Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 7 - Chương 6: Ngoại truyện 6: Thẩm Dương (1)




Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết

“Ngoài núi có núi, ngoài người có người”

Thẩm Dương ngồi trên vị trí phó lái, ngoái đầu lại thì thấy một nhóm bạn học nam nữ đang líu ra líu ríu ngoài cửa xe, trông bọn họ có vẻ đã say rồi, lớp phó năm đó cố hết sức kêu mọi người lên xe nhưng không ai nghe hắn.

“Tớ nói này, cậu,” Cậu bạn ngồi ở vị trí lái xe có giọng nói rất trầm, trong xe thoang thoảng mùi rượu, Thẩm Dương đột nhiên nhớ tới một từ năm đó cô đọc mãi vẫn không hiểu, “Chếch choáng.”

“Cái gì?” Cô không nhìn hắn, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, giống như đang nhìn bảng đen năm đó.

“Tớ hỏi cậu,” Hắn đưa tay khoát lên bả vai cô, sau đó nắm cầm cô, hô hấp nóng bỏng phả lên mặt cô.

Thẩm Dương trợn mắt kinh ngạc, cô sống hai mươi mấy năm nhưng chưa ai dám làm vậy với cô.

“Tớ hỏi cậu, cậu bây giờ có cảm thấy hối hận hay không? Dù chỉ một chút.”

Bọn họ đều hỏi như thế. Tất cả mọi người.

Thẩm Dương, cậu đã từng thấy hối hận hay chưa?

Thẩm Dương, cậu là người cố gắng nhất trong mọi người.

Thẩm Dương, cậu có phải chưa từng đi chơi như thế này?

Thẩm Dương, có phải ngay cả mơ cũng đang học không?

Thẩm Dương….

Thẩm Dương biết bọn họ muốn nói cái gì. Thẩm Dương, thiên tài dựa vào 99% mồ hôi và 1% linh cảm, cậu bảo, cậu đã làm được tới mức này sao cuộc đời vẫn luôn khiến cậu trở thành một người tầm thường?

Thẩm Dương, cậu thi trung khảo không tốt, giận hờn bước vào trường cấp ba bình thường, liều mạng ba năm cấp ba nhưng vẫn học đại học địa phương. Thẩm Dương, cậu có oán hận chưa? Nếu biết trước như thế thì có hưởng thụ tuổi trẻ vui vẻ không? Thẩm Dương, cậu có hối hận không?

Thẩm Dương, cậu có hối hận không?

“Tớ chưa từng hối hận.” Cô nhỏ giọng nói, giọng nói bình thản không chút tức giận.

Cậu bạn trước mắt không còn cợt nhã và lôi thôi như hồi sơ trung nữa, quần áo thẳng thớm, lái chiếc BMW X5 của mình tới tham gia buổi họp lớp. Thẩm Dương thấy được phép thuật thần kì của thời gian trên người mọi người, chỉ có bản thân cô cứ như vẫn đang đứng im một chỗ trong năm tháng.

Cô đang học nghiên cứu sinh, cho nên cô là người duy nhất mang balo trong nhóm bạn học nữ. Gương mặt vẫn không son phấn nào, vẫn mái tóc đuôi ngựa không thay đổi mười mấy năm, áo khoác màu xanh lam, không mang kính mắt, chỉ đội một cái mũ trắng, người gầy gò mặt lạnh nhạt.

Trong phòng riêng lớn nhất của quán ăn, các bạn học sơ trung đều tới đủ 40 người, đủ các thể loại người, phân tán khắp các giai tầng trong xã hội, vui vẻ uống bia, cô vẫn ngồi im lặng trong một góc tối.

Thậm chí ngay cả bản thân cô cũng không biết lý do tại sao cô tới tham gia buổi họp lớp này. Từ khi tốt nghiệp đến giờ, cô chưa từng xuất hiện.

Có lẽ là câu nói “Nếu học nữa sẽ ngu đó, dù sao học cũng như thế, ra ngoài làm quen với mấy người bạn để kiếm nhân mạch thì hay hơn, muốn ở trường mãi đến già à?” – Cô không thể phản bác. Cô đã không còn sức lực và tư cách để phản kháng.

Cho dù cô chưa từng chịu thua.

Nhưng cô biết, cho dù lời nói khó nghe nhưng có lý. Cô đúng là nên ra ngoài nhìn thế giới bên ngoài, ba mẹ cô già rồi, con đường nhỏ chật hẹp có thể thay đổi tương lai kia đã nhỏ đến mức không thể thấy tương lai, cho nên, cô hẳn nên dừng lại, nhìn người khác.

“Cậu còn nhớ tớ là ai không?”

Cậu bạn nam nghe thấy câu “Không hối hận” hời hợt của Thẩm Dương đập tay lên vô lăng, móc gói thuốc lá ra, sau đó nghĩ gì đó, nhét lại vào trong túi.

“Cậu biết tớ hỏi chuyện gì không mà nói cậu không hối hận?”

Trong nhóm người đến buổi họp lớp này có bốn người đi xe riêng của mình, cho nên khi ăn cơm xong mọi người đã thương lượng với nhau, các bạn học nữ ngồi xe, các bạn nam lái xe mình, đồng thời đến KTV lớn nhất để hát. Thẩm Dương đi ra ngoài từ sớm, đứng ở cửa nói mát, đám bạn học nam nữ ở đằng sau xưng anh gọi em lằng nhằng, mọi người uống đến mức mặt đỏ bừng bừng, chỉ có mình cô lẻ loi đứng ở cạnh.

Cứ như một đóa hoa tuyết trong thành phố phương Bắc này.

“Thẩm Dương!” Cô ngẩng đầu lên, có một bạn học nam trong bộ tộc xe gọi cô, cô ngẩn người, đi tới.

Vốn định ngồi sau nhưng lại bị hắn nhét vào vị trí phó lại. Hắn cũng leo lên xe ngồi, đóng cửa xe ngăn lại tiếng cười nói dưới đèn nê- ông đỏ ở ngoài.

Mở máy sưởi rất ấm, cô nói tiếng cảm ơn.

Bạn học nam này rất lạ, nhưng cô có chút ấn tượng. Trong kí ức, người này là một cậu bạn thích đánh nhau – là một bạn học ngồi ở hàng cuối, lớn lên không khác trước kia, tính cách thì có chút thay đổi.

Sau đó hắn đột nhiên hỏi cô, Thẩm Dương, cậu có hối hận không.

Thẩm Dương lúng túng cười, “Tớ nhớ cậu.”

Nếu trước kia cô sẽ lạnh mặt không để ý mấy câu ép hỏi hung hăng rồi.

“Thật à?” Giọng nói của hắn trở nên vô lại, “Thế cậu nói tớ nghe, tớ là ai?”

Thẩm Dương ngậm họng.

Cậu bạn như đã biết trước điều này, cười ha hả, vừa cười vừa vỗ vô lăng, sau đó chỉ vào mũi mình, lớn tiếng bảo:

“Tớ sẽ nói cho cậu nghe một lần. Diệp Từ, Diệp trong ếch ngồi đáy giếng, Từ trong nhân ngoại hữu nhân.” [1]

[1] Chữ Diệp viết như này “ 叶  “còn câu ếch ngồi đáy giếng viết “ 叶障目 “. Tương tự, chữ Từ viết “ 从  “ có chữ nhân (người) “ 人  “.

Thẩm Dương rất muốn cười khi nghe cậu bạn không có văn hóa nhiều năm này nói hai câu thành ngữ cổ quái đó. Nhưng lại không xứng đôi, không giống như năm đó.

Năm đó, cậu ở trước mặt cô giới thiệu, nhưng ngay cả cái câu “Ếch ngồi đáy giếng” còn không nói hết.

Năm đó. Có từng nhớ tới năm đó.

Thẩm Dương nở nụ cười tự giễu, những năm đó của cô rất giống nhau. Học tập, cuộc thi, ngủ. Ngày ngày năm năm. Cứ như không có chuyện gì đáng nhớ nên cũng không biết quên cái gì.

Ngay lúc đó, hồi ức lấm ta lấm tấm phả vào mặt cô, cứ như một chiếc lá che lấy đôi mắt của cô.

——

Nếu như hỏi Thẩm Dương ấn tượng về hai chữ ‘tuổi thơ’ thì hẳn là hình ảnh trước không thôn sau không quán. [2]

[2] Câu này mang hai nghĩa. Một nghĩa là chỉ ở xa làng xa quán, ăn ở bất tiện. Nghĩa khác là tình huống khó xử.

Cô ngồi sau xe đạp của ba, trời đầy mây, nắng nóng, chim yến bay thấp.

Ba đạp rất nhanh, bởi vì bọn họ không mang ô. Thẩm Dương hơi buồn ngủ, úp mặt lên lưng ba, mí mắt nặng nề.

“Dương Dương? Đừng ngủ nhé!”

Cô dạ một tiếng, mấy giây sau, mí mắt của cô díp lại.

“Dương Dương? Đừng ngủ nhé!”

Cứ nửa phút ba lại nhắc một lần, tiếng dạ của cô ngày càng nhỏ nhưng vẫn không ngủ. Cô biết ba sợ cô ngủ rồi ‘lỡ chân’ đụng vào bánh xe đạp, sau đó bị rách da.

“Dương Dương, đừng ngủ, con xem đây là đâu nào? Công viên Bắc Giang. Tết thiếu nhi sắp tới ba mẹ đưa con tới công viên Bắc Giang chơi nhé?”

Cô cố gắng mở mắt ra, bên trái con đường là cửa lớn của công viên Bắc Giang. Cửa lớn được thiết kế kiểu cổng vòm được chạm khắc màu xanh lam, bên trái bên phải là con chó lớn trong phim hoạt hình, cao hơn thường thường một chút, đang lè lưỡi với cô.

“Được ạ!” Cô cười, đột nhiên không thấy buồn ngủ nữa.

Sau đó ba mẹ cô vẫn không có thời gian đưa cô đi công viên Bắc Giang chơi. Lần đầu cô bước vào cửa lớn công viên Bắc Giang là lúc chơi xuân do trường tổ chức. Khi bé cô đã từng tưởng tượng hình ảnh cô và ba mẹ chụp ảnh chung bên cạnh con chó lớn, nhưng lúc đứng trước cửa cô lại phát hiện hai con chó lớn đã bị đổi thành một loạt chậu hoa lan hồ điệp.

Thẩm Dương và các bạn tập hợp trước cửa công viên Bắc Giang, nhìn cửa lớn đã lâu không thấy, đột nhiên cảm thấy có chút buồn tủi, nhớ đến lời hứa không được thực hiện kia, gương mặt lộ vẻ không cam lòng, cứ như một đứa nhỏ mười tuổi.

Nhưng cô rất ngoan, không vì chuyện này mà khóc nháo với ba mẹ.

Sau khi lớn lên, cô có nhớ lại và thương tiếc cho bản thân, Thẩm Dương có chút nuối tiếc, có phải cô hiểu chuyện sớm quá không?

Nhưng quá trình từ đơn thuần tới phức tạp không thể đảo ngược lại được, cô không có lựa chọn khác.

Thẩm Dương nhớ đến lần gặp Dư Châu Châu ở tiệm sách trong thành phố vào ngày hè năm đó, lúc đó bọn họ đang kiếm bộ tổng hợp đề thi nhiều năm qua.

Tiệm sách đó có không ít sách hay, giá cả lại vừa phải. Nếu như hỏi hoạt động giải trí của Thẩm Dương năm đó là gì, đáp án có lẽ là ngồi trên xe bus một tiếng đồng hồ để đi dạo nhà sách đó cả một buổi chiều. Cô chìm trong biển sách mênh mông, quên mất mục tiêu cô đã định trước và tương lai dài dòng không có kết thúc của mình.

Cô đến muộn hơn Dư Châu Châu một bước, chủ tiệm đã tìm được tập đề nhăn nheo từ một xó nào đó, nhìn hai cô bé đang nhìn tập đề thi với ánh mắt sáng quắc, nói giá tiền rồi đứng sang một bên cho hai cô bé tự bàn bạc với nhau.

Thẩm Dương im lặng. Trước giờ cô thích dùng im lặng để giải quyết vấn đề. Không phải không có cách, nhưng cô không thích dùng cách khác.

Biểu hiện của Dư Châu Châu khéo léo như lời đồn vậy, cô bạn lật sách bài tập, sau đó đẩy lên trước mặt cô, cười híp mắt bảo, “Tớ mua thì lãng phí quá, nên thôi vậy, cậu mua đi, nếu thấy hay thì cho tớ mượn photo một bản là được…”

Thẩm Dương gật gù, lúc móc tiền ra thì dừng lại hỏi, “Cậu không muốn thật à?”

Dư Châu Châu trịnh trọng bảo, “Không muốn…. Bẩn lắm, với rất nhăn á!”

Đây mới là lời thật lòng nhỉ? Thẩm Dương muốn cười nhưng vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng của mình.

Có lúc cô thấy mình cần một người làm phiên dịch viên.

Dư Châu Châu rất giỏi, vui vẻ, có tiền vốn, có năng khiến, có thể lười biếng, có thể làm việc không theo lẽ thường, có thể ghét bỏ một quyển sách bài tập quan trọng bẩn.

Nhưng Thẩm Dương thì không thể. Chỉ cần cô đã quyết định thì dù bẩn đến mấy, khổ hay gian nan cỡ nào cô cũng sẽ chấp nhận được. Cô không để ý bề ngoài, chỉ quan tâm đến công dụng của nó mà thôi.

Sau đó cô thi trung khảo không tốt, cô cười lạnh ngồi ở bệ cửa sổ trống rỗng, nhìn Dư Châu Châu thu hồi vẻ mặt vui vẻ của người thắng, sau đó không dám làm vẻ mặt đồng tình gây tổn thương đến tự ái của mình.

Bọn họ đều không hiểu Thẩm Dương. Bọn họ cho rằng cô sẽ không cam lòng, sẽ đố kị.

Không ai hiểu cô cả.

Thật ra cô chưa từng quan tâm đến vị trí đứng đầu. Nếu như có thể đạt được mục tiêu đậu Chấn Hoa thì dù cô đứng thứ mười cũng không có gì cả. Cô cố gắng hết sức, luôn giữ lấy vị trí thứ nhất, bởi vì làm vậy có thể cách mục tiêu gần một chút.

Chỉ là vì thế mà thôi.

Mà bây giờ, những thứ này đều không quan trọng nữa.

Cô hỏi Dư Châu Châu, cậu có biết ưu điểm và khuyết điểm của cậu là gì không?

Có lẽ do cô chưa từng chủ động nói chuyện với cô bạn, Dư Châu Châu im lặng một hồi, sau đó lắc đầu.

Thẩm Dương nở nụ cười, bảo, nhưng tớ biết của tớ. Đối với tớ mà nói, ưu điểm lớn nhất cũng giống khuyết điểm vậy.

Nhưng Dư Châu Châu không hỏi gì cả. Cô bạn không biết tại sao lại khắc chế lòng hiếu kì của mình, mỉm cười nói, cậu biết, vậy thì tốt rồi, cậu so với chúng tớ thì… thì…

Cô bạn nghĩ một hồi vẫn không tìm ra từ để nói. Nhưng Thẩm Dương biết rõ.

Cứ như từ giây phút đó, Thẩm Dương đã gánh vác tất cả mọi thứ rồi. Là vì cô sinh ra đã lựa chọn gánh chịu, hoặc có thể bắt buộc phải gánh chịu nên mới trở thành cô như bây giờ, cái vấn đề này cứ như vấn đề gà sinh ra trước hay trứng sinh ra trước, một vấn đề tuần hoàn không có câu trả lời.

Nếu như hôm đó Dư Châu Châu hỏi thật, cô sẽ nói cho cô bạn biết rằng, khát vọng.

Thẩm Dương không biết từ này không phải mục đích, không phải hoài bão, không phải lý tưởng.

Chỉ là khát vọng. Ưu điểm lớn nhất và khuyết điểm lớn nhất của cô đều bắt nguồn từ khát vọng.

Dư Châu Châu có lẽ không nhớ lúc cô tự nói “Tớ phải thi đậu Chấn Hoa” thì gương mặt của cô bạn lộ vẻ kinh ngạc không che giấu?

Nhưng cô bạn hạnh phúc kia sẽ không bao giờ hiểu được. Cuộc sống của Thẩm Dương từ khi sinh ra đã phải gắn liền với quá nhiều vấn đề ‘phải’.