Edit: Pi sà Nguyệt
Beta: Pi sà Nguyệt + Đậu Đậu
“NẾU SINH RA VỐN ĐÃ NGỐC THÌ TÔI CŨNG CHỊU THÔI”
“Cậu xem đức hạnh của Hứa Địch kìa!” Đan Khiết Khiết vừa cắn miếng sườn vừa hung dữ trừng mắt nhìn Hứa Địch đang được bạn bè vây lại.
Trong cuộc thi Olympic Hoa La Canh [1] toàn quốc lần này, Lâm Dương của 6/1 và Hứa Địch của 6/7 đã đạt được huy chương vàng.
[1] Hoa La Canh: một nhà toán học người Trung Quốc.
Dư Châu Châu nhìn gương mặt hớn hở nói phét của Hứa Địch – nông nô vừa trở thành địa chủ, đột nhiên cảm thấy nếu cậu ta có một cái đuôi thì tốc độ quay của cái đuôi đó nhất địch sẽ nhanh hơn cả cánh quạt máy bay.
Cô không nhớ được lúc Hứa Địch học thì các cô làm gì. Hứa Địch nhất định phải đầu tư rất nhiều mới có thể đạt giải như hôm nay, lúc Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi đang vui vẻ đứng trên sân khấu thì có không ít người đang vùi đầu vào sách toán để học, và rồi người đứng trên sân khấu cuối cùng lại là bọn họ, chứ không phải là các cô.
Dư Châu Châu đứng đọc bài diễn văn chúc mừng Lâm Dương và Hứa Địch vào bản tin mỗi ngày thứ ba. Cô không biết cảm giác này là gì, nhưng mà trong lòng cô đột nhiên cảm thấy mấy cái giải Olympic này rất đáng ghét.
Mà trực giác của con gái luôn là thứ chính xác đến kì lạ.
Trường học bắt đầu tổ chức các buổi học bồi dưỡng, phải đi học vào thứ tư, thứ bảy và chủ nhật mỗi tuần, việc đi học gần như là ‘ép buộc’, các bạn học được lọt vào mắt xanh của giáo viên nhất định – bắt buộc phải đi học.
“Châu Châu, cậu có đi không?” Đan Khiết Khiết nằm ì lên bàn hỏi.
Dư Châu Châu không phải là đứa nhóc ngu ngơ không biết gì như hồi lớp một, cô biết việc bồi dưỡng này cũng không giúp được bao nhiêu nhưng lại tốn không ít tiền… Cô biết rất rõ điều đó.
Nhưng khi phát hiện trong danh sách lớp phó học tập không có tên Dư Châu Châu và Chiêm Yến Phi, cô Vu gọi hai người trụ cột cũ của lớp vào phòng giáo viên.
Dư Châu Châu yên tĩnh đứng dựa vào tường, nhìn chiếc lá trà đang chuyển động trong chiếc ly pha lê của cô Vu.
“Các em đang nhớ về quá khứ kia à? Trong lớp có không ít người nhà của các bạn xin cô cho tham gia lớp bồi dưỡng, cô còn chưa đồng ý mà giữ suất lại cho hai trò, thế mà hai trò không biết điều, các trò thấy cô rảnh để chơi với các trò sao?”
Chiêm Yên Phi cúi đầu nhỏ giọng nói, “Cô Vu, em đang bận bên Hội học sinh Trung Hoa kia, em sợ…”
“Hội học sinh của em là cái gì? Tôi đã muốn nói từ lâu rồi, mấy thứ đó chỉ là phù du thôi, em nổi tiếng thì nó treo tên em lên, em tưởng có thể dựa vào nó để kiếm sống cả đời à? Em tỉnh lại cho tôi đi, em phải lên cấp hai đấy! Những chuyện trong quá khứ cứ để nó trôi đi, lịch sử huy hoàng đến mấy thì chỉ là quá khứ mà thôi, thành tích của em trong lớp bây giờ là thứ mấy? Huống gì lên cấp hai, mấy thứ hội học sinh kia có thể đi theo em được à? Hả? Ánh mắt ba mẹ em chỉ biết nhìn gần không biết nhìn xa, không thể nhắc nhở em, nhưng tôi thì có thể không thấy mà làm hại gì em sao?”
Dư Châu Châu vẫn im lặng cúi đầu, ánh mắt liếc nhìn khóe mắt còn ứ một ít nước mắt của Tiểu Yến Tử.
“Trường mở lớp này vì tốt cho mấy đứa, tại sao mấy đứa không biết điều chút nào vậy? Thứ cho lời của cô khó nghe, nhưng cấp một và cấp hai không giống nhau, không ai quan tâm mấy đứa có biết múa hát hay đọc thơ tốt hay không, tôi nói cho hai em biết, con gái sinh ra đã ngốc hơn con trai rồi, càng lớn mấy đứa càng không thể theo kịp mấy bạn nam, cho nên phải để ý chăm chỉ hơn, nếu không các em sao mà lên cấp ba đây? Thi vào cấp ba không có thi cello, em nói hai đứa có bị đần không, hả?”
Trong lòng Dư Châu Châu có chút sợ hãi nhưng ngoài mặt vẫn giữ vẻ lạnh nhạt – Cô cho rằng vẻ mặt này là trấn định nhưng vào mắt cô giáo thì là ‘nghe tai này lọt tai kia’.
“Dư Châu Châu, có chuyện tôi vốn muốn nói với mẹ em rồi, nếu hôm nay đã nói tới này rồi thì tôi nói thẳng với em luôn, bây giờ chúng ta đang có cơ chế cải cách lên cấp hai, các trường tiểu học thuộc các đại học lớn sẽ có nửa cơ hội để vào trường trung học thuộc đại học, có một nửa sẽ vào tám trường đầu nhưng hộ khẩu của em thì không ở đây, cho nên biện pháp tốt nhất để có thể học trường trung học thuộc đại học là thi tuyển, mà cuộc thi đó là thi toán và anh văn, chỉ có những bạn nhỏ học tốt mới trúng tuyển được – chỉ việc này thôi đã thể hiện rõ, người ta hoàn toàn không quan tâm em có phải là người đứng top 3 trước kia hay không, không quan tâm em đã thi cello cấp mấy rồi cũng chẳng cần biết em đọc thơ diễn cảm đến mức nào. Người ta không quan tâm mấy thứ này cho nên em nghĩ cho kĩ đi.”
Giọng điệu của cô Vu lạnh hơn trước kia rất nhiều, những thứ ‘tài hoa’ được khen trước đây đã trở thành những thứ rẻ mạt nhất trên đời, mà Hứa Địch bị cô Vu mắng hằng ngày đã trở thành tâm phúc của cô, những ngày trực nhật, Dư Châu Châu có thể thấy được ánh mắt dịu dàng của cô Vu khi nhìn Hứa Địch, sau đó vui vẻ nói với ba cậu ta, “Tôi rất thích các em học sinh nam, vừa thông minh lại còn rất sức sống. Sau này có khi phải nhờ Hứa Địch tới chơi với con trai tôi nhiều một chút. Con trai tôi cũng rất nghịch, nhưng mấy đứa phá phách đều thông minh, anh nhìn con trai anh là biết, mặc dù thích nghịch nhưng mà rất có sức sống.”
Dư Châu Châu quét lớp ba lần, sau đó đẩy thằng nhóc đang kéo quần cô ra – con trai bảo bối của cô Vu năm nay sáu tuổi, còn thông minh hay không chưa biết, nhưng ít nhất cô biết thằng khỉ này rất quậy.
“Chị mà đẩy em ra thì em sẽ mách mẹ để mẹ mắng chị!” Cậu bé dẫm mạnh lên đôi giày trắng của cô.
Dư Châu Châu cố nén giận, nở nụ cười sáng lạn, cô chỉ vào thầy phó hiệu trưởng đang đi qua, nhỏ giọng nói, “Đá chị thì có gì tốt chứ? Có giỏi thì đi đá người đó kìa.”
Cậu nhóc ngẩng đầu, vểnh mũi chạy ra ngoài, sau đó giơ chân đá thầy hiệu phó làm ông ngã xuống đất
Bên ngoài vang lên tiếng sợ hãi ồn ào, Dư Châu Châu chắp một tay ra sau lưng, một tay thì cầm chổi nâng lên như một con khổng tước kiêu ngạo xòe đuôi. Cô mỉm cười nhìn cô chủ nhiệm vội vàng xin lỗi thầy hiệu phó, sau đó tàn nhẫn đánh cậu con trai bảo bối của mình, cậu nhóc khóc òa làm nơi vốn đã nhốn nháo càng trở nên ồn ào.
Cô ngẩng đầu nhìn hàng cây xanh um tươi tốt ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào ngày hạ đã bắt đầu đến với phương Bắc. Dư Châu Châu vui vẻ vì sự nhốn nháo bên ngoài, và mang theo cả chút chua xót của ngày trưởng thành khó nhằn.
Nhưng mà dù cô có làm thế nào đi chăng nữa thì tối thứ tư cũng phải đến trường tham gia lớp bồi dưỡng.
Các giáo viên dạy toán lớp sáu thay phiên nhau giảng bài, Dư Châu Châu chỉ có thể ngồi trong góc chép lại.
Cô chỉ có thể chép lại bài vì nghe không hiểu.
Sau đó Dư Châu Châu đành từ bỏ – Thầy vừa viết đề bài, chưa viết được hai dòng thì bên dưới đã có bạn học đọc đáp án, sau đó nói thêm, “Bài này đã làm cả trăm lần rồi, đề rất dễ giải, chán quá thầy ơi!”
Đúng thế, nếu đời người không vui với cậu thì cậu phải chết đi. Dư Châu Châu vừa cầm bút vừa oán thầm – Thầy chưa viết xong đề đã giải làm thầy ra đề càng lúc càng khó, hơn nữa mỗi khi cô chưa kịp ghi hết đề thì đã có đáp án làm thầy vui vẻ ngừng viết đề nhìn đám nhỏ bên dưới với ánh mắt ‘trẻ nhỏ dễ dạy’, sau đó bắt đầu dừng phấn để nghe mấy đứa thiên tài bên dưới đưa ra phương pháp giải.
Ngồi nửa giờ mà trong vở Dư Châu Châu chỉ toàn là nửa đề bài.
Cô đã đoán được mở đầu nhưng không đoán được kết thúc.
“Thầy ơi, chúng ta làm gì vui hơn đi, ra đề khó một chút hoặc ra dạng đề khác, mấy thứ này thầy Cố đã dạy rất nhiều rồi.”
Tai Dư Châu Châu vểnh lên, người nói là Lâm Dương.
Đan Khiết Khiết từng nói với Dư Châu Châu về lớp toán của thầy Cố, trong lớp khoảng ba trăm bạn học, xếp chỗ theo thành tích mỗi tháng, hơn nữa, dù bạn có tiền hay có quyền đi chăng nữa cũng chưa chắc vào được lớp thầy để học.
Thầy giáo cười lúng túng, “Mấy đề này các em biết nhưng lại có bạn không biết. Thầy không thể chỉ dạy các em được, phải để ý các bạn khác chứ.”
Lâm Dương cười khẽ nói, “Không phải chứ? Đề đơn giản vậy mà có người không làm được ạ?”
Ai không biết làm thì là kẻ ngốc. Dư Châu Châu có thể hiểu được ý tứ trong lời, cô cúi đầu vẽ một đứa bé trong vở, bên cạnh viết hai chữ Lâm Dương, sau đó dùng bút đâm vào hình đó.
“Em không tin à? Được, chúng ta cùng xem nhé.” Lời của thầy làm lòng Dư Châu Châu lạnh lẽo, cô còn chưa kịp trốn thì đã bị thầy vui vẻ nhắc tên, “Ơ, Dư Châu Châu nổi tiếng khắp nơi cũng đến học à? Được, lên bảng làm đi!”
Dư Châu Châu cảm thấy thời gian như ngưng lại, lúc cô đứng lên, tiếng ma sát của chân ghế và nền xi măng ken két chói tai vô tận, cứ như không bao giờ ngừng lại.
Cô đi lên bục trong ánh mắt của mọi người. Dư Châu Châu không nhớ mình đã đứng trên sân khấu bao nhiêu lần, đối mặt với hàng ngàn khán giả cũng chưa từng sợ hãi, nhưng lúc đứng trong cái lớp chỉ có mấy chục người đã khiến cô thấy ánh mắt của họ rất đáng sợ, cái ánh mắt như nhìn con khỉ trong sở thú kia khiến cô sợ hãi.
Thầy viết hai đề lên bảng – Dư Châu Châu đã thấy được hai đề hoàn chỉnh trong ngày hôm nay, không còn là mấy đề chỉ có một nửa nữa, nhưng lúc này cô thà ngồi trong góc nhìn mấy cái đề viết nửa kia còn hơn.
Đề thứ nhất: Trong chuồng gà và thỏ có một trăm cái đầu, có 316 con, vậy có bao nhiêu gà có bao nhiêu thỏ?
Dư Châu Châu mờ mịt, viết rõ ra không phải tốt hơn là viết úp úp mở mở vậy à?
Đề thứ hai: Trong hồ bơi có ba ống nước Giáp, Ất, Bính. Nếu như để mình ống Giáp đổ đầy bể thì mất hai mười giờ, nếu hai ống Giáp và Ất cùng mở thì tám giờ sẽ đầy bể, hai ống Ất, Bính cùng mở thì mất sáu giờ để đầy bể. Vậy chỉ mở mỗi ống nước thì mất bao nhiêu giờ để đầy bể?
Dư Châu Châu ngơ ngác, nhất định là có bệnh rồi, lãng phí tài nguyên nước rất xấu đó.
Cô nhìn bảng đen hai phút, sau đó im lặng chờ đợi, cái này gọi là nhận mệnh.
Đây là kiểu nhận mệnh mà Chiêm Yến Phi từng nói, “Nếu vốn sinh ra đã ngốc thì tôi cũng chịu rồi.”
Dư Châu Châu lắc đầu bảo, “Xin lỗi, em không biết làm.”
Thầy giáo làm vẻ mặt “Em xem, tôi nói không sai chứ?”, mà các bạn học bên dưới thì cười lớn – Giọng cười của Hứa Địch cười lớn nhất, ngẩng đầu cười to giống như sự vui vẻ khi ‘đánh tan kẻ ác, phân chia ruộng đất cho nông nô’ ấy.
Dư Châu Châu nhếch môi cười, cô nghiêng đầu nhìn về phía Lâm Dương, cậu đỏ mặt nhìn cô, trong mắt tràn ngập sự kinh hoàng cứ như đang cố gắng nói, “Tớ không cố ý.”
Dư Châu Châu cúi đầu cười, đột nhiên cô muốn cười đến khóc luôn.
Những lời cô Vu nói không sai. Cô đã biết thời đại kia qua rồi, từ sớm đã biết cô vốn chẳng có tiền đồ gì, nhưng đến lúc này cô mới nhìn rõ, những người khác đã ở tư thế chuẩn bị chạy, chỉ có cô đứng một chỗ nói,“Xin lỗi, em không biết làm.”
Lâm Dương, tớ biết cậu không cố ý.
Cũng giống như tớ không cố ý ngu như thế.