnh.

Kỳ Duyên vươn tay, "Xin lỗi, tôi đã đến trễ." Nhiệt tình và chu đáo của anh, Lam Anh thu vào trong mắt.

Bởi vì có liên quan đến Minh Triệu, Kỳ Duyên cũng nghĩ Lam Anh giống như người thân của mình.
Kỳ Duyên càng thêm trang trọng với cô ấy.
"Ba-----" Tiểu Đậu Nha cầm xin được chú ý.
Kỳ Duyên liếc mắt sang nhìn cậu, "Tại sao hôm nay lại ăn mặc như vậy?"
Minh Triệu cười mà không nói.
Ngày sáu tháng mười, trời quang mây đảng, nhiệt độ thích hợp.
Hôn lễ tổ chức ở làng Cảnh Sơn, bãi cỏ xanh biếc dạt dào, hoa tươi nở rộ, gió thổi nhẹ lất phất, tất cả đều rất đẹp.
Đúng giờ khách khứa đến, mọi người vừa ngồi xuống.

Toàn bộ họ hàng nhà họ Nguyễn đến, ông nội bà nội nhà họ Phạm cũng đến Tấn Thành tham gia hôn lễ.

Bọn họ mang một bụng oán hận với Khương Ngật, ban đầu kiên quyết không để cho Khương Ngật về nhà, hoàn toàn muốn chặt đứt tình cảm.

Hiện tại thời gian sớm đã hòa tan hết thảy, huống chi sau khi nhìn thấy Tiểu Đậu Nha, người già cố chấp cũng phai nhạt, trong lòng đối với cháu gái Minh Triệu còn mang tâm trạng mắc nợ.
Đến cuối cùng Lương Nguyệt và Tấn Thân cũng không đến, tuyên bố với bên ngoài, đạo diễn Tấn khó chịu trong người nên không thể đến dự, nhưng cũng chúc phúc cho hai người tân hôn vui vẻ.
Tấn Trọng Bắc và Tấn Thù Ngôn đến tham gia hôn lễ, bên ngoài cũng không nghi ngờ gì.
Nghệ sĩ kí hợp đồng với Hoa Hạ cũng có thể đến, Trình Ảnh cũng đến.
Mấy người Tống Văn Dịch, Tần Nhất Lộ cũng đến dự, trang phục hôm nay của mọi người cũng rất đơn giản mà lại không tầm thường.
Tần Nhất Lộ nhìn chằm chằm lên sân khấu: "Thật không nghĩ đến Nguyễn tổng sẽ mời thầy Tấn làm phụ rể."
Tống Văn Dịch cười khẽ: "Ai lại có ý định đi làm phụ rể của Nguyễn tổng, vừa đi lên trong nháy mắt đã bị gϊếŧ rồi.

Hơn nữa một nhà ba người này vừa bước lên sân khấu, phụ rể phụ dâu là ai cũng không quan trọng nữa."
Mặc dù chuyện của Kỳ Duyên và Minh Triệu mọi người trong ngành đã sớm biết, nhưng hôm nay là lần đầu tiên một nhà ba người bọn họ lộ diện.

Mọi người đối với "Tiểu Đậu Nha" thường xuyên xuất hiện trên weibo của Minh Triệu rất tò mò.
Tần Nhất Lộ nhịn cười, "A, tại sao anh lại không đi gọi Kỳ Ân, cùng ngồi với chúng ta?"
Tống Văn Dịch nhìn hàng ghế trước, vết thương của Kỳ Ân vẫn chưa hồi phục hoàn toàn, cô ấy vẫn ngồi rất thanh lịch.
"Hai người cãi nhau?"
"Không có."
"Nhất định là cãi nhau rồi.

Cô ấy bị thương có thể có lúc tính khí không tốt lắm đâu." Mặc dù trước kia cô có nghe nói Nguyễn công chúa rất khó phục vụ, nhưng mà chuyện tình cảm này, một là nguyện chịu bó buộc một là nguyện chịu bên cạnh nhau.

Tống Văn Dịch lại dời tầm mắt đi chỗ khác, ghế thứ tám ở bên phải, người ngồi ở đó đều là bạn học của Minh Triệu.

Dường như anh nhìn một cái thì lập tức nhận ra người đàn ông kia, Tần Hoành.
Không thể không nói, bề ngoài của Tần Hoành, cho dù hôm nay có nhiều nam nghệ sĩ trong ngành, nhưng anh ta tuyệt đối không kém cỏi.
Lúc thanh xuân có ai chưa từng có một hai đoạn tình khúc.
Đúng mười giờ, hôn lễ bắt đầu.
Ban nhạc trình diễn mở bài "diễu hành đám cưới", không khí của cả khán phòng lãng mạn vui vẻ.
Minh Triệu khoác tay của ba Phạm, Tiểu Đậu Nha cầm đuôi váy cưới của cô, dưới âm nhạc du dương nhẹ nhàng, cô từng bước từng bước đi đến giữa sân khấu.
Tim của cô nhảy lên từng nhịp từng nhịp, rất khẩn trương.
Kỳ Duyên mặc một bộ tây trang màu đen, đứng thẳng tắp ở đó, ánh mắt chưa từng rời cô một lần.
Ba Phạm giao tay của cô cho Kỳ Duyên, trong mắt của ông lóe lên một ánh sáng sáng bóng trong suốt.

Đúng vậy, cả đời này, ông không thể cùng người mình yêu nắm tay đi hết quãng đường, nhưng chỉ cần con gái của ông có thể hạnh phúc, ông cũng rất mãn nguyện rồi.
Trên sân khấu, phụ dâu và phụ rể đứng phía sau cô dâu chú rể, hoa đồng xin đẹp đứng bên cạnh chân cô dâu.
Diễu hành đám cưới, cảnh tượng ấm áp, không gian trữ tình.
Tiểu Đậu Nha đang cầm hộp quà, Kỳ Duyên lấy một chiếc nhẫn trong hộp đó ra, anh nắm tay Minh Triệu, đeo chiếc nhẫn đơn giản mà lại sang trọng quý phái vào ngón tay áp út của cô.
Anh nhìn cô thật sâu, nhấc khăn voan lên, nhẹ nhàng ôm cô vào trong ngực mình.

Anh cúi đầu hôn lên môi cô một cái.
Một nụ hôn đã kết thúc.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy hạnh phúc.
Kỳ Duyên nói: "Bà Nguyễn, hôm nay em rất đẹp."
Minh Triệu ngẩng đầu, nhìn anh.

Trước mắt hiện lên rất nhiều đoạn kí ức ngắn, lần đầu tiên bọn họ gặp nhau....!lần đầu tiên bọn họ ăn cơm chung....!Thì ra là, tất cả cô đều nhớ sâu đến như vậy.
Kỳ Duyên nắm lấy tay cô, anh nói: "Anh chờ đợi ngày này, đã đợi hơn bốn năm rồi."
Kỳ Duyên lại cúi đầu hôn lên trán cô, " Minh Triệu, anh yêu em."
Mắt Minh Triệu dần dần ướt, " Kỳ Duyên, em cũng yêu anh."
Bởi vì anh, em mới tin rằng, đứa bé em sinh ra không phải là một sai lầm.
Bởi vì anh, em mới tinh rằng, trên đời có tình yêu đích thực.
Chúng ta gặp nhau vội vàng, mà bên nhau giống như dòng nước chảy dài đến hết đời.
"Ba mẹ, các người không thương con?" Tư Mộ nhón chân lên, nháy nháy đôi mắt to, giọng nói lộ ra mấy phần ủy khuất..