Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 37: Chương 37





Ngày đính hôn của Mạc Dĩ Hằng, khách khứa đều đến dự.

Hoa tươi được vận chuyển bằng đường hàng không, nụ hoa chớm nở, màu sắc tươi vui.

Lễ đường được bố trí rất tỉ mỉ, tràn đầy lãng mạn và hạnh phúc.
Đây không phải là lần đầu tiên cô đi dự tiệc với Kỳ Duyên.

Hôm nay cô mặc một bộ đầm trắng, rất thích hợp với cô.

Hai năm qua, phong cách ăn mặc của cô được nâng lên một hai điểm.

Người đẹp dựa vào ăn mặc, một chút cũng không sai.

Không phải nói, Minh Triệu không xinh đẹp, chỉ là quần áo thêm phần không ít.
Kỳ Duyên kéo tay cô, “Tay của em sao lại lạnh như thế này?”
Tháng ba, nhiệt độ cũng không phải rất cao, mặc dù bên trong hội trường có mở máy sưởi, nhưng vừa từ ngoài đi vào, vẫn có chút lạnh.
Minh Triệu hít sâu một hơi, “Đẹp cũng khiến người ta lạnh lẽo, sẽ tốt ngay thôi.” Bỗng nhiên cô thấy phía trước có mấy nam nhân, “Ah….

Đó không phải Thiên Bảo Từ tổng sao?”
Kỳ Duyên nhìn theo ánh mắt của cô, “Là anh ta.”
Minh Triệu nghi ngờ nói, “Không phải năm ngoái Mạc tổng và Từ tổng có hiềm khích sao?”
Kỳ Duyên nghiêng đầu, “Trong giới kinh doanh, không có vĩnh viễn làm kẻ thù.”
Minh Triệu nghĩ đến hỗn chiến kia, không khỏi cười, “Em cho là đời này bọn họ sẽ không qua lại với nhau.”
Nói xong, hai người đến gặp đôi tân hôn của đêm nay.
Vị hôn thê của Mạc Dĩ Hằng họ Hàn, không phải là người của giới giải trí, bối cảnh gia thế vô cùng cường thế.

Cô dâu rất tốt, đứng cùng một chỗ với Mạc Dĩ Hằng thật sự là trời đất tạo nên một đôi.
Mặc Dĩ Hằng bắt tay Kỳ Duyên, ánh mắt nhìn Minh Triệu.

“ Nguyễn tổng, ngài cũng quá khiêm nhường, không mang theo phu nhân, dùng Phạm đại diện làm lá chắn.

Đi với ngài thì làm sao mỹ nữ tìm bạn trai đây?”
Kỳ Duyên mỉm cười, “Yên tâm, về vấn đề hôn nhân của Phạm đại diện, tôi cũng thật sự lo lắng.”
Mạc Dĩ Hằng cười nói, “ Minh Triệu, hôm nay tôi và Hàn Nhụy làm nhân chứng, cô yên tâm mà đi yêu đương.”
Minh Triệu kiên trì, trên mặt mang theo nụ cười xinh đẹp, “Vậy cảm ơn Mạc tổng và Mạc phu nhân, tôi sẽ nắm chắc cơ hội.” Cô không muốn nhìn đến khuôn mặt của vị tiên sinh bên cạnh.
Khẳng định rất lạnh.
Đúng như dự đoán.
Gặp xong đôi tân hôn, Kỳ Duyên và cô tiếp chuyện với vài lão tổng trong giới giải trí, nói chuyện với bọn họ xong, sau đó nắm tay cô đi vào một chỗ khuất.
Minh Triệu đang bưng một li cốc tai, miệng nhỏ nhấp một ngụm, “Thực ngọt, hương vị giống như nước có ga.”
Kỳ Duyên nhếch miệng, “Uống ít một chút, rượu này có tác dụng chậm.”
Hôm nay cô cố ý làm kiểu tóc này, tóc dài uốn lượn, trên cổ mang vòng cổ anh tặng lần trước, kim cương rực rỡ chói mắt.

Anh tặng trang sức cho cô, tham gia hoạt động bình thường cũng có thể dùng được.
Anh lấy ly rượu từ trong tay cô, không cho cô tiếp tục uống.
Minh Triệu bĩu môi, “Sẽ không say.”

Kỳ Duyên không thuận theo, “Có khả năng Tiểu Đậu Nha phát hiện em uống rượu.”
Minh Triệu than nhẹ một hơi, khóe miệng hiện lên độ cong có chút bắc đắc dĩ, “Con mới ba tuổi, Kỳ Duyên, anh nói xem qua vài năm nữa, không phải em bị con ăn gắt gao sao?”
Thường ngày hai mẹ con ở nhà sẽ có lúc va chạm, Tư Mộ rất biết suy nghĩ, hơn nữa lý do nói ra còn rất rõ ràng.

Minh Triệu thường lén châm chọc, đứa nhỏ này một chút cũng không giống cô.
Ngón tay của Minh Triệu đâm vào lồng ngực của anh, “Nè, lời của Mạc Dĩ Hằng nói anh đừng để trong lòng.”
Kỳ Duyên nhăn mi, “Không phải vừa rồi em rất đồng ý với lời của cậu ta sao?”
Minh Triệu cười, " Nguyễn tiên sinh, không phải anh đang ghen tị đó chứ?”
Kỳ Duyên quay mắt đi, nhìn ánh trăng, biểu tình hơi mất tự nhiên.

Anh đương nhiên biết, hai năm nay xung quanh của cô có không ít người, không thiếu người muốn theo đuổi phu nhân của anh.
Minh Triệu tới gần anh, “ Nguyễn tiên sinh, em chỉ yêu một mình anh, được chưa?”
Kỳ Duyên vừa định ôm chầm lấy cô, phía sau có người đi đến, giọng nói từ phía sau truyền đến.
" Kỳ Duyên….” Giọng nói trung niên của một người đàn ông.
Minh Triệu và Kỳ Duyên cùng quay đầu lại, Minh Triệu thu lại ý cười trên mặt.
Đạo diễn Tấn và phu nhân của ông Lương Nguyệt đi đến.
Kỳ Duyên vươn tay, “Đạo diễn Tấn, cô Lương, chào.”
Đạo diễn Tấn gật đầu, “ Kỳ Duyên, chúc mừng cậu, con trai của cậu đã được ba tuổi.” Nghe được tin tức trong lòng ông khó tiếp thu được.
Kỳ Duyên cười yếu ớt, “Cảm ơn.”
Lương Nguyệt im lặng đứng bên cạnh ông, ánh mắt đánh giá Kỳ Duyên và Minh Triệu trong chốc lát.

“Quả thực tin tức làm cho tôi kinh ngạc.”
Kỳ Duyên không khỏi lắc đầu, vẻ mặt xin lỗi, “Thật có lỗi.

Tôi chỉ muốn cho đứa nhỏ hoàn cảnh yên tĩnh, nên chưa muốn công khai.”
Lương Nguyệt gật đầu, tỏ vẻ hiểu.

Tấn Thù Ngôn thì phải làm sao đây.

“ Minh Triệu, đã lâu không gặp.”
Minh Triệu nhìn Lương Nguyệt, giọng điệu bình tĩnh, “Cô Lương, xin chào.”
Quả thật đã lâu không gặp.
Ba năm trôi qua, đây là lần gặp thứ hai của bọn họ.
Lần trước là trong lễ công chiếu phiếm điện ảnh của đạo diễn Tấn, những người đại diện trong công ty Kỳ Duyên được tham dự.
Hôm đó, Minh Triệu lễ phép đến trước mặt Lương Nguyệt chào hỏi, đến nay hình ảnh đó như mới trải qua ngày hôm qua.
“Cô Lương, cô vẫn khỏe chứ, tôi là Minh Triệu.”
Cô không gọi là Angel.
Cô bình thản nói ra tên của mình.
Lương Nguyệt nhìn cô, ánh mắt bình tĩnh, “Xin chào, có phải tôi đã gặp qua cô ở đâu không?”
Minh Triệu cong khóe miệng, tươi cười không lan đến mắt, “Cô Lương, trước đây tôi là trợ lý của Nguyễn tổng.”
Gương mặt tinh xảo của Lương Nguyệt bừng tỉnh hiểu ra, “Tôi nhớ rồi, đã thật lâu trước kia.

Lớn tuổi, chuyện trước kia đều không nhớ rõ.”
Trương Du đứng ở mộ bên cười, “Cô Lương, cô cũng không tính là lớn tuổi, chúng tôi phải sống làm sao.


Cô chăm sóc da tốt nên chỉ nhìn hơn hai mươi tuổi thôi.”
Lương Nguyệt bật cười, “Nhìn từng đợt rồi từng đợt người mới, tôi đây không già không được.”
Trương Du cảm thán, “Đúng vậy.

Những người đại diện như Minh Triệu cũng xuất hiện, tôi cũng cảm giác mình già đi rồi.” Năm nay cô chỉ mới ba mươi lăm tuổi, trong làng giải trí được hưởng danh xưng người đại diện xuất sắc.

Tuy rằng hiện tại cô đã rời khỏi Hoa Hạ, tự lập công ty của riêng mình, nhưng mà cũng có tình nghĩa với Hoa Hạ, Họa Hạ đối với người đại diện này cũng có chút chiếu cố.
Lương Nguyệt giống như nhớ đến cái gì, “Tên của cô là Minh gì vậy?”
Minh Triệu trả lời: “ Minh trong ánh sáng, Triệu trong mạnh mẽ” Ngữ khí bình thản, từ ngữ rõ ràng.
Lương Nguyệt gật đầu, dịu dàng nói, “ Là Minh Triệu.”
Hôm nay gặp nhau tại lễ đính hôn của Mạc Dĩ Hằng, thật ra Lương Nguyệt nhìn Minh Triệu đến vài lần.
Suy nghĩ kỹ càng, đường trưởng thành và tích lũy của Minh Triệu, từ một trợ lý nhỏ của minh tinh, đến làm trợ lý của Kỳ Duyên, cho đến bây giờ có thể chạm đến vị trí người đại diện, xem tuổi của cô ấy có thành tích như vậy quả thật khó có được.
Mọi chuyện thuận lợi làm cho người khác có chút không quá tin tưởng.
Kỳ Duyên nói chuyện cùng vài lão tổng, Minh Triệu nhàn nhã ăn điểm tâm.

Đúng lúc, di động vang lên.

Cô cả kinh, là người nghệ sĩ nào có scandal.
Gần đây thần kinh của cô có chút căng thẳng.
May mắn, là Tiểu Đậu Nha gọi đến.
Bây giờ Tiểu Đậu Nha đang nằm trên giường lớn, mặc bộ áo ngủ hình tiểu Hùng màu lam, nói vào điện thoại di động.

“Mẹ, mẹ và ba khi nào thì về?”
“Nhanh thôi, Ông nội và bà nội đưa con về à?”
“Vâng ạ.

Còn có Nhất Nam và Nhất Bắc đến nhà chúng ta chơi, cô còn tặng đồ chơi cho con.”
“Vậy con có cảm ơn cô hay không?”
“Con có ạ.

Con mời cô đến nhà trẻ chơi với con, cô nói bận việc học nên không thể đi.” Vẻ mặt của bé tiếc nuối.
Minh Triệu cười, Tiểu Đậu Nha vừa mới đến nhà trẻ, cảm thấy mới mẻ, dĩ nhiên nhà trẻ trở thành ngôi nhà thứ ba của bé.

Một bên cô nghe con trai nói chuyện, một bên ăn bánh ngọt.
“Bánh ngọt! mẹ, không phải buổi tối không ăn để giảm béo sao?”
Minh Triệu: “… Mẹ béo lắm sao?”
Tiểu Đậu Nha nghiêm túc suy nghĩ, “Dù mẹ có béo con vẫn yêu mẹ.”
Minh Triệu cảm thấy sau này con trai cô khẳng định sẽ được nhiều con gái thích.

Lại nói tiếp lời ngon tiếng ngọt, một câu lại một câu, không biết giống ai? Kỳ Duyên cũng có nói, mỗi khi động tình thì anh sẽ nói bên tai cô, gọi cô là “bảo bối”.
Cô cúp điện thoại, đang chuẩn bị đi toilet, đúng lúc gặp Lương Nguyệt.
Lương Nguyệt gật đầu với cô, “Buổi sáng hôm nay chúng tôi nhận được tài liệu của Hứa Giai Nhân,

là một bộ phim điện ảnh về bi kịch, tôi đã xem qua hình tượng của Hứa Giai Nhân, đầu tháng tư này cô cho cô ấy đến casting, chúng tôi sẽ xem xét.”
Vẻ mặt Minh Triệu như cũ, “Cô Lương, thật làm phiền cô.”
Lương Nguyệt nhìn cô, “Khương Hiểu, nghe Trương Du nói, cô là người Lăng Nam?”
Rượu cốc tai tác dụng chậm dần dần phát huy hiệu lực của nó, cô thả lỏng thần kinh, buông đi cảnh giác.

“Đúng vậy, tôi được sinh tại Lăng Nam, mãi cho đến khi lên trung học, tôi mới chuyển đến Tấn Thành.”
Lương Nguyệt buồn bã, “Lăng Nam là một nơi rất tốt, địa linh nhân kiệt, Hoa Hạ xây Ảnh Thị Thành ở lăng Nam rất tốt.

Sau này chúng ta có thể đến Lăng Nam quay phim.”
Minh Triệu gật đầy, “ Nguyễn tổng rất giỏi, ánh mắt cũng rất tốt.”
Đúng vậy.

Kỳ Duyên là nhân tài hiếm có, tất cả phương diện đều không thể soi mói.

Lương Nguyệt nghĩ tới con gái của mình, khi biết được Kỳ Duyên có con trai, Tấn Thù Ngôn đã khóc cả một buổi chiều.

Nhốt mình ở trong phòng, không ăn không uống, ai khuyên cô cũng đều vô dụng.

Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, bọn họ làm cha làm mẹ, đều hi vọng con gái của mình được hạnh phúc.

Nhưng mà chỉ duy nhất chuyện tình cảm, bọn họ không giúp được.
Tác phong làm việc của Kỳ Duyên, qua nhiều năm Lương Nguyệt không xác định được.
Bà cười nhẹ, tâm tình thoáng trầm xuống.

“Cô rất giỏi, đã ký được hợp đồng với vài nghệ sĩ, cân nhắc lại một chút những người đó sẽ nổi tiếng thôi.”
Minh Triệu: “Tôi chỉ là may mắn thôi.”
Lương Nguyệt biết cô khiêm tốn, “Con gái của tôi nhỏ hơn cô hai tuổi, so với cô còn kém rất xa.”
Mặc dù bà nói như vậy, nhưng trong giọng nói không chút che dấu yêu thương đối với con gái.

Đó là cách nói con của họ mà các bà mẹ nói với người ngoài.
Minh Triệu nghẹn ở yết hầu, “Tấn tiểu thư rất giỏi, phong cách chụp ảnh của cô ấy rất độc đáo.” Tấn Thù Ngôn có tài năng chụp ảnh trời cho, cũng có gia đình hậu thuẫn.
“Nó chỉ tùy tiện vui đùa một chút thôi, tôi cũng không trông cậy nó đạt được thành tích gì.”
Minh Triệu cười cười.

Cô biết các tác phẩm của Tấn Thù Ngôn là , , bảo tàng nghệ thuật Châu Á ở San Francisco đã trưng bày vĩnh viễn tác phẩm đó.
Lại có người đi lại chào hỏi Lương Nguyệt, Minh Triệu tìm lí do rời đi.

Cô bước từng bước về phía trước, lưng thẳng tắp, bước chân kiên định.
Chung quanh tràn đầy tiếng nói cười, giờ phút này cô có cảm giác cô như tác riêng ra một không gian khác.
Lúc Kỳ Duyên quay lại, thấy cô ngồi một mình ở một góc, sắc mặt ửng đỏ.

Anh nhíu mi.
Minh Triệu nhìn anh mỉm cười, hai mắt mơ hồ, “Sao bây giờ anh mới quay lại? Em chờ anh đã lâu rồi.”
Kỳ Duyên không khỏi lắc đầu, “Đi thôi, về nhà.

Muốn anh đỡ em không?”
Minh Triệu đứng dậy, “Không cần.

Nếu anh đỡ em, ngày mai em và anh sẽ lên báo đó.”
“Em nhớ rất rõ nhỉ.”
Cô cũng không uống rượu, chỉ có chút mệt mỏi.


Vừa lên xe liền làm ổ trên người anh, tìm tư thế quen thuộc rồi ngủ.
Về đến nhà, Kỳ Duyên một đường ôm cô về phòng ngủ.
Ôm cô đặt lên giường, nhìn đến tiểu tử kia đang ngủ giữa giường, gối đầu lên cái gối nhỏ của bé.
Minh Triệu la hét muốn uống nước, Kỳ Duyên đi rót một ly nước cho cô.

Minh Triệu uống một hớp lớn, tinh thần dần dần thanh tỉnh.
Đột nhiên cô ôm chầm lấy Kỳ Duyên, đôi mắt ướt sũng, nhỏ nhẹ nói, “ Kỳ Duyên, anh có bí mật không?”
Kỳ Duyên vuốt mặt cô, “Có.”
Khóe miệng của Minh Triệu cong lên, “Bí mật gì?”
Kỳ Duyên cúi đầu hôn miệng của cô, “Chờ em tỉnh anh sẽ nói cho em biết.”
Minh Triệu bất mãn, đến gần anh, vùi đầu vào ngực của anh, ngửi mùi hương dễ ngửi trên người anh.

“Anh không nói cho em biết!” Cô ôm cổ anh không chịu buông tay, “Em nói bí mật của em.

Em có rất nhiều bí mật.

Rất nhiều, rất nhiều.” Cô cẩn thận cất giấu tâm tư nhỏ nhiều năm như vậy, mỗi khi uể oải bất an, đều cắn răng vượt qua.
“À…… Có bao nhiêu bí mật?”
“Lần đầu tiên em nhìn thấy anh, thì đã thích anh.” Nói xong cô nở nụ cười, “Anh rất anh tuấn nha! Khi đó em rất hâm mộ Kỳ Ân.”
Mắt của Kỳ Duyên ánh lên vẻ vui mừng, ánh mắt sáng quắc, “Thích anh? Hả?” âm cuối của anh hơi cao.
Minh Triệu nặng nề gật đầu, đáy mắt tràn đầy tình yêu, “Thích anh rất nhiều năm, anh là mục tiêu của em, nhưng em lại sợ, anh không thích em thì làm sao bây giờ? Anh tốt như vậy, em cái gì cũng không có, em cái gì cũng đều không có…… Em là một phiền toái, em sẽ mang đến rắc rối cho anh….” Nói xong cô yên lặng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Kỳ Duyên nhẹ nhàng vỗ lưng của cô, trấn an cô, “Em là bà xã của anh, rắc rối gì chứ.

Thay đồ nào, trước tiên ngủ một giấc đi đã.”
Giúp Minh Triệu đổi lại đồ ngủ, anh thoáng nhìn qua Tiểu Đậu Nha đang ngủ ở giữa, do dự một chút, vẫn là ôm bé lên, chuẩn bị cho bé ngủ ở giường nhỏ.

Nhưng lúc Kỳ Duyên lâm ôm lấy bé, đột nhiên bé mở miệng, “Ba, Ba lén lút dời con qua giường nhỏ sao?”
Tâm của Kỳ Duyên nảy lên một chút.
Tư Mộ mở to mắt nhìn ba, “Ba, mỗi tối đều đưa con đến giường nhỏ.

Con còn nhỏ mà.”
Khóe mắt của Kỳ Duyên giựt giựt, “Giả bộ ngủ?”
Tư Mộ chậm rì rì, “Con luôn luôn chờ các người về, ba, con chờ rất lâu đó.

Sao ba có thể ôm con đi.” Cậu dẹt miệng.

“Vì sao đối xử với con như vậy? Con muốn cùng ngủ với ba mẹ mà.

Bạn học lớp con đều ngủ cùng ba mẹ mà.

Con còn nhỏ như vậy, ba, sao ba có thể nhẫn tâm như vậy, cho một đứa con nít ngủ một mình?”
Kỳ Duyên nhìn Minh Triệu, Minh Triệu đưa tay bưng kín mặt.
Tiểu tử đang diễn một vở hí kịch nhỏ.
Kỳ Duyên nghĩ một lí do, “Ba mẹ sợ đang ngủ sẽ đè lên con.”
Tư Mộ nghĩ đến điều gì đó gật đầu, “Vậy ba đổi giường lớn hơn.

Như vậy khi ngủ sẽ không đè lên con.

Ah, khó trách ba đều đè trên người mẹ.” Bé xoay người vỗ vỗ vai của Minh Triệu, sau đó ôm Minh Triệu, “Mẹ, chúng ta đổi giường lớn hơn là tốt rồi.”
Minh Triệu kiên quyết không mở mắt ra.
Kỳ Duyên đứng dậy đi vào phòng tắm..