Dịch & Edit: M2sisters
Ông Mao (Mao Trạch Đông) đã từng nói, chỉ một tia lửa nhỏ cũng tạo
thành một đám cháy.
Lúc này, ngọn lửa phẫn nộ của mẹ Đào đã lan nhanh đến tận tâm can
người nào đó, một trận mưa máu gió tanh sắp xảy ra.
Trong phòng rất yên tĩnh, ai cũng không dám liều lĩnh lên tiếng, Đào
Nhạc len lén nhìn Tô Dịch Văn, nhưng anh quay lưng về phía cô, nên cũng không
thể thấy được vẻ mặt của anh. Đào Nhạc nghĩ, lẽ nào mấy giây trước anh đã bị mẹ
già thủ tiêu mất rồi?
Bầu không khí căng thẳng được ba phút, dượng là người lâm trận đầu
tiên, vẻ mặt vô cùng khó coi quay sang nhìn Tô Dịch Văn, “Tiểu Tô, chuyện mai
mối tôi cũng không tính toán với cậu, nhưng rốt cuộc thì chuyện của cậu với Đào
Nhạc là thế nào? Những gì trước đây các đồng nghiệp nói tôi đều không tin, nhưng
bây giờ tôi tận mắt chứng kiến, đám cỏ gần hang này cậu ăn cũng thật hăng say
đó!
Tô Dịch Văn trầm ngâm một lúc, giọng nói cũng vô cùng nghiêm túc,
“Bác gái, kiểm sát Hứa, chúng ta tìm một chỗ khác nói chuyện, mọi người muốn hỏi
cháu chuyện gì cũng được, không cần thiết phải ầm ĩ trước mặt Đào Nhạc như
vậy.”
Mẹ Đào liếc nhìn Tô Dịch Văn, ánh mắt cực kì ác liệt, cho đến khi
đụng phải khuôn mặt Đào Nhạc, mới lạnh lùng mở miệng, “Trước tiên là về nhà cho
mẹ.”
Đào Nhạc thật sự hơi sợ vẻ mặt bình tĩnh của bà lúc này, hết sức năn
nỉ, “Mẹ–”
“Con còn muốn ở đây làm chuyện mất mặt nữa hay sao?”mẹ Đào quát một
câu.
Đào Nhạc rụt vai, không dám phản kháng nữa, chỉ ra vẻ đáng thương
nhìn Tô Dịch Văn, theo lý thuyết thì bây giờ anh phải giống nhân vật nam chính
trong mấy tác phẩm của Quỳnh Dao là đứng ra cứu giúp, để cô thoát khỏi sự đàn áp
của những lễ giáo phong kiến lạc hậu, sau đó hai người ‘quy ẩn sơn lâm’, không
màn đến thế sự nữa.
Trời ơi, sao một chút động tĩnh cũng không có thế này!
Đào Nhạc tức tối trừng mắt nhìn Tô Dịch Văn, sự im lặng đã tố cáo anh
đang bàng hoàng, có một câu nói rất hay, tai vạ đến mỗi người tự lo, tình trạng
của bọn họ bây giờ chính là thế này.
Đương nhiên Tô Dịch Văn cũng biết trong lòng cô đang nghĩ gì, nhưng
mà bây giờ có giải thích gì đi nữa thì cũng giống như đổ dầu vào lửa thôi, chờ
mọi người bình tĩnh lại mới nói rõ ràng được. Anh chỉ có thể dùng ánh mắt ra
hiệu với Đào Nhạc, ý bảo cô về trước đi, anh sẽ có cách.
Đào Nhạc không ngốc, nói chung cũng hiểu được cách nghĩ của anh,
được, dù gì cũng phải làm an lòng mẹ già trước rồi mới tính tiếp
được.
Cứ như vậy, vụ bắt gian tại trận lắng xuống, tuy rằng không có đánh
đấm dã man hay thương vong đổ máu, nhưng cũng không phải là dể dàng qua đi, tiếp
sau đó còn cả một mớ phiền phức được kéo theo.
Đào Nhạc lên xe của dượng, ngồi bên cạnh chính là mẹ Đào, ngay cả can
đảm để đối diện với mẹ già cô cũng không có.
“Chuyện giữa con và người đàn ông đó bắt đầu từ lúc nào?” mẹ Đào bắt
đầu thẩm vấn.
Đào Nhạc cười trừ, “Mẹ, mẹ đừng có nghiêm trọng hóa như vậy, chuyện
này con còn đang định nói với mọi người đây, nếu không phải con mắc đi công tác,
thì con—“
“Con bớt nói mấy lời này để lừa mẹ đi.”Mẹ Đào quát mắng, “Con cũng đã
từng này tuổi đầu, khả năng phân biệt mấy chuyện thị phi cũng không có
sao?”
“Anh ấy cũng không phải người xấu, con cần phán đoán cái gì chứ?” Đào
Nhạc nói một câu xem thường.
Dượng đang lái xe cũng nói chen vào, “Biết người biết mặt không biết
lòng.”
Mẹ đào cũng gật đầu, “Đúng, con cũng thấy cậu ta cư xử thế nào với
chị họ con, sao con còn có thể ở chung một chỗ với loại người như
vậy!”
Đào Nhạc biết tai họa từ lần gặp mặt sóng gió kia đã bùng phát, mẹ
già hoàn toàn cho rằng Tô Dịch Văn là người không đáng tin cậy.
“Mẹ, anh ấy không phải là loại người đó, lần trước anh ấy đến nhà
chúng ta không phải mẹ cũng đối xử rất tốt sao, còn nói gì mà người nhà…” Đào
Nhạc giải thích yếu ớt.
Mẹ Đào liếc mắt, “Lần trước là lần trước, lần này không giống. Mẹ nói
đứa con như con sao một chút tiến bộ cũng không có, quay đi ngoảnh lại là con đã
bị gạt mà không biết rồi!”
“Làm gì có chuyện bị người ta gạt chứ!” Đào Nhạc thật không biết phải
giải thích thế nào.
Dượng quay lại nói, “Đào Nhạc, mẹ nói là vì muốn tốt cho con, nghe
lời một chút.”
Mẹ Đào lại tỏ vẻ tán thành, “Nếu không phải là dượng con nói với mẹ
chuyện này, mẹ thấy lo lắng nên đến xem sao, đâu ngờ rằng con không ở trong kí
túc xá của mình, mà lại chạy qua phòng đàn ông thế kia. May mà mẹ gõ cửa hỏi
thăm, nếu không hai người còn làm ra chuyện hoang đường đến mức nào nữa
chứ!”
Thì ra là dượng đã cáo mật, quả nhiên cha nào con nấy mà, chẳng trách
Hứa Lăng thích giở trò như vậy, thì ra đều do dượng dạy dỗ thôi, uổng công cô
luôn kính trọng bậc trưởng bối, bây giờ nhìn lại thì đúng là cô có mắt như mù
thật, đây mới chính là ‘Biết người biết mặt không biết lòng’.
Đào Nhạc có vẻ sốt ruột, “Mẹ, con và Tô Dịch Văn là quang minh chính
đại mà gặp gỡ, không phải như mọi người đã nghĩ đâu, hiểu lầm thôi mà
mẹ!”
Mẹ Đào vốn không thèm nghe, “Con đừng có nói gì nữa hết. Mẹ sẽ tìm
cái tên họ Tô kia nói chuyện, còn về chuyện công việc ở viện kiểm sát, con cứ
xin nghỉ phép hai ngày, ở nhà ngoan ngoãn mà kiểm điểm lại bản
thân!”
Lần này mẹ già quyết truy cùng giết tận mà, ngay đến chỗ làm cũng
không cho cô đi.
Cơn tức giận của Đào Nhạc cũng trỗi dậy, “Mẹ, lúc trước là mẹ ra sức
ép con đến viện kiểm sát, bây giờ một câu liền bảo con không đi, mẹ nói bọn
người của trưởng phòng Vu sẽ nhìn con ra sao đây! Con vốn là người đi cửa sau
phải biết nhìn xem sắc mặt người ta, bây giờ mẹ như vậy, sau này con cũng không
đi làm nữa đâu!” Dù sao bản thân cô cũng không muốn thi làm nhân viên công vụ gì
đó, đúng lúc lão Tô nhà cô cũng mua cho cô một đống sách pháp luật, sau này cô
có thể yên tâm làm nghiên cứu sinh, vừa ôn tập thi vào ngành tư pháp đợi đến lúc
đó sẽ chuyển sang làm luật sư.
Đào Nhạc nói một tràng quả thật đã khiến mẹ Đào rơi vào tình trạng
không nói được lời nào, liền tỏ vẻ hòa hoãn nói, “Không phải là mẹ không cho con
đi làm, mà là mẹ không yên tâm khi để con ở cùng một chỗ với người không đứng
đắn như vậy, chỉ cần mẹ làm rõ được tên họ Tô đó là loại người nào. Thì con có
thể tiếp tục đi làm.”
“Anh ấy không phải là người không đứng đắn!”Đào Nhạc tức giận, chỉ là
không thể tỏ vẻ xấc láo như vậy với mẹ được.
Mẹ Đào biết tính con gái, nên không tiếp tục dây dưa nữa, “Nói tóm
lại, chuyện này phải đợi mẹ làm cho rõ ràng mới bàn tiếp, con bớt liên hệ với
cậu ta đi, có nghe chưa!”
Đào Nhạc một mực lắc đầu, không trả lời, cùng lắm thì cô cũng học
theo người ta bỏ trốn, còn hơn là cứ ngoan cố thế này.
Cứ như vậy, Đào Nhạc về đến nhà mình, không ngờ rằng mẹ Đào quá tuyệt
tình, tịch thu di động của cô,ngay cả cái điện thoại nhỏ bé trong phòng cô cũng
bị cắt luôn, thực hiện tốt chính sách bế quan tỏa cảng.
Đào Nhạc ở nhà cũng rất bực bội, thậm chí còn tiến hành biểu tình
kiểu tuyệt thực, sau đó ba Đào khuyên cô vài câu, nói thân thể là tài sản của
cách mạng, bảo Đào Nhạc tạm thời đừng đối nghịch với mẹ Đào, cũng đừng làm tổn
hại đến thân thể, phải chuẩn bị chu đáo để trường kì kháng chiến. Ngẫm nghĩ
thấy ba cô nói có lý, không thể để hao tổn sinh lực ở đây được, dù sao thể lực
khỏe mạnh mới có thể chiến đấu tốt.
Nhưng mà, nhắc đến Tô Dịch Văn thì không biết anh ra sao rồi, cô đã
mấy ngày không đi làm, cũng không liên lạc được với anh, chắc chắn anh đang rất
lo lắng. Đào Nhạc rất hối hận, bởi vì hôm đó bọn họ chỉ là cãi nhau vặt vãnh,
thì sau đó mẹ đã tìm đến cửa nhà, bọn họ ngay cả cơ hội giải thích cũng không
có, nếu trước vụ Hứa Lăng cô có can đảm thừa nhận tất cả, thì bây giờ sẽ không
xảy ra chuyện thế này, nói cho cùng vẫn là Đào Nhạc cô tự làm tự
chịu.
“Lão Tô, em thật sự hơi nhớ anh rồi đó…” Đào Nhạc thở một hơi dài,
nếu bây giờ Tô Dịch Văn có thể lập tức xuất hiện, sau này cô tuyệt đối sẽ an
phận thủ thường.
Thế mà ngay trong buổi tối, Đào gia đã nổi lên một cơn giông
tố.
Vừa mới ăn cơm xong, Hứa Lăng đột nhiên bay vào nhà, lúc đó Đào Nhạc
đang ở phòng khách xem TV, dù gì bây giờ cô cũng không có hứng thú với bất cứ
thứ gì nữa, bỗng dưng thấy Hứa Lăng và dì dượng tới, cô lập tức có tinh thần,
thầm nghĩ người nhà này tới đây chắc để mỉa mai mình.
Quả nhiên, Hứa Lăng vừa ngồi xuống chưa bao lâu, nhấp một ngụm trà
liền bắt đầu, “Chị nói tiểu Nhạc này, gần đây ra sao rồi, chị nghe ba chị nói em
ở cùng một chỗ với người đàn ông kia đúng không?”
Đào Nhạc nén lửa giận, giả vờ nhẹ nhàng nói, “Chị nắm thông tin nhanh
nhạy ghê Đúng vậy, em vừa tìm được một người đàn ông, chị cũng quen biết, đừng
nói với em chị không biết đó là ai nha.”
Hứa Lăng cười khẽ, “Nói thật chị cũng có chút bất ngờ, từ lúc thấy
hai người ở quán lẩu lần đó, chị đã thấy nghi nghi rồi, khí đó hai người đã bắt
đầu rồi đúng không, sau đó vì đẻ trả thù chị, em bảo Tô Dịch Văn đồng ý gặp mặt
rồi giữa buổi em xuất hiện phá đám, làm chị phải xấu hổ trước bao nhiêu người,
em thật sự hao tổn nhiều tâm tư rồi.”
Đào Nhạc bái phục sức tưởng tượng của Hứa Lăng, hèn chi chẳng có
người đàn ông nào dám yêu chị ta, loại phụ nữ này thật quá đáng sợ.
“Chị đổi nghể luôn đi, chuyển sang viết kịch bản thích hợp với chị
hơn.” Đào Nhạc châm chọc, “ Mà chị cũng biết bịa chuyện như vậy, sao không bịa
đại một anh rể cho em, coi chừng cả đời phải làm bà cô già đó nha.”
Lời nói của Đào Nhạc chạm trúng ngay tử huyệt của Hứa Lăng, “Em nói
gì hả, chị có lấy chồng hay không cũng chẳng tới phiên em nói nhăng nói
cuội.”
“Em nhiều chuyện vậy đó, mặc kệ em nói gì đi, tự do ngôn luận
mà!”
Hứa Lăng tức giận bật dậy, chỉ tay vào mũi Đào Nhạc, “Em có bản lĩnh
nhắc lại lần nữa!”
Đào Nhạc cũng không cam tâm tỏ ra yếu thế, đứng dậy, “Được thôi, tôi
nói chị là gái lỡ thời gả không ra nổi, hơn nữa còn là cả đời không cách nào gả
đi được!”
“Mày!”
Hứa Lăng tức giận muốn ra tay đánh người, nhưng Đào Nhạc mạnh hơn,
đẩy một cái là chị ta té nhào xuống đất.
Cơn tức này Đào Nhạc đã nín nhịn lâu lắm rồi, từ nhỏ đã bị ba mẹ so
sánh với người phụ nữ này, giống như cô không thể bằng được với chị ta, mẹ nó,
tuy trong công việc cô không có thành tích gì nhưng ít ra cô không phải là gái
lỡ thì như chị ta, bên cạnh cô còn có một người đàn ông cực phẩm, chỉ là hiện
tại Đào Nhạc không thể nào kiềm nén lại cơn tức giận trước lời châm chọc của Hứa
Lăng.
Cú ngã của Hứa Lăng xem ra cũng không nhẹ lắm, mãi một lúc mà vẫn
chưa đứng lên được, ban đầu người lớn cũng không chú ý đoạn đối thoại giữa hai
người, nhưng thấy Hứa Lăng té xuống, ai cũng cuống cuồng chạy tới đỡ chị
ta.
“Tiểu Nhạc, con làm gì vậy, sao lại đối xử với chị họ con như thế!”
Lần này ba Đào cũng nổi giận, bất mãn với hành vi của con gái.
Thấy mọi người vây quanh Hứa Lăng, Đào Nhạc rất uất ức, “Mọi người
chỉ lo trách con, không nghe thử chị ấy đã nói cái gì.”
Mẹ Đào quát, “Nó có nói gì thì cũng là chị con, con đẩy chị té còn ra
thể thống gì hả!”
Được, lại là cô sai, mọi người trong nhà ai cũng giúp đỡ người phụ nữ
này, mặc kệ cô có nói hay làm chuyện gì.
Đang nói chuyện thì chuông cửa vang, ba Đào nhìn mấy người trong
phòng mà nhức cả đầu, đành phải ra ngoài mở cửa.
Vừa nhìn là ba Đào đã nhận ra người đàn ông đứng ngay cửa, ấn tượng
về cậu ta quá mạnh, tuy cả người tỏa ra khí chất nhã nhặn nhưng vẫn không che
đậy được ánh mắt cơ trí và sắc bén.
Tô Dịch Văn mỉm cười, “Chào bác trai, con có chuyện muốn thưa với bác
trai và bác gái ạ.”
Ba Đào đương nhiên biết anh muốn nói chuyện gì, chỉ là nghĩ tới trong
nhà đang náo loạn, nhưng cũng không thể để người ta đứng mãi ở cửa, liền mở rộng
cửa, “Vảo đi tiểu Tô, đừng khách sáo.”
Thật ra ngoài trừ ngoài mẹ Đào có suy nghĩ kia thì ba Đào vẫn có ấn
tượng rất tốt về anh.
“Ai vậy ông Đào?” Mẹ Đào đứng trong phòng khách lớn tiếng
hỏi.
Không đợi ba Đào trả lời, anh đã đứng trước mặt mọi người, không ngờ
còn có gia đình kiểm sát Hứa cũng có mặt, tình huống này có chút khó khăn. Đương
nhiên anh liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy người đứng ở giữa là Đào Nhạc,
mắt cô nhóc đỏ đỏ, giống như vừa xảy ra chuyện.
Tô Dịch Văn hơi cúi người, “Chào bác gái, tối thế này còn đến làm
phiền bác ạ.”
Mọi người trong phòng khách Đào gia không ai lên tiếng, bầu khí đột
nhiên yên tĩnh.
“Lão Tô…”
Đào Nhạc uất ức hô lên, mặc kệ ánh mắt mọi người, chạy qua ôm lấy cổ
anh, giây tiếp theo thì khóc nức nở.