Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Lâm Khiết
“Cậu cũng thế, hạng sáu ạ!”
“Lại bảo, cậu từng ăn kẹo chưa?”
“Hả?”
Dư Châu Châu nâng cằm, từ từ nói, “Nó tên là kẹo son môi [1]. Bây giờ không mua được nữa rồi.”
[1] Kẹo son môi: Nó như cây son vậy á, hồi bé của 9X – 8X cũng có kẹo này nè. Dưới là hình ảnh của nó cho các bạn dễ hình dung.
Thật ra, cái kẹo kia rất nhỏ, hồng hồng, chỉ một mẩu nhỏ. Nhưng đóng gói giống như son môi của người lớn vậy, xoay tròn một vòng thì kẹo sẽ lộ ra như son môi vậy, các bạn học nữ sẽ bôi lên môi như người lớn bôi son vậy, sau đó sẽ dùng đầu lưỡi liếm môi của mình, bởi vậy cái kẹo kia vốn không ngon nhưng vì dáng ngoài của nó như cây son nên rất được yêu thích. Nhưng mẹ Dư Châu Châu lại không cho phép cô mua kẹo đó giống các bạn học nữ khác. Dư Châu Châu không hiểu tại sao, có thể do vấn đề vệ sinh? Hay là sợ cô học trang điểm sớm? Cô không hiểu.
Không ngờ Tân Mỹ Hương ở cạnh hỏi, “Cậu muốn ăn hả?”
Dư Châu Châu sợ hết hồn, “Có hả?”
Tân Mỹ Hương không trả lời ngay, mà nhíu mày nhìn nền đất chằm chằm, suy nghĩ một hồi mới ngẩng đầu lên, lộ vẻ mặt như xin đi giết giặc, bảo, “Có.”
Lúc này Dư Châu Châu không hiểu sao Tân Mỹ Hương lại làm vẻ mặt thấy chết không sờn vì đại nghĩa khi chỉ đi mua một cái kẹo hình son môi.
Sau đó, lúc đi theo cô bạn đến gần “Tiệm ăn vặt Mỹ Hương”, Dư Châu Châu mới hiểu được. Chẳng qua Tân Mỹ Hương không biết Dư Châu Châu ở đằng sau biết mọi thứ, cô bạn dừng lại lúc sắp tới nhà, nghiêm túc nói với Dư Châu Châu, “Cậu đứng đây đợi tớ một lát, đừng đi theo đó.”
Đời này Dư Châu Châu luôn nhớ đến vẻ mặt mâu thuẫn của Tân Mỹ Hương.
Liều lĩnh bị người khác phát hiện bí mật của mình, chỉ để tìm một cái kẹo son môi.
Dư Châu Châu cảm thấy rất cảm động. Cô gật đầu liên tục bảo, được.
Thậm chí còn không hỏi nguyên nhân.
Sau đó Tân Mỹ Hương xoay người đi.
Kẹo son môi là món đồ ăn lâu lắm rồi, gần như không có ai bán cả, nhưng tiệm ăn vặt nhà Tân Mỹ Hương lại có, cho nên chỉ có một nguyên nhân mà thôi.
Hàng tồn kho. Bán không được.
Giống như…. giống như thanh kẹo chocolate My like mà Tân Mỹ Hương cầm ra hồi ở đại hội thể dục thể thao vậy, đầy bụi bẩn và hết hạn sử dụng.
Dư Châu Châu đoán được, cái tiệm đồ ăn vặt như vậy thật sự không đọ nổi với mấy siêu thị nhỏ hàng đẹp giá rẻ, cho nên lợi nhuận giảm đi rất nhiều. Ưu thế có thể so được với siêu thị, có lẽ là nước mắm, giấm chua và bia, bởi vì hàng xóm đều quen biết, cho nên nhiều lúc tới cầm hai, ba chai bia rồi ghi nợ cũng không sao.
Trong kí ức của Dư Châu Châu, có lúc cô chen vào trong tiệm đồ ăn vặt đông đúc, khi đó cô vẫn còn là hàng xóm của Bôn Bôn. Ánh đèn của tiệm đồ ăn vặt không quá sáng sủa, trong tiệm còn có mùi mốc, cả dì bán đồ ăn vặt kia nữa, luôn mắng to những lời thô tục với cô. Bánh mì chỗ đó không phải béo ngậy thì khô khốc, đóng trong túi nilon mỏng, không có quá nhiều sản phẩm, có mấy lần còn mua phải hàng mốc meo nữa. Khi đó mọi người không có ý thức của người tiêu dùng, mà thành phố cũng chưa có siêu thị, cho nên chưa từng có chủ tiệm nào đưa bánh kẹo ngon cho mấy đứa nhỏ, bọn họ sẽ mua đồ hết hạn sử dụng để bán cho trẻ em.
Nhưng Dư Châu Châu luôn cảm thấy những món đó ăn rất ngon, me chua, quả sương mai, tuyết mai, snack (phồng tôm/osi) vị tôm [2], bok bok sing [3], kẹo sữa kem, nước cam đá năm đồng một bịch – tuy rằng đều là hóa chất.
[2] gói này nè:
[3] bok bok sing:
Có thể bây giờ cũng không thể ăn được nhỉ?
Những thứ chỉ còn trong kí ức luôn tốt nhất. Mãi mãi đều vậy.
Một lát sau, Tân Mỹ Hương chạy đến, lén lút đưa cho cô một túi nilon hồng nhạt, to chừng ngón cái.
Dư Châu Châu hưng phấn, hai người trốn ở một góc, kiểm tra khắp nơi, giống như hai tên lưu manh đã giao dịch ma túy. Dư Châu Châu mở túi nilon ra, bên trong toàn là kẹo son môi màu đỏ, sau đó cẩn thận trốn tới chỗ không người liếm liếm, nhíu mày, trong lòng có chút thất vọng – ăn không ngon.
Chẳng qua đây chỉ là một tâm nguyện mà thôi.
Nhưng bộ dạng lén lút này là trốn mẹ hả? Dư Châu Châu nghĩ một lát, bật cười.
“Ăn không ngon à?” Vẻ mặt của Tân Mỹ Hương rất hồi hộp.
“Không, ngon lắm, tớ lấy hết nhé!” Cô cẩn thận để túi kẹo vào túi quần, “Cảm ơn cậu, Mỹ Hương.”
Tân Mỹ Hương nở nụ cười ngại ngùng, cúi đầu bảo, “Thế tớ về nhà đây.”
Dư Châu Châu vẫy tay, “Vậy, hẹn gặp lại.”
Tân Mỹ Hương đi mấy bước, đột nhiên quay đầu, cười với Dư Châu Châu.
“Châu Châu?”
“Hả?”
“Cảm ơn cậu.”
Cảm ơn cậu. Trước giờ chưa có ai rủ tớ đi chơi, trước giờ chưa ai gọi điện tới nhà tìm tớ cả.
Dư Châu Châu ngơ ngác, nhìn Tân Mỹ Hương biến mất ở khúc rẽ –
Lúc khai giảng, Dư Châu Châu tiến bộ rất lớn ở mảng nói và nghe của môn tiếng anh, đọc rất nhiều sách, chạy bền cũng tốt hơn.
Vấn đề duy nhất là vẫn chưa làm xong bài tập hè.
Có rất nhiều bài tập hè, nào là chép thơ cổ, điền từ, viết văn ngắn, làm toán vẫn chưa xong. Dư Châu Châu kiên trì mỗi ngày làm một tờ. Mấy ngày cuối của kì nghỉ hè, cô đọc truyện tranh, mắng mình lười biếng, bài tập mãi vẫn chưa làm xong.
Dư Châu Châu hít sâu.
Sau đó đưa tay ra, xé mấy tờ giấy còn trống trong tập làm văn ra, xé sạch không để lại chút giấu vết.
Cô biết giáo viên kiểm tra chỉ lật đầu lật đuôi một lần, không đối chiếu cẩn thận tất cả – trên có chính sách, dưới có đối sách, tất cả những hành vi lách luật đều được học từ bé.
Tiết một, mọi người nộp bài tập nghỉ hè, vở nhật kí, vở luyện chữ và bài tập anh văn lên, các bạn học ngồi hàng đầu sẽ kiểm tra cẩn thận, sau đó báo số lượng bài thiếu cho giáo viên.
Rất nhiều người bảo quên đem theo.
Sau đó Trương Mẫn chỉ ra cửa, “Về nhà lấy. Trong một tiếng không đem tới thì xem như chưa làm.”
Lớp học ít đi khoảng chừng một phần ba, đám Từ Chí Cường rời khỏi lớp, Dư Châu Châu biết bọn họ sẽ không về lớp lại.
Nửa tiếng trôi qua, Ôn Miểu là người đầu tiên trở lại. Tiết một vừa kết thúc, Dư Châu Châu cẩn thận đi tới cạnh Tân Mỹ Hương, hỏi cô ấy có truyện Conan không, sau đó nhìn thấy Ôn Miểu đang đi khắp nơi mượn vở.
Lần trước mình bỏ đi không quan tâm người ta, Dư Châu Châu vẫn còn chút áy náy, cho nên chủ động hỏi, “Ôn Miểu, cậu đóng mấy tờ bài tập lại chưa?”
Vẻ mặt Ôn Miểu trở nên kì quái, hắn toe toét, gật gù, quơ quơ tập giấy điền chữ lên giống như sóng biển màu trắng vậy.
Đập đập vở bài tập lên bài hai lần, lúc này hắn mới hài lòng cầm quyển tập lên.
Sau đó lập tức tới gần Dư Châu Châu, kề miệng bên tai cô, hỏi, “Cậu không thấy tập giấy này rất dày sao?”
Dư Châu Châu bị hành vi kề tai dọa hết hồn, vội vàng tránh né, “Đúng, nhưng sao?”
Ôn Miểu nhìn xung quanh, nhỏ giọng cười bảo, “Tớ xé mấy tờ bài tập đã làm hồi đi học, mấy tờ không bị cô chỉnh lại bằng bút đỏ á, sau đó tớ tháo ra viết vào vài chữ, cuối cùng mới đủ được số lượng bài tập cần làm ngày hè, sau đó đóng lại, cậu nói xem, gian lận cũng khổ lắm chứ nhỉ?”
Trong phút chốc, Dư Châu Châu cảm thấy hành vi xé bài trắng của mình đúng là thủ đoạn của trẻ con.
Lúc này Ôn Miểu dùng ngón tay chạm nhẹ lên mấy cái mụn trên trán, nghiêm túc hỏi cô, “Bài tập nghỉ hè của cậu là tự làm xong nhỉ? Cậu là người chịu khó vậy mà…”
Dư Châu Châu đột nhiên rất muốn chửi thề, cậu mới là người chịu khó í, cả nhà cậu mới là người chịu khó đó.
Cô thậm chí còn muốn lớn tiếng tuyên bố với Ôn Miểu, mình thậm chí còn xé mấy tờ bài tập, cô rất lười biếng…
Nghĩ lại thì cảm thấy rất kì quái. Chịu khó không phải mang nghĩa xấu, nói cách khác, đây là một lời ca ngợi, nhưng từ khi nào, khích lệ việc chăm chỉ nỗ lực lại chẳng khác gì nói đứa nhóc này rất ngốc, không có tiềm lực nhỉ?
Thật ra, nói thẳng ra, trong tiềm thức cô luôn cảm thấy mình không thông minh, cho nên mới giả vờ giả vịt, mô phỏng theo mấy đứa trẻ thông minh nghịch ngợm và lười biếng, giống như đang chứng tỏ mình không phải là người học vẹt.
Cái tuổi đáng thương này luôn muốn chứng minh mình với người khác.
Dư Châu Châu đột nhiên cảm thấy hứng thú với Ôn Miểu, cô trợn mắt, đi tới gần cậu ta, chóp mũi kề sát cằm cậu ta, lúc này người bị dọa là Ôn Miểu.
“Cậu… cậu làm gì thế?”
“Cậu ngoài mấy chữ không viết ra, những bài tập khác đều làm xong hết rồi à?”
Ôn Miểu nháy mắt, “Mấy từ đơn bên tiếng Anh tớ có gian lận một ít… chắc là cô không biết đâu. Mấy bài tổng hợp cũng chưa làm xong, chỉ chọn mấy đề tài thú vị để làm thôi, mấy cái khác đều viết lung tung, dù sao giáo viên cũng không đọc, chỉ cần nhìn nhiều chữ là ổn rồi…”
Dư Châu Châu đột nhiên phát hiện, Ôn Miểu chưa bao giờ lãng phí thời gian trên việc học, ví dụ như chép từ đơn, hoặc là viết chữ.
Ôn Miểu đứng ngốc một chỗ, trơ mắt nhìn Dư Châu Châu thất thần nhìn mặt mình chằm chằm, nở nụ cười quái dị, sau đó ánh mắt đó liếc nhìn đằng sau mình.
Học sinh tốt đều bị điên hết mọe rồi. Ôn Miểu lẩm bẩm, giống như không biết má mình hơi đỏ ửng, tiếp tục cúi đầu điền chữ.
Lúc này Tân Mỹ Hương mở măt ra, nhìn bóng lưng của Ôn Miểu và Dư Châu Châu một lát, lại cúi đầu —
Năm thứ hai có ba thay đổi lớn nhất.
Môn học mới, vật lý.
Kì thi mỗi tháng.
Và học thêm vào ngày thứ bảy.
Hình thức học thêm rất đơn giản, hai trăm bốn mươi học sinh chia thành bốn lớp: A, B, C, D sau đó quyết định theo thứ tự, mỗi kì thi sẽ bắt đầu chia lớp theo hạng của kì thi từng tháng.
Dư Châu Châu không biết nói cái gì cho tốt, cô vừa căng thẳng nhưng cũng rất kích động.
Thậm chí ngay cả việc chào hỏi với Thẩm Dương cũng đã luyện tập mấy lần. Nên đợi cậu ấy chào hỏi mình trước, hay là mỉm cười nhiệt tình bảo, “Tớ là Dư Châu Châu, nghe cậu học rất giỏi, có thể làm quen không?”
Cuối cùng cũng đến thứ bảy, cô được học ở ban A, ngồi theo sơ đồ được phân trên bảng cô ngồi ở bàn rìa ngoài gần cửa.
Bầu trời tháng chín trong trẻo làm lòng người sung sướng, có cảm giác như bắt đầu được sống lại.
Cô ngồi nhìn bầu trời cười khúc khích, đột nhiên nghe thấy giọng nói lành lạnh vang bên tai, “Làm phiền một chút, tớ muốn vào trong.”
Dư Châu Châu sợ hết hồn, vội vàng đứng lên, người nói kia cũng bị cô làm giật mình.
Tiếng chân và mặt đất ma sát nghe rất chói tai, Dư Châu Châu hơi lúng túng, thẳng tắp nhìn cô gái lạnh lùng đeo kính bên cạnh, tất cả những lời chào hỏi mỉm cười đã tính toán trước đã bị một câu không đầu không đuôi của cô phát hết, “Cậu tới rồi, đây, vào đi.”
Sau khi nói xong, Thẩm Dương cũng không phản ứng gì, cô thì giống như cô vợ nhỏ lần đầu tới nhà chồng vậy, ngại ngùng cúi đầu đi ra nhường đường.
Đột nhiên nghe thấy tiếng cười trên sự đau khổ của người khác ở cửa.
Ôn Miểu bị phân tới ban B, không hiểu sao cậu ta lại xuất hiện ở đây, trông có vẻ như đi ngang qua thấy nên mới đứng lại xem kịch. Dư Châu Châu nuốt nước miếng, hắn đi tới trước mặt Thẩm Dương, gõ gõ bàn, “Đây là người đứng hạng nhất đó hả? Chưa từng có kì thi nào xuống hạng, lợi hại, lợi hại, thật sự rất lợi hại….”
Thẩm Dương nhìn hắn một cái, sau đó không chú ý nữa, cúi đầu lấy hộp bút, giấy nháp và sách bài tập từ trong cặp ra.
Dư Châu Châu thầm vui trong lòng, chậc, xem đi, người ta chẳng thèm quan tâm cậu.
Không ngờ Ôn Miểu không chịu thua, vẫn đứng cười cơ mà nụ cười của cậu ta còn khuếch đại hơn lần nói chuyện với Dư Châu Châu.
“Dư Nhị Nhị – à không, Dư Châu Châu, cậu cũng tốt mà, mỗi lần thi đều đứng hạng hai, xưa nay chưa từng lên hay xuống hạng, cũng rất ổn định, lợi hại, lợi hại, đúng là quá lợi hại….”
Nét cười của cậu ta làm Dư Châu Châu càng ngạc nhiên hơn.
Dư Châu Châu tức điên, nhưng sau đó thì lại nở nụ cười.
Cô nheo mắt, nhếch miệng lên một độ cong vô cùng nguy hiểm.
“Cậu cũng thế, ngài sáu ạ!”