Xin Chào! Nguyễn Tổng

Chương 10: Chương 10





Bởi vì liên quan đến mang thai, gần đây Minh Triệu tương đối thích ngủ, trò chuyện với Kỳ Duyên một lát, cuối cùng cô không ngăn được sâu ngủ từ từ đi vào giấc ngủ.
Kỳ Duyên chỉnh nhiệt độ máy điều hòa trong phòng đến 26 độ, lấy tấm chăn mỏng ra nhẹ nhàng đắp cho cô.

Anh lại ngồi xuống giường một lát mới xuống lầu.
Cha mẹ đều ở phòng khách, Kỳ Ân cũng ở đây, sắc mặt ba người khác nhau.
Mẹ Nguyễn hỏi: “Minh Triệu đâu?”
“Cô ấy mệt nhọc, đang ngủ.”
Mẹ Nguyễn nhìn ra được từ lời nói của con trai, anh là nghiêm túc.
Kỳ Ân thiếu kiên nhẫn, “Anh, tại sao anh biết Minh Triệu?”
“Không phải đã nói rồi sao?”
“Em không thích cô ta.”
Kỳ Duyên nâng mí mắt, ánh mắt am hiểu sâu, “ Kỳ Ân , em cũng không phải đứa nhỏ mười bảy mười tám tuổi.”
Kỳ Ân nghe được thâm ý trong lời nói của anh, bây giờ cô cũng không thể nói Minh Triệu không đúng rồi.

“Anh, anh không biết Minh Triệu.

Cô ta hoàn toàn không đơn thuần giống như anh thấy được.

Có thể cô ta không thích anh, cô ta là cố ý tiếp cận anh.”
Mẹ Nguyễn dàn xếp, “ Kỳ Ân, nói chuyện cho thật tốt.”
Kỳ Ân giận điên lên, “Anh để cho em nói cái gì? Bạn học trung học của em chẳng biết tại sao mà muốn trở thành chị dâu của em.

Em không thể chấp nhận!”
Kỳ Duyên nhíu mày trầm giọng mở miệng, “Cuối tuần chúng con chuẩn bị đi lĩnh chứng*, không làm lễ cưới.

Gia đình của cô ấy đặc biệt, sau này có cơ hội người hai nhà sẽ gặp mặt.”
*lĩnh chứng: lấy giấy chứng nhận đăng ký kết hôn.
Lời này vừa nói, ngay cả cha Nguyễn cũng cau mày.

“ Kỳ Duyên, chuyện này có thể quá qua loa hay không.”
“Cha, con đã suy nghĩ nghiêm túc.”
“Đây giống như nói cái gì? Vậy con dự định giới thiệu nó trước mặt thân thích như thế nào? Gia đình nhà họ Nguyễn chúng ta cũng là người có mặt mũi, từ trước tới nay ông nội bà nội con chú trọng phép tắc.

Cho dù các con không làm lễ cưới, nhưng cha mẹ hai bên cũng nên gặp mặt.”
“Mẹ Minh Triệu đã sớm qua đời, cha luôn ở bên ngoài.”
Vẻ mặt cha Nguyễn cứng rắn, “Vậy cũng không thể tùy tiện như vậy chứ?”
Kỳ Ân hừ lạnh một tiếng, “Trước kia Minh Triệu cũng là như thế này, nam sinh xung quanh người nào có thể không hợp cô ta.

Cô ta còn có bản lãnh này, bây giờ ngay cả anh trai con cũng bị cô ta mê hoặc.”

Đột nhiên ánh mắt của Kỳ Duyên quét về phía cô, “ Kỳ Ân ,gia giáo của em đi nơi nào!”
Kỳ Ân bị giọng nói nghiêm nghị của anh đóng băng đến im lặng.Kỳ Duyên nhàn nhạt mở miệng, “Cha mẹ, các người yên tâm đi.

Minh Triệu cô ấy không phải là người như vậy.

Nếu cô ấy thật sự muốn tiền của con, con cho cô ấy, dù sao con cũng không thiếu tiền.”
Bình tĩnh mà xem xét, đứa bé kia quả thực không tệ.

Ánh mắt của người không lừa được người khác, hôm nay ở chung, cha mẹ Nguyễn cũng nhìn ra được tính tình của Minh Triệu Nhưng cảm thấy, Chu Tu Lâm có thể tìm được cô gái tốt hơn.
Từ trước đến nay chuyện gì Chu Tu Lâm đều có chủ ý của mình.

Tình hình chung đã định, bọn họ nói cái gì nữa cũng không giải quyết được vấn đề.
Cha Nguyễn khoát khoát tay, “Các con đã quyết định, cha và mẹ của con cũng không nói gì nữa.

Tu Lâm, từ nhỏ đến lớn con chưa từng để chúng ta lo lắng, nhưng cha muốn nói cho các con biết, hôn nhân không phải trò đùa, các con tự thu xếp cho ổn thỏa.”
Vẻ mặt Kỳ Duyên ngay thẳng trả lời: “Cha, con hiểu.

Mời các người yên tâm.” Anh nhìn cha của mình, trong mắt tràn đầy tự tin.
Kỳ Ân cũng đã hoàn toàn trút giận rồi, trong lòng khó chịu giống như bị mèo cào.

Cô nghẹn ngào, cảm xúc lên xuống bất định, “Anh trai____” lời nói cũng nói không nên lời, “Em vẫn hi vọng anh có thể hạnh phúc….”
Kỳ Duyên nhìn cô, khẽ thở dài một cái, giọng nói dịu dàng, “Được rồi, anh hiểu.

Những lời khác không nên nói nữa.”
Nước mắt của Kỳ Ân ào ào mà rơi xuống, khóc chạy về phòng của mình.
Lần này về nước, với cô thực sự là một khởi đầu long trời lở đất.
Minh Triệu ngủ một giấc này ước chừng ba giờ, khi tỉnh lại, bỗng nhiên phát hiện Kỳ Duyên ngủ trên ghế sofa ở một bên, khuy áo sơ mi cởi nhiều cái, chân còn đặt trên mặt đất.

Sô pha chật hẹp, anh ngủ nhất định không được thoải mái.
Minh Triệu nhẹ nhàng xuống giường, rón rén đi tới.

Cô nhanh như mèo, đứng ở trước sô pha.

Cho tới nay, cô cũng biết bộ dáng Kỳ Duyên đẹp mắt, mày kiếm mắt sáng, sống mũi cao thẳng, ngũ quan sắc sảo rõ ràng.

Nói lý ra một cô gái nhỏ trong công ty cũng thích thảo luận về anh.

Tất cả mọi người tò mò, rốt cuộc bạn gái của Kỳ Duyên sẽ như thế nào?
Minh Triệu cong cong khóe miệng, dù sao, không ai tin chính là cô.


Cô đưa tay lên muốn sờ sờ mặt của anh, lại sợ đánh thức anh, cuối cùng nhẹ nhàng sờ sờ tóc của anh, lại sợ phá hỏng kiểu tóc của anh, sờ một lát, vội vã rút tay về.
Anh còn đang ngủ, môi mỏng mím chặt.

Đột nhiên Minh Triệu nghĩ đến nụ hôn đêm hôm đó, môi của anh lành lạnh.

Nghĩ đến chỗ này, mặt của cô đỏ hồng một màu.
Sự kiện kia, rốt cuộc là ai thua thiệt chứ? Không nói rõ ràng được.
Kỳ Duyên cử động cơ thể bị mất đi cảm giác, Minh Triệu lập tức đứng dậy chạy về phía toilet, động tác nhanh nhẹn.
Kỳ Duyên mở mắt ra, ánh mắt từ từ lấy lại bình tĩnh, đưa tay sờ tóc của mình.

Có lẽ cô cũng dám thừa dám anh ngủ hoặc say rượu, mới có thể động tay động chân với anh.
Lần đầu tiên Minh Triệu đến nhà họ Nguyễn, bầu không khí không nóng không lạnh, ít nhất lễ vật vẫn phải có.

Mặc dù, dù cho cô không phải là vị kia trong lòng mẹ Chu suy nghĩ, nhưng mẹ Nguyễn vẫn tặng cô một bộ quà ra mắt.
Màu sắc vàng óng này, trọng lượng nặng trĩu, khiến Minh Triệu im lặng.
“Đây là bà nội Kỳ Duyên cho bác năm đó, hôm nay bác giao cho cháu.”
“Bác gái, cái này quá quý trọng.” Đây không phải là bảo vật gia truyền nhà họ Nguyễn, sao cô có thế lấy.
Mẹ Nguyễn đặt ở trong tay cô, “Còn có một chút trang sức, lần sau bác cũng cho cháu.”
“Không không không, bác gái, cháu không thể nhận.” Minh Triệu sợ hãi, cô và Kỳ Duyên chỉ là tạm thời lĩnh chứng trên danh nghĩa, chuyện sau này cũng không nói chính xác mà.
Mẹ Nguyễn lắc đầu trong bụng, Minh Triệu quá không phóng khoáng rồi, ít đồ này tính là cái gì.
Kỳ Duyên mở miệng, “Đây là truyền cho con dâu nhà họ Nguyễn coi như em giúp Tiểu Đậu Nha bảo quản trước.”
Minh Triệu: “…..Hả, anh nghĩ quá xa.

Còn có nhỡ Tiểu Đậu Nhà là con gái đây?”
Kỳ Duyên trả lời: “Vậy thì cho nó làm của hồi môn thôi.”
Minh Triệu: “…” Cô nhìn khóe miệng anh cười yếu ớt, trong lòng hoảng hốt một trận, âm thầm bóp bóp tay.

Sợ là tiếp tục thế này nữa, cô sẽ càng ngày càng không đỡ được tim của mình.
Chẳng qua Kỳ Duyên trách nhiệm với cô thôi.

Bởi vì đêm đó ngoài ý muốn, hay bởi vì sự tồn tại của Tiểu Đậu Nha.
Minh Triệu sợ leo quá cao, cuối cùng ngã đến tan xương nát thịt.
Sau khi gặp cha mẹ nhà họ Nguyễn xong, Minh Triệu trả phép đi làm.

Thứ hai, cô và Kỳ Duyên cùng đến công ty, nhưng cô xuống xe một đoạn đường trước, đi về công ty.
Kỳ Duyên nhíu mày, không hề nói gì.
Đến công ty, Minh Triệu vừa lúc gặp được trợ lý Trần dưới lầu.
Hoài Trang cười nói: “Minh Triệu , nhanh như vậy đã trở lại đi làm? Sao mấy ngày không nghỉ ngơi nhiều?”

Minh Triệu: “Trợ lí Trần, chào buổi sáng.”
Hoài Trang: “Chuyện của cô và Nguyễn tổng giải quyết?”
Trong lòng Minh Triệu hoài nghi lẽ nào trợ lý Trần biết chuyện của cô và Kỳ Duyên, cô tiếp tục theo lời của anh, “Ừ, giải quyết.”
Hoài Trang nhìn cô một cái, “Minh Triệu, cẩu phú quý, vật tương vong*.”
*Cẩu phú quý, vật tương vong: Câu này có hàm ý “Nếu sau này phú quý, sẽ không quên mọi người.”
Minh Triệu: “Trợ lý Trần, ngài quá khen.”
Hoài Trang cười: “Ánh mắt Nguyễn tổng luôn tốt, người anh ấy nhìn trúng nhất định sẽ đại hồng đại tử*.

Cô yên tâm đi, có Hoa Hạ ở đây, nguồn tài nguyên của cô sẽ không kém.”
*Đại hồng đại tử (大红大紫): thể hiện sự tự hào và ấn tượng, dùng để chỉ những người nổi tiếng.

(Nguồn: Baidu)
Minh Triệu: “…”
“Cô còn không biết?” Hoài Trang cười, “Chị Ảnh đề nghị với Nguyễn tổng, dự định ký với cô, muốn chủ trương đề cử cô.”
Minh Triệu đơn giản, khó trách hôm nay Trợ lý Trần cực kì nhiệt tình với cô.

“Trợ lý Trần, không có chuyện này.

Tôi còn muốn tiếp tục làm trợ lý của Hân Nhiên, không phải《 Thịnh thế thiên hạ 》phải bắt đầu quay sao? Tôi với Hân Nhiên đang chuẩn bị cùng vào tổ đấy.”
Cằm của Trần Hoài Trang muốn rơi, “Cũng không biết là người nào đang loạn truyền tin tức.”
“Đúng, lời nói quá vô trách nhiệm rồi.

Sao Nguyễn tổng có thể nâng đỡ tôi chứ?” Minh Triệu phụ họa, “Tôi vội đi trước nha.”
Mấy ngày sau, Tấn Trọng Bắc xuất hiện ở Hoa Hạ, sẽ tham dự thảo luận《 Thịnh thế thiên hạ 》.

Sau khi Minh Triệu biết được tin tức vui vẻ không thôi, chỉ là không khỏi oán thầm, thì ra Tấn Trọng Bắc đã sớm ký hợp đồng, Kỳ Duyên cũng không nói cho cô biết, thật là hẹp hòi.
Khi đó Triệu Hân Nhiên đã quay về từ thành phố B, ở nhà nghỉ ngơi một ngày, cũng cố ý chạy tới công ty, muốn làm quen trước với Tấn Trọng Bắc một chút.
Ngày đó, cả cô giữ vệ sinh của công ty cũng phấn chấn tinh thần, ai cũng muốn tận mắt nhìn Tấn Trọng Bắc.

Có thể thấy được sự nổi tiếng của Tấn Trọng Bắc.
Triệu Hân Nhiên hóa trang xong, “Ôi, tiếc là chị cũng chỉ diễn cùng anh ta ba tập.”
Minh Triệu: “Sau này còn có cơ hội.

Còn có mười phút, chúng ta hãy đi trước thôi.”
Triệu Hân Nhiên nhìn đồng hồ, “Chờ một chút.”
Minh Triệu biết ý của cô, nửa năm này sự nổi tiếng của Triệu Hân nhiên tăng lên, không bao giờ là cô gái nhỏ non nớt lúc trước kia.

Có danh tiếng thì có phấn khích, lòng cũng bay lên.

“Hân Nhiên, hôm nay chị Ảnh cũng sẽ đi.”
Quả nhiên Triệu Hân Nhiên nghe hiểu lời của cô.

Hôm nay vai nam chính là Tấn Trọng Bắc, nữ chính là Trình Ảnh.

Trình Ảnh là chị gái đầu tiên của Hoa Hạ, địa vị bây giờ không được rung chuyển.
“Ai, lúc nào thì chị có thể tới vị trí này của cô ấy.”

“Sẽ.”
Triệu Hân Nhiên nhìn cô một cái, im lặng một hồi lâu, “ Minh Triệu, khi chị ở thành phố B, bọn họ muốn đổi người trợ lý cho chị, chị không đồng ý, chị còn thích em.” Tuổi còn nhỏ một chút, nhưng biết đúng mực, cũng không xảy ra chuyện.”
Minh Triệu cười cười, “Đi nhanh đi.”
Mấy diễn viên chính tập trung một phòng, đạo diễn và mấy biên kịch trình bày từng chuyện xưa tinh túy của《 Thịnh thế thiên hạ 》.

Nữ chính làm một công chúa hòa thân, không xa vạn dặm, gả cho thái tử nước xâm chiếm, sau khi đã trải qua đủ loại tranh đấu và đau khổ, hai người cùng nhau xây dựng một thiên hạ thịnh thế, dân chúng an cư lạc nghiệp.
Minh Triệu đứng ở góc, chen cùng một chỗ với mấy cô gái nhỏ.
“Sao Tấn Trọng Bắc đẹp trai như vậy!”
“Âm thanh thật dễ nghe!”
“Tôi muốn té xỉu rồi.”
…..
Minh Triệu không chớp mắt mà nhìn người ở giữa.

Tấn Trọng Bắc xuất thân từ gia đình nghệ thuật biểu diễn, cha là đạo diễn nổi tiếng trong nước, mẹ là nữ diễn viên nổi tiếng trong nước, cầm giải thưởng đến chùn tay, nhưng bây giờ ít chụp hình diễn nữa.
Bọn họ thấy thế chuyên chú, cũng không chú ý Kỳ Duyên và Trần Hoài Trang đến sau lưng các cô.
“Minh Triệu, cô thật có phúc, lúc này lại vào tổ.”
Minh Triệu khẽ mỉm cười: “Tàm tạm tàm tạm, đến lúc đó tôi mới có thể nhắm vào chữ kí, nói không chừng may mắn còn có thể ôm Tấn Trọng Bắc một cái.”
“Minh Triệu, cô quá đáng rồi nha.”
Mọi người quen nói đùa với nhau.
Trợ lý Trần khẽ ho khan vài tiếng, “Các mỹ nữ, các cô đang nhìn cái gì?”
Mọi người kinh hãi, vội vàng tránh ra.
Minh Triệu vừa quay đầu lại thì thấy Kỳ Duyên tây trang phẳng phiu mà đứng ở trước mặt cô, " Nguyễn tổng____” Chồng tương lai của cô đang nhìn chằm chằm cô đấy.
Minh Triệu hắng giọng, “Tôi theo Hân Nhiên đến.”
Kỳ Duyên rất bình tĩnh, “Có muốn đi vào cùng tôi không?”
Minh Triệunở nụ cười một chút, “Không nên.”
Kỳ Duyên: “Muốn chữ kí của Tấn Trọng Bắc?”
Minh Triệu nháy mắt mấy cái, “Có thể không?”
Kỳ Duyên nhẹ nhàng mà lướt nhanh qua cô một cái, không lên tiếng đi vào.
Minh Triệu nghĩ thầm, sao người này thích đánh vào sở thích của người khác như vậy.

Thôi đi, mấy ngày nữa vào tổ, chính cô cũng có thể lấy được chữ ký của Tấn Trọng Bắc.
Cuộc họp trao đổi lần đầu tiên của《 Thịnh thế thiên hạ 》kết thúc, tất cả mọi người bắt đầu chuẩn bị vào tổ công việc.

Cũng có nghĩa là, cuối tuần Minh Triệu phải cùng tổ đi thành phố điện ảnh thành phố H.
Minh Triệu thấy Kỳ Duyên sẽ không chủ động đề cập với cô, sợ anh quên giao hẹn của bọn họ.

Chính cô cũng là người tự giác, cũng không thể trình diễn tiết mục chạy dẫn bóng.

Lợi dụng giờ cơm tối, Minh Triệu kéo trọng tâm câu chuyện đến nơi này trước, quyết định nói một chút cho tốt với anh.
" Nguyễn tổng___”
“Ngài Nguyễn___”
“Này, Kỳ Duyên, anh nói câu nha.”
Kỳ Duyên để bát đũa xuống, ngồi tại chỗ nhìn cô, “Sáng ngày mai, chúng ta đi lĩnh chứng trước.”
Minh Triệu: “…Hả!”.