Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 6 - Chương 89: Tớ vừa nhìn đã thấy rõ rồi




Edit: Pi sà Nguyệt

Beta: Pi sà Nguyệt + Hà Vũ

“Down to the ground”

Lúc hai người kia đi khỏi, Dư Châu Châu nghe thấy tiếng thở dài của Lâm Dương.

“Cô nàng kia là ai thế…” Cậu cau mày lẩm bẩm.

Dư Châu Châu lắc đầu một cái, ngồi vào bàn, cúi đầu bắt đầu ăn đồ ăn. Lâm Dương chọn đồ ăn khá thanh đạm, cải trắng, nấm xào trứng, cove xào, yến mạch và cháo hoa cúc.

“Cậu không thích ăn thịt à?” Dư Châu Châu thấy kì lạ, trong ấn tượng của cô, tất cả các bạn học nam đều là động vật ăn thịt, không ăn thịt là không sống nổi.

“Cậu thích ăn à? Tớ sợ cậu không thích ăn đồ ăn dầu mỡ nên… Cậu đợi, tớ đi…”

“Không cần, tớ rất thích!” Dư Châu Châu gọi cậu lại, ra hiệu cậu ngồi xuống ăn cơm chung.

Hai người im lặng ăn cháo, cứ như đây không phải là căn tin mà là phòng tự học, hai người họ đang làm bài thi toán.

Lâm Dương ăn không quen miệng. Đây là lần đầu cậu ăn cơm đối mặt với Dư Châu Châu như vậy, tối qua cậu nửa lo lắng nửa vui vẻ, sau khi mời xong, Dư Châu Châu trả lời rất lâu, cậu cũng không dám bấm nút ‘đọc tin’.

Thậm chí không biết nên hi vọng đối phương chấp nhận hay từ chối mình.

Nửa đêm mất ngủ, hồi ức chảy về trong đêm rất nhiều. Hôm nay cậu suýt đi học muộn, cậu thích mặc áo ba lỗ lông dê mà cậu thích nhất ở trong cùng, bên ngoài là chiếc áo sơ mi trắng và khoác bộ đồng phục học sinh ở ngoài. Không biết sao sáng nay lại tìm ra được cái áo ba lỗ này, sau khi mặc vào thì thấy hơi ra vẻ, cảm thấy không tiện, cho nên trưa nay mới mặc thêm cái áo khoác rồi tới ban bảy tìm cô, nhưng bởi vậy nên áo lót bị che lại, việc cố ý mặc nó cũng như không.

Đột nhiên cậu thấy hành động của mình giống như cô gái nhỏ vậy.

Lâm Dương xoắn xuýt lắm luôn, càng ăn càng thấy nóng, cho nên cậu kéo khóa áo xuống, để lộ áo ba lô lông dê.

Nhưng lại nghe thấy tiếng cười của Dư Châu Châu. Cậu ngẩng đầu, cô gái ngồi đối diện cậu nở nụ cười dịu dàng, thậm chí mang thêm mấy phần yên ổn.

“Áo đẹp quá!” Cô nói.

Lâm Dương xấu hổ đến mức muốn tìm cái hang để chui vào.

Cậu hít sâu một cái, để đôi đũa lên bạn, nhìn Dư Châu Châu nghiêm túc, “Châu Châu, tớ có chuyện cần nói với cậu.”

Sau lưng có người gọi, “Lâm Dương!”

Con mọe nó, đứa méo nào thế? Lâm Dương khó chịu quay đầu nhìn người gọi mình, là Sở Thiên Khoát.

“Tôi định lát chiều tìm cậu, không ngờ gặp cậu ở đây. Hai lớp chúng ta quên định thời gian cho trận bóng rổ rồi, thời gian cho kì thi công khóa cũng đã có rồi, trưa thứ tư và chiều thứ sáu có hai buổi tự học, tính thêm thời gian nghỉ trưa nữa, vừa đủ thời gian. Nếu không quyết định thời gian, Đường Vũ Ninh sẽ cười lớp tôi không dám ứng chiến mất.”

Lâm Dương ngây người nửa ngày mới gật gù, “Ồ.”

“Ồ cái gì chứ? Cậu đang nghĩ gì thế?” Lần này Sở Thiên Khoát mới thấy Dư Châu Châu đang ngồi đối diện Lâm Dương, hơi bị kinh ngạc.

“Dư Châu Châu? Sao cậu… à,” Hắn nhanh chóng đổi đề tài, “Thời gian đã quyết định rồi, tiết ba chiều thứ năm, đây là tiết sinh hoạt của ban một, tuy nói là buổi liên hoan tiễn hai cậu nhưng chỉ là ý ngầm, không phải chủ đề của buổi sinh hoạt để hai cậu không bị lúng túng, coi như trở về ban một chơi một bữa thôi.”

“Cảm ơn vì suy nghĩ chu đáo của cậu, tớ biết rồi.” Dư Châu Châu ngẩng đầu cười.

“Nói với Tân Duệ giúp tớ nhé.”

“Cậu đi nói cho cậu ấy đi.”

Sở Thiên Khoát nhếch mày khó hiểu, “Sao thế? Hai cậu cãi nhau à?”

“Cậu nghĩ nhiều rồi,” Dư Châu Châu cười cười, “Nói chung cậu nói với cậu ấy thì tốt hơn.”

Sở Thiên Khoát không hỏi tại sao, gật gù rời khỏi đó, lúc đi thì nháy mắt với Lâm Dương mấy cái, nhỏ giọng nói, “Lâu vậy mà tôi không biết mấy hành động bí mật này của cậu đấy.”

Lâm Dương không nói gì, đáp trả cho Sở Thiên Khoát một cái cùi chỏ.

Sau khi Sở Thiên Khoát đi khỏi đó, Lâm Dương hắng giọng, phát hiện dũng khí để nói chuyện lúc này đã bị Sở Thiên Khoát phá hủy, cậu gãi đầu nghĩ một hồi, đột nhiên mở lời mời không đầu không đuôi.

“Tới xem tớ chơi bóng rổ đi.”

Dư Châu Châu vẫn không ngẩng đầu, “Tại sao?”

Lâm Dương ngẩn người, sờ sờ gáy, chậm chạp nói, “Bởi vì… tớ chơi bóng rổ không tệ.”

Nói xong, cậu suýt nữa cắn đầu lưỡi của mình. Đây là lý do méo gì thế?

Dư Châu Châu đột nhiên nhớ đến [Slamdunk], đó là một câu chuyện xa xưa lâu lắc như kiểu ở kiếp trước rồi. Lúc học tiểu học, cô và Lâm Dương chơi với nhau rất thân, khi đó cô luôn nói với cậu mình thích Hanamichi đến mức nào….

Nhưng nghĩ lại, cô chưa từng xem cậu chơi bóng rổ lần nào cả.

Nhớ đến Allen Iverson, chàng trai của Mễ Kiều, bức tranh bị xé đôi của cô bạn đang nằm trên bàn.

Khóe môi nhếch lên một chút, “À, vậy tớ đến xem một chút, khi nào?”

Lâm Dương đang cảm thấy ngại ngùng vì tự biên tự diễn đột nhiên thấy vui vô cùng, Dư Châu Châu có ảo giác như cô đang nuôi một con chó nhỏ vậy.

“Đến lúc đó tớ sẽ nhắn cho cậu, phải đến đấy!”

Dư Châu Châu nhìn cậu, gật đầu.

Hai người ăn đến khi thấy no, Dư Châu Châu quyết định không lãng tránh nữa, hỏi cậu: “Lâm Dương, cậu tìm tớ có chuyện gì?”

Lâm Dương nhìn thẳng vào mắt Dư Châu Châu, giống như muốn mở cánh cửa sổ để bước vào tâm hồn của cô.

“Không có gì cả.”

“Cái gì?”

“Không có chuyện gì thật đấy.” Lâm Dương lắc đầu kiên định, “Ít nhất là bây giờ chưa có chuyện gì hết.”

Cậu bưng mâm đồ ăn lên, “Cổ áo đồng phục của tớ hơi lệch, tay đang bưng đồ, cậu có thể chỉnh cổ áo giúp tớ không?”

Dư Châu Châu để bọc khăn giấy vào túi áo, ngẩng đầu nhìn cậu đầy kinh ngạc.

Lâm Dương nhìn cô chằm chằm, làm ra vẻ gây sự kiểu ‘cậu không chỉnh cổ áo cho tớ thì tớ không đi đâu’. Căn tin càng lúc càng đông người, lòng Dư Châu Châu có chút rung động.

Cô cúi đầu, giả vờ làm bộ bình thản chỉnh cổ áo của cậu, có điều ngón tay của cô hơi run rẩy.

“Xong rồi.”

“Đi về lớp thôi!” Lâm Dương cười sáng lạn.

Tiếng thu dọn chén bát trên bàn, tiếng người huyên náo đi tới đi lui, mùi thơm của thức ăn tỏa khắp căn tin. Lâm Dương đột nhiên cảm thấy có cái gì đó đang trở về để tạo thành một bức tranh hoàn chỉnh.

“Châu Châu!”

Lúc đến cửa lớp của Dư Châu Châu, Lâm Dương gọi cô.

“Hả?”

“…Không có gì.” Lâm Dương nắm chặt bàn tay, có mấy lời để sau này nói cũng được.

Để sau này nói cũng được.

“Trưa thứ tư hoặc thứ sáu tụi tớ có trận đấu bóng rổ với ban một, cậu nhất định phải đến xem đó!”

Không để Dư Châu Châu kịp phản ứng, Lâm Dương xoay người bỏ chạy, áo đồng phục màu trắng tung bay phấp phới theo gió làm người khác cảm giác cậu như con chim, đang mở cánh chuẩn bị bay.

Một năm nay, hoặc nói là mười năm nay, cậu luôn đi ghép lại bức tranh này theo bản năng, bây giờ bức tranh đó đã được ghép đầy đủ bày ra trước mặt cậu.

Lần này cậu không muốn nói. Giải thích hoặc thanh minh, bộc bạch hoặc xin thề.

Sẽ không nói vĩnh viễn nữa.

Nhưng cũng không tiếp tục mơ hồ, cũng không còn khó chịu nữa—-

“Ha, tớ nghe được rồi.”

Dư Châu Châu quay đầu vào lớp khi bóng lưng Lâm Dương biến mất ở khúc rẽ, người nói là Mễ Kiều vừa mới biến mất giữa trưa.

“Cậu về rồi à?” Dư Châu Châu hỏi thăm một chút.

“Nói giống như cô dâu nhỏ vậy, chà chà, nàng đang đợi gia về à?”

Mễ Kiều cợt nhã dùng ngón tay nâng cằm Dư Châu Châu lên, “Nào, cười cho gia xem một cái!”

Dư Châu Châu nở nụ cười xán lạn.

Cô thấy Mễ Kiễu rất thú vị đó.

Mễ Kiệu sợ tới mức lùi một bước, “Mẹ nó, xưa nay chưa thấy cậu nghe lời như thế, cậu cậu cậu, cậu… cậu là ai đó?” Nói xong cô cũng bật cười, gãi đầu.

“Tớ tên là Dư Châu Châu.”

Mễ Kiều nghe câu này thì cau mày lại, cứ như nhớ tới cái gì, sau đó cười rộ lên.

“À, tớ tên là Mễ Kiều.”

Cô gật đầu, “Chào cậu, Mễ Kiều.”

Mễ Kiều gãi đầu, “Khách sáo, khách sáo rồi, chào cậu, cậu… cậu có thể giúp tớ một việc không? Kéo tờ poster trên bàn xuống với tớ?”

Dư Châu Châu nhìn tờ poster Allen Iverson đầy thảm thương kia hỏi, “Thỏa hiệp à?”

Mễ Kiều lắc đầu, “Không, tớ muốn đổi tấm khác.”

Dư Châu Châu bật cười, “Được, tớ giúp cậu.”

Hai người cùng nhau ngồi xổm rước bàn, dùng dao cắt giấy ra cạo lớp keo, nhưng vì Mễ Kiều dán quá nhiều băng dính nên kéo dính rất đậm, xử lý rất khó, hai người mệt tới mức chảy mồ hôi, sắp tới tiết một rồi mà trên bàn vẫn rất thê thảm.

“Chịu khó một chút, mai dán tờ poster mới lên là đẹp.”

“Ừ, tớ biết,” Mễ Kiều vỗ tay, xoa mồ hôi trên trán, “Cảm ơn cậu, Châu Châu. Để báo ơn, tớ sẽ giữ bí mật những lời tớ vừa nghe lúc nãy.”

“Cậu nghe được cái gì rồi?”

“Người đó không phải là bạn trai của cậu hả?”

Dư Châu Châu dở khóc dở cười, “Không phải.”

“Vậy cậu ta là ai?”

Dư Châu Châu nghĩ một lát, phát hiện mình không thể định vị cho Lâm Dương được. Cậu ấy không phải là bạn, không phải là người bạn học bình thường, thế cậu ấy là ai?

Cô lắc đầu một cái, “Cậu ấy…”

“Tớ biết rồi, là người theo đuổi cậu.” Mễ Kiều vuốt mái tóc ngắn của mình, làn da màu vàng bởi vì làm việc hơi mệt nên có chút ửng hồ, cười lắm chuyện nhưng độ cong trên môi lộ rõ sự thiện ý.

“Không phải…”

“Ây dô, các cậu đã làm chuyện yêu thích một người trở thành một chuyện phức tạp, suy nghĩ quá nhiều, nhớ kĩ, phản phác quy chân [1], câu này nói tiếng Anh kiểu gì, back back gì gì đó…”

[1] Phản phác quy chân: Nghĩa là điểm cao nhất cũng chính là điểm xuất phát, được ứng dụng trong rất nhiều lĩnh vực. Ở trong võ học, nó có nghĩa là đạt tới cảnh giới ‘tối thượng’ trong truyền thuyết, quên đi tất cả võ học trong thiên hạ, bản thân đã không còn chiêu thức cụ thể mà dựa vào ý cảnh để xử lý. Tiếng Anh có một câu tương tự: Back to basic, bỏ qua những thứ phức tạp, quay lại những cái cơ bản để hiểu tận gốc vấn đề.

“? Cái này không giống ý của câu phản phác quy chân…”

“Bà đây nói đúng là đúng! Bắt đầu từ giờ nó mang nghĩa phản phác quy chân!” Bạn học đã bắt đầu trở về lớp ngồi, rất nhiều người nhìn Mễ Kiều với ánh mắt nhìn quái vật, nhưng cô bạn không quan tâm, vẫn lớn tiếng nói quan điểm của mình, “Nói chung, cậu phải nhìn thẳng vào cảm giác của mình, cậu ta thích cậu, đang theo đuổi cậu, tớ vừa nhìn đã biết rồi.”

Dư Châu Châu đỏ mặt, hận không thể che mồm Mễ Kiều được.

Cô phát hiện, trước mặt Mễ Kiều và Lâm Dương, trí nhớ và tâm tình của cô được thức tỉnh một chút.

Tâm tình khác ngoài hận.