Xin Chào, Ngày Xưa Ấy

Quyển 2 - Chương 19: Lời chưa nói hết




Xin hãy mua cho tôi một quả bóng màu vàng

Edit: 洋紫月 [Dương Tử Nguyệt]

Beta: Đậu Đậu + Pi sà Nguyệt

Dư Châu Châu lập tức mắng cha con công tước Gerry đã luôn mời bé làm nữ hoàng trong lòng mấy câu.

Đúng là không khiêm tốn chút nào.

Chẳng qua Dư Châu Châu vẫn vui vẻ nghiền ngẫm lần gặp lại khó tưởng tượng này. Người đứng trước mắt bé cứ như vừa bước ra khỏi hộp sắt cũ kĩ của bé vậy.

Bé ngẩng đầu, đôi mắt sáng ngời cong cong vì nụ cười của bé, lễ phép nói, “Em tên là Dư Châu Châu.”

Trần An bị một đứa nhóc vạch trần việc chóng quên của mình có chút xấu hổ, đành cười nói, “Ừ, Châu Châu, em đến để xem thi đấu hả?”

Dư Châu Châu chưa kịp trả lời đã nghe tiếng gọi từ đằng xa vang lên. “Trần An, Trần An!”

Bé bị nhóm người vừa chạy đến ngăn ngoài cửa, bọn họ xấp xỉ với Trần An, có một vài người cao hơn anh nhiều. Bốn anh trai và năm chị gái, mỗi người đều đeo hộp nhạc cụ, có loại dài, có loại tròn, có loại dẹt – Lúc này Dư Châu Châu mới phát hiện Trần An cũng đeo một cái hộp màu đen, hình như là đựng đàn violin.

Bé đứng ở một bên nhìn mọi người bàn luận sôi nổi.

“Cậu có nghe việc bên kia đã bắt đầu điều chỉnh nhóm violin II [1]chưa? Chỉ huy của đội đó là con bé mang mắt kính dày như đít chai hôm bữa ấy, cô nàng vừa được chuyển lên nhóm violin I đấy, nghe đồn mọi người bảo cô nàng có thể cướp vị trí phó chỉ huy của cậu…”

[1] Trong dàn nhạc giao hưởng, các violin được chia thành hai nhóm: Nhóm violin I và nhóm violin II.

Nhóm violin I dùng để đi giai điệu với mọi tốc độ. Violin I đảm nhiệm giai điệu một cách độc lập, vững vàng với âm chất thuần nhất.

Nhóm violin II: Dùng đi bè hòa âm có tính chất phụ họa.

“Thầy Trần cũng quá thể, nhận quà biếu cũng không biết đúng mực, tưởng chúng ta không biết hay sao ấy. Lúc kiểm tra để phân vị trí, có mấy người chơi cello và kèn clarinet không đạt tiêu chuẩn, thế mà chủ nhật tuần trước cũng được đến tham gia luyện tập. Xì, hồi trước ai đã bảo sẽ kiểm tra nghiêm khắc chứ? Dù sao cũng chẳng ai tra ra ông ấy.”

“Còn không phải vì muốn chọn trường và cộng điểm à? Nhắm mắt cho qua thôi mà, cũng không phải là lần đầu tiên. Có điều Trần An này, cậu phải cẩn thận chút nhé, cô nàng chỉ huy nhóm II kia không đơn giản đâu!”

“Quên đi, dù không đơn giản thế nào cũng không dám đụng tới Trần An đâu…”

Bọn họ một năm một mười nói với nhau, Dư Châu Châu nghe không hiểu gì hết, nhưng bé vẫn im lặng đứng bên cạnh không rời khỏi đó. Trần An bị bọn họ vây quanh, cũng hé miệng cười nhưng không nói gì cả, anh trông có vẻ rất hòa hợp với họ, giống như người vừa sinh ra đã phải đứng giữa tất cả mọi người, bởi vậy, trông anh còn già dặn cẩn trọng hơn các anh chị xung quanh nhiều. Dư Châu Châu không biết bé đang đợi điều gì, tuy rằng bé có chút ấm ức vì bị ném qua một bên, nhưng thế giới nhỏ của các anh chị kia khiến bé tò mò vô cùng.

Bọn họ mắng thầy giáo, bọn họ quan tâm với thái độ tùy ý, bọn họ nói những chuyện bé không hiểu, bọn họ hiểu rõ những quy tắc ngầm nhưng không hề chê trách, bọn họ rất hiểu nhau, bọn họ…

Tự ti, tức giận, ước ao, hiếu kỳ… Tất cả mọi tâm trạng xoay quanh trong đầu Dư Châu Châu, bé im lặng nhìn người đứng giữa các anh chị kia, anh không còn là anh trai nhỏ hiền lành, trầm tĩnh ngồi trên sofa, im lặng coi phim hoạt hình với bé kia nữa, chắc anh cũng chẳng còn nhớ trang giấy ghi tên hai người đâu. Lúc này, anh xuất hiện trong thế giới của anh, quanh thế giới đó là một cái lồng trong suốt, thoắt cái đã đẩy Dư Châu Châu ra xa mấy mét, bé chỉ có thể đứng nhìn anh như kẻ ngốc, ngơ ngẩn nhìn anh trong cái lồng trong suốt đó.

Bọn họ chưa nói chuyện xong nhưng Dư Châu Châu đã nghe MC ở trong hội trường nói, “Cuộc thi kể chuyện của Dược phẩm Khang Hoa xin được bắt đầu!”

Tổ thiếu niên và tổ nhi đồng có bốn mươi lăm tuyển thủ, bé là người thứ bốn mươi mốt.

Nhưng bé vẫn xoay người rời khỏi đó, đi về cánh gà sau hội trường. Sau lưng vang lên giọng nói của Trần An gọi mấy người bạn vào khán phòng xem thi đấu – thì ra em gái nhà cô anh cũng tham gia cuộc thi lần này, anh vừa tập luyện cho dàn nhạc học sinh của cung thiếu nhi xong nên cũng đến cổ vũ.

Tâm trạng vốn hơi hồi hộp của Dư Châu Châu khi nhìn đám đông trở nên… căng thẳng hơn vì thấy Trần An. Nhưng kì lạ là khi bị người ta phớt lờ, bé lại bắt đầu bình tĩnh.

Nếu nói, ngay từ đầu biết trong khán phòng có người quen – hơn nữa còn là người quen quan trọng – mà sợ mất thể diện thì lúc bé im lặng bỏ đi, suy nghĩ trong đầu lại trở thành, cho dù mất mặt thật thì anh cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ?

Anh chỉ cho rằng đó là trò hề của bé mà thôi.

Dư Châu Châu quay mặt vào tường, nhanh chóng nhẩm lại nội dung truyện của bé, xác định thuộc rồi mới đứng dậy, chạy tới gần màn sân khấu, không ngờ lại thấy Đan Khiết Khiết đang lo lắng.

“Khiết Khiết?”

“Đừng gọi tớ là chị, tớ và cậu sinh cùng năm, chẳng qua tớ tới trường sớm hơn thôi.”

“…Tớ có gọi cậu là chị đâu.”

Lúc này Đan Khiết Khiết mới phản ứng lại, lè lưỡi, “Xin lỗi, tớ hơi hồi hộp.”

Hình như đâu chỉ ‘hơi’ đâu? Dư Châu Châu thấy tay của cô nàng lạnh tanh, “Cậu không sao chứ?”

Bản thảo của Đan Khiết Khiết đã bị vò nát, có mấy chỗ còn bị rách, cô bé vừa lẩm nhẩm vừa cầm bản thảo gấp lại, cứ gấp gấp mở mở mấy lần.

“Cả nhà mình đều đến xem mình thi đấu, ngay cả anh chị họ của mình cũng đến. Lỡ mình nói hớ thì phải làm sao?”

Dư Châu Châu nghe giọng kể mang theo tiếng khóc của cô bé thì thầm nghĩ, cô nàng luôn tự cho mình là chị gái lớp hai trước mặt bé hình như còn giống em gái của bé hơn là chị thì phải. Bé vỗ lưng động viên Đan Khiết Khiết, cười trấn an cô bé.

Đây là người thứ nhất khiến bé cảm thấy cần bảo vệ sau Bôn Bôn, tuy rằng người này còn mạnh miệng hơn Bôn Bôn nhiều.

Bạn nhỏ số mười bảy đang bốc thăm chọn đề, sau khi đưa tờ giấy cho MC, MC lớn tiếng nói, “Bạn nhỏ số mười bảy của chúng ta chọn trúng đề ‘Hai đồng tiền, khăn quàng đỏ, chú cảnh sát, mèo hoa nhỏ, bà nội, cà’.” Vì để cho những bạn nhỏ có thể không biết chữ nhớ đề, MC lặp lại ba lần, “Bạn nhỏ số mười bảy của chúng ta có bốn mươi lăm giây để suy nghĩ và kể trong ba phút.”

Đan Khiết Khiết bắt đầu lo lắng hơn, “Nếu như lát nữa tớ không nghĩ ra thì phải làm sao…”

Đến giờ, bạn nhỏ số mười bảy cúi đầu nhìn tờ giấy rồi mở miệng kể, “Sáng sớm chủ nhật, một người bạn nhỏ mang khăn quàng đỏ nhặt được hai đồng tiền trên đường, bạn ấy lập tức đem hai đồng tiền đưa cho chú cảnh sát, chú cảnh sát… chú cảnh sát… chú cảnh sát cầm tiền, gật đầu với bạn ấy…” Giọng nói của bạn nhỏ bắt đầu có xu hướng kéo dài, khán giả trong khán phòng nở nụ cười thiện ý.

“Cậu xem cậu xem, tớ nhất định còn tệ hơn cậu ta…” Đan Khiết Khiết gần như khóc ra nước mắt, mồ hôi trên trán chảy không ngừng.

“Trên đường về nhà, bạn nhỏ gặp một con mèo mướp nhỏ, sau đó bà nội… bà nội nói với bạn ấy rằng, tối nay ăn cà.”

Bạn nhỏ số mười bảy nói xong câu cuối, vội vàng cúi đầu một cái rồi chạy vào sau sân khấu. Khán phòng vang lên tiếng vỗ tay và tiếng cười.

Lúc Đan Khiết Khiết sắp lên sân khấu, Dư Châu Châu lớn tiếng hô, “Cố lên!!” bên tai cô bé. Đan Khiết Khiết sợ đến mức ngồi co quắp trên ghế, che ngực mắng, “Cậu muốn làm gì hả? Muốn dọa chết tớ à?”

Dư Châu Châu cười, cuối cùng cô bạn cũng đã khôi phục một chút khí thế, bé nhéo mặt Đan Khiết Khiết, “Bây giờ bớt lo chưa?”

Đan Khiết Khiết sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, “A? Đúng là vậy… Ha, cảm ơn cậu, Châu Châu.”

“Không cần cảm ơn, đây là cách mẹ tớ và tớ dùng lúc lo lắng, cố lên!”

Màn biểu diễn của Đan Khiết Khiết rất tốt, tuy câu chuyện ngẫu hứng có phần không ổn – nhưng các từ then chốt đều được liên kết rất tốt. Đan Khiết Khiết hưng phấn chạy vào hậu trường, sau đó khôi phục vẻ ngoài của một chị gái lớp trên, vỗ đầu Dư Châu Châu nói, “Cậu cố lên nhé!”

Lúc Dư Châu Châu lên sân khấu, khán giả bên dưới đã hơi nhàm chán, tiếng nói ong ong bên dưới vang lên không ngừng, dù sao câu chuyện anh hùng rất chán, ngoài việc để ý đứa nhỏ nhà mình thì không có ai sẽ chăm chú nghe đứa nhỏ khác kể chuyện anh hùng.

Bé kể chuyện của Triệu Mạn Nhất rất trôi chảy, sau đó rút một tờ giấy trong lọ đưa cho MC.

MC mở tờ giấy ra, lớn tiếng đọc, “Bạn nhỏ số bốn mươi mốt chọn được đề ‘Con chuột, con mèo, bóng vàng, ngôi sao lớn’.”

Dư Châu Châu nháy mắt mấy cái, nên kể thế nào nhỉ?

Mỗi lần tới đoạn kể chuyện ngẫu hứng, khán giả bên dưới sẽ hơi im lặng, vì vậy họ cũng nghe được nhiều câu chuyện nhạt nhẽo. Trong lúc Dư Châu Châu nhíu mày suy nghĩ, ngọn đèn trên sân khấu thay đổi, ngọn đèn cam tắt đi, chỉ còn lại hai ngọn đèn trắng bên rìa sân khấu chiếu lên người bé, giống như hình ảnh các chú cảnh sát chiếu lên kẻ tình nghi lúc hỏi cung.

Dư Châu Châu không hoảng hốt. Với bé, tiếng ồn ào rất xa xôi, bé cứ đứng đó, một cảm giác hưng phấn kì lạ chợt nảy lên từ trong lòng.

Cả thế giới đen như mực, chỉ có mình bé.

Chỉ còn mình bé.

Đột nhiên Dư Châu Châu có cảm giác xúc động muốn khóc, trong lúc này bé đã hiểu tại sao mỗi khi Sanit Seiya bị đánh ngã, trước mắt luôn hiện lên gương mặt của Athena, sau đó anh ta sẽ vùng dậy, bùng nổ vũ trụ nhỏ để đánh địch, sau đó chuyển bại thành thắng. Cuối cùng bé đã nhìn thấy, trước mặt bé, bé thấy công tước thỏ và cậu bé ba mắt, có cả Simic đang ôm bình nước thánh, còn có Creamy Mami đang biến thân.

Bọn họ nói, “Châu Châu, cố lên.”

Ngọn đèn bật trở lại, Dư Châu Châu quay trở lại hiện thực, đôi mắt bé hơi nheo lại để thích ứng với độ sáng bị thay đổi. MC giải thích cho khán giả trục trặc nhỏ vừa xảy ra, sau đó an ủi Dư Châu Châu, hỏi bé có cần thêm giờ không.

“Không cần đâu ạ, em đã nghĩ ra rồi.” Bé nhỏ giọng nói, khán giả bên dưới im lặng, ánh mắt của mọi người đều tập trung lên người bé.

“Trước kia có một con chuột… con chuột tên Bôn Bôn sống ở nông thôn, nó luôn cảm thấy mình là một ngôi sao lớn trời sinh, có thể đứng trên sân khấu hát những bài hát hay nhất, mỗi khi nó hát mọi người đều phải im lặng nghe nó hát, nó là một người… à không, con chuột giỏi nhất.”

“Nhưng mọi người trong nhà Bôn Bôn không tin nó, chỉ có người bạn tốt của nó cổ vũ nó, bạn của nó nói rằng, chỉ có cố gắng mới có thể thực hiện được ước mơ.”

“Sau đó Bôn Bôn rời khỏi nhà, nhưng nó buộc một quả bóng vàng trên đuôi, nó nói với bạn mình rằng, đợi một ngày nào đó, khi tớ có thể đứng trên sân khấu lớn để hát, tớ sẽ thả bong bóng lên trời, cho dù xa thế nào, bạn của nó cũng có thể thấy được quả bóng vàng.”

“Bôn Bôn tới thành phố, chạy tới nhà hát, ông chủ nhà hát hỏi Bôn Bôn biết hát gì, Bôn Bôn đứng thẳng lưng, nghiêm túc hát: ‘A! Con chuột!…’”

“Ông chủ bảo không ai thích con chuột, cậu phải hát là, ‘A! Con mèo…’”

“Bôn Bôn bảo, ‘Không, tôi sẽ không hát về con mèo, tôi ghét mèo nhất.’”

“Ông chủ bảo, ‘A, con mèo!’”

“Bôn Bôn bảo, ‘A, con chuột!’”

“Bọn họ cãi nhau, ông chủ đá Bôn Bôn ra khỏi nhà hát. Nó lăn lộn mấy vòng rồi đụng vào tường, quả bóng trên đuôi nó nổ cái ‘bùm’.”

“Bôn Bôn khóc rất lâu, nó không buồn vì ông chủ ghét bài hát của nó, mà nó cảm thấy, có thể người bạn của nó không thể thấy quả bóng kia nữa rồi!”

Dư Châu Châu kể tới đây thì trầm giọng lại, khán phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.

“Bạn nhỏ, đã hết giờ rồi.” MC nhỏ giọng nhắc.

“Nhưng em vẫn chưa kể xong.” Dư Châu Châu bình tĩnh nhìn MC, sau đó kể tiếp câu chuyện của mình.

Dưới khán phòng vang tiếng cười to, sau đó là tiếng vỗ tay nhiệt tình.

Dư Châu Châu mang theo gương mặt quật cường, không thèm nhìn khán phòng, chỉ nhìn cửa ra vào, nghiêm túc kể câu chuyện của mình, kể về chú chuột Bôn Bôn trải qua nhiều vấp váp cuộc đời mới được nhìn nhận.

“Ngày lên sân khấu, ông chủ hỏi Bôn Bôn đã chuẩn bị tốt chưa. Bôn Bôn bảo, ‘Tôi có một việc cần nhờ.’”

“Ông chủ bảo, ‘Việc gì?’”

“Bôn Bôn bảo: ‘Xin hãy mua giúp tôi một quả bóng màu vàng, sau đó thả ra ngoài lúc tôi đang hát, bạn của tôi sẽ thấy nó, lúc đó bạn tôi sẽ biết tôi đã thực hiện được giấc mơ của mình.’”

Dư Châu Châu bỗng thấy xúc động, bé không biết mình đã trúng bệnh gì nữa.

“Cảm ơn, câu chuyện của em đã kể xong rồi.”

Bé cúi người chào sau đó mang theo câu chuyện quá giờ nghiêm trọng của bé rời khỏi sân khấu.

Chỉ để lại tiếng vỗ tay vừa to vừa lâu chưa từng có trước đây đằng sau lưng mình.