Dịch & Edit: ♥Hai chị em Mọi Mọi đáng
iu ♥
Thử hỏi, sau khi tình cảm mãnh liệt qua đi qua đi thì sẽ còn để lại
những cảm xúc gì?
Nếu như bạn muốn Đào Nhạc trả lời, thì cô ấy chỉ có một đáp án, đó
chính là muốn kích động giết người.
Trời đã sáng, ánh nắng sớm xuyên qua bức rèm lụa màu trắng vào phòng,
trong phòng vốn phải là một khung cảnh đầy cảm xúc kết hợp với một bầu không khí
đầy mơ hồ, nhưng nó lại bị phá vỡ bởi một hình ảnh không hề thích
hợp.
Vốn dĩ Tô Dịch Văn vẫn còn đang trong mộng, nhưng đột nhiên cảm giác
được có một thứ gì đó nằng nặng đang đè lên người mình, khiến anh thở không được
buộc phải thức dậy, không nghĩ vừa mở mắt ra lại thấy một bộ mặt hung thần đằng
đằng sát khí, nhìn cho rõ thì ra là quả đảo nhỏ bé kia đang ngồi trên người
mình, chỉ mặt có mỗi đồ lót.
Thấy trong mắt Đào Nhạc là hai ngọn lửa đang hừng hực bốc cháy, Tô
Dịch Văn nghĩ, chẳng lẽ cô lại nổi giận vì chuyện đã xảy ra tối
qua.
“Mới sáng sớm em không ngủ thêm một chút, mà lại muốn làm cái gì vậy
hả?” Tô Dịch Văn khàn khàn giọng hỏi cô, nhưng vẫn không quên thưởng thức hình
ảnh đầy nóng bỏng trước mắt.
Đào Nhạc đương nhiên cũng biết rõ cái nhìn của anh có ý xấu xa, trải
qua một đêm, cô cũng đã thông suốt, dù gì cũng đã bị anh ăn sạch sẽ không còn
một mẩu. Bây giờ trong lòng cô chỉ muốn làm sao có thể cho người đàn ông này nếm
được vị đắng, sau đó phải phủ phục quỳ dưới chân cô cầu xin tha
thứ.
Ánh mắt Tô Dịch Văn đầy tà ý nhìn cô, “Em ăn mặc như thế này, là muốn
anh–”
“Anh im miệng cho em!”Đào Nhạc nạt lại anh.
Tô Dịch Văn không nói gì, nhưng đôi mắt hoa đào vẫn còn lưu luyến,
một hồi sau ánh mắt anh đột nhiên dừng lại, anh nhìn thấy hình như trong tay cô
đang cầm một vật gì đó…
Mở to mắt nhìn kỹ, thì rõ ràng đó là một sợi dây nịch!
“Em muốn làm gì?” Vẻ mặt Tô Dịch Văn không vui.
Đào Nhạc kéo kéo sợi dây nịt, dùng ánh mắt của một nữ vương nhìn
xuống người đàn ông nào đó, “Em muốn làm gì, anh sẽ được biết ngay
thôi!”
“Đừng có làm càn!”
Đào Nhạc làm lơ, cầm dây nịch để sát vào gương mặt anh, “Tô Dịch Văn,
dù sao những gì xảy ra giữa chúng ta cũng là sự thật, em cũng không tính toán
làm gì. Em nói cho anh biết, đã từ rất lâu rồi em đã mơ thấy em được hành hạ
anh, cho nên bây giờ anh hãy ngoan ngoãn nằm yên cho em, có thể em còn nhẹ nhàng
với anh một chút, nếu không thì…hừ!”
Cô nhóc này chắc tôi qua bị tất cả những việc anh làm cho cô bị rối
loạn đầu óc mất rồi. Lại nghĩ ra cái trò chơi bằng roi da này sao?
Tô Dịch Văn có vẻ bình tĩnh, thậm chí còn tiếp tục cười, “Thì ra em
vẫn luôn xem anh là người yêu trong mộng. Em nói sớm một chút thì tốt rồi, anh
sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp.”
“Anh là đồ không biết xấu hổ!”Đào Nhạc bị nói trúng tim đen, khuôn
mặt càng lúc càng đỏ, “Ai mà nghĩ đến anh chứ, đừng có tưởng mặt mình được nạm
vàng nha! Tối qua anh hành hạ em thế nào, thì bây giờ em sẽ đòi lại gấp
đôi.”
“Em đòi lại bằng cách nào?” Tô Dịch Văn cố nén cười.
Đúng ha, đừng tưởng Đào Nhạc cầm được dây nịt thì điên cuồng ngang
ngược, mặc dù cô từng trải qua giấc mộng đó, nhưng trò SM này không phải ai cũng
chơi được, cô hoàn toàn mù tịt về chuyện này.
“Nhạc Nhạc, đừng miễn cưỡng bản thân quá, anh thấy đau lòng lắm.”Tô
Dịch Văn giả vờ thương tiếc.
“Em khinh! Bớt nói lời châm chọc đi, anh coi thường em đúng không?”
Đào Nhạc bị chọc giận, làm bộ giật giật dây nịt hướng tới trước ngực Tô Dịch Văn
đánh.
Điệu này, Tô Dịch Văn tức giận, cô nhóc này định ra tay thật, thấy
dây nịt gần chạm vào da, anh vội chộp lấy, hung dữ quát cô, “Em làm gì vậy, có
thể tùy tiện chơi đùa vậy sao?”
“Em muốn đánh anh!” Đào Nhạc liều mạng giật lại dây nịt kéo qua chỗ
khác rồi đứng dậy.
Tô Dịch Văn cũng đứng dậy theo, anh hướng tia nhìn về phía Đào Nhạc.
Dáng người anh lại làm mũi cô muốn xịt máu văng tung tóe, trên người anh toàn là
vết cào xước, không cần đoán cũng biết đó là kiệt tác của Đào Nhạc. Thế nhưng nó
cũng không làm ảnh hưởng đến sự thưởng thức của cô, trái lại còn tạo nên một cảm
giác muốn hưởng thụ vẻ đẹp kiểu cưỡng chế đẫm máu.
Đào Nhạc thu lại ánh mắt, cố sức tránh không nhìn tới nửa thân dưới
của anh, nói một cách dữ dằn, “Sự thuần khiết của bà đây đã bị hủy dưới tay anh,
thù này không báo không làm con gái nữa!”
Tô Dịch Văn vẫn bước tới không chút kiêng dè, đối diện với cô, “Em
đừng có nói kiểu anh cưỡng bức em, anh lại chưa từng nói sẽ không chịu trách
nhiệm! Lần này trở về anh sẽ đến nhà em, muốn ra sao thì ra, em đỡ phải làm
nhiều chuyện!”
“Không được!”
“Tại sao?”
“Bởi vì…” Đào Nhạc nói không ra lý do, cô biết bản thân mình kích
động vậy vì phần lớn là không chấp nhận được sự thật cô đã bị anh ăn, ngày hôm
qua là lần phản kháng cuối cùng, vậy mà đáp trả cô lại là hành động thú tính
này, không chỉ như vậy, bọn họ còn làm đi làm lại tới hơn nửa đêm, cả người cô
nhức mỏi rã rời, cuối cùng không biết làm cách nào mà ngủ lăn quay, còn anh thì
tinh lực dư thừa, ban ngày leo Trường Thành, buối tối nổi dục tính, y như uống
thuốc kích thích vậy.
Trong lòng Đào Nhạc cảm thấy cự kì bất công, uổng phí cho cô đã học
tán đả bao nhiêu năm, vậy mà khi đối mặt với người đàn ông này thì không còn một
chút sức lực nào.
Đào Nhạc càng nghĩ càng giận, thừa dịp Tô Dịch Văn vẫn chưa chuẩn bị
sẵn sàng, lập tức nhấc chân lên, đá từ phía sau một cái. Đây chính là chiêu mạnh
nhất của Đào Nhạc, nếu không phải bất đắc dĩ thì cô cũng không sử dụng
đến.
Nhưng Đào Nhạc đã đánh giá thấp anh Tô nào đó, tốc độ phản ứng của
người ta đúng là đã được trải qua huấn luyện chuyên nghiệp mà.
Chỉ là Tô Dịch Văn không nghĩ rằng cô nhóc sẽ thật sự ra tay với
mình, nhìn cổ chân nhỏ bé đang ở trước ngực mình, anh dễ dàng nắm lấy, tay ra
sức phản đòn, cô Đào đang kiêu ngạo nào đó lập tức ngã chổng vó, còn bật ra
tiếng la thảm thiết.
Tô Dịch Văn nhíu chặt mày, thuận thế đè lên người cô, âm trầm nói,
“Em lại có dũng khí mà đá anh sao?”
“Đúng vậy, em nói cho anh biết, Tô Dịch Văn, đợi khi trở về em sẽ
tiếp tục đi luyện tán đả, anh đừng tưởng anh có đai đen là giỏi, đến khi bà đây
học xong, sẽ sớm tìm mà đánh anh thôi!” Đào Nhạc nói như súng liên thanh, còn
thở hổn hà hổn hển.
Tô Dịch Văn lấy tay chống cằm, khóe mắt hoa đào cong lên, “Được thôi,
em cứ luyện đi, khi nào luyện được một thân hình đầy cơ bắp thì anh sẽ thay em
đăng kí cho em đi thi đấu.”
Đào Nhạc tức đến nỗi hàm răng va cả vào nhau, nếu như có thể cô thật
muốn xé nát cái bộ mặt tiểu nhân đắc chí kia.
Tô Dịch Văn thấy gương mặt nhỏ nhắn của cô đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh,
những dục vọng phải khó khăn lắm mới được dẹp yên lại trỗi dậy, anh cúi đầu
xuống, tiến sát đến tai cô, giọng nói âm trầm, “Em đã có tinh thần như vậy,
chúng ta làm chút gì đó để giết thời gian đi.”
‘Làm chút gì đó’ thì cô dư biết là gì, nhưng lại dùng cụm từ ‘giết
thời gian’ mà nói, thì quả thật là suy nghĩ của cầm thú mà.
Nhưng mà, rõ ràng là Đào Nhạc có phản kháng, vậy mà một lát sau đã
cảm thấy toàn thân không còn chút sức lực, chỉ cảm giác được đôi môi cùng lưỡi
của ai đó đang đốt lửa trên cơ thể mình, cô gỡ bỏ sự phòng bị và cơn giận dữ,
còn không thể kìm chế được mà phát ra tiếng rên rỉ.
Tô Dịch Văn mỉm cười nhìn người nằm phía dười, đôi môi cố ý mà như vô
tình cọ cọ vào cổ cô rồi nói, “Nhạc Nhạc, có một chuyện mà em cần phải hiểu cho
rõ, đó là những gì trong mộng đều trái với hiện thực, cho nên không cần phải nhớ
trong đầu làm gì.” Nói xong anh hung hăng tiến vào người cô, lập tức bắt đầu một
cơn giày vò đầy cuồng nhiệt.
Sau đó, Đào Nhạc mới hiểu được trong lời nói kia Tô Dịch Văn đã cảnh
cáo cô, cái kiểu X như trong mộng kia ở hiện thực không thể nào thực hiện được,
cả đời này chỉ có thể là anh tấn công cô, cô đừng có không biết tự lượng sức như
vậy.
Trời cao đất dày ơi, rốt cuộc Đào Nhạc cô đã gặp phải loại đàn ông gì
vậy nè, vì sao lại khiến cô có thể vừa yêu mà lại vừa hận.
Cho nên. Với người đọc, nếu để Tô Dịch Văn trả lời câu hỏi sau khi
tình cảm mãnh liệt qua đi sẽ còn lại cảm xúc gì, thì anh sẽ trả lời rất đơn
giản, vẫn là tình cảm mãnh liệt thôi.
…
Chương 43.2
Dịch & Edit: M2sisters
Một tuần công tác điều tra nghiên cứu cuối cùng cũng kết thúc, Đào
Nhạc cùng mọi người ngồi xe lửa về nhà, nhưng gương mặt lại đen thui lúc nào
cũng nhăn nhó rầu rĩ.
Bạn hỏi Đào Nhạc vì sao à? Ngoài Tô Dịch Văn ra thì còn ai chọc cô
tức giận thế này nữa. Hôm đó sau khi bọn họ trở về phòng mỗi người, chị tiểu
Trương lập tức hỏi buổi tối tại sao không về phòng, mặt Đào Nhạc đỏ lên, ấp úng
nói là đi thăm bạn rồi qua đêm ở nhà bạn luôn. Chị tiểu Trương thừa biết Đào
Nhạc đang che dấu nhưng không lật tẩy cô, chỉ tùy tiện nói một câu, khi nào tổ
chức tiệc vui nhớ báo chị ấy biết một tiếng để còn chuẩn bị tiền
mừng.
Mặt Đào Nhạc lập tức đen lại, tuy cô và Tô Dịch Văn đã vượt thẳng ba
cấp mà leo lên giường, nhưng chuyện kết hôn với cô mà nói vẫn còn khá sớm, công
việc chưa ổn định, chưa thi xong nghiên cứu sinh, nắm mồ kia cô tránh càng xa
càng tốt.
Ngẫm nghĩ, chuyến đi này vừa vui lại vừa buồn, tuy có thể gặp được
thần tượng, hiểu rõ lòng dạ của tên cầm thú nhà cô, nhưng tất cả vẫn không thể
so sánh với nỗi đau vì mất đi trinh tiết.
Tô Dịch Văn thấy cô trên đường về một câu cũng không chịu nói, dụ dỗ,
an ủi kiểu gì cũng không được, nghĩ tới nghĩ lui chắc là mình đã quá sung sức,
hiểu rõ tính cô vậy thì không nên sàm sỡ. Hiếm khi anh đi công tác lại gặp phải
chuyện đau đầu, đúng là hễ đụng tới Quả Đào này thì anh sẽ không có giây phút
nào yên ổn.
Cuối cùng cũng về tới kí túc xá viện kiểm sát, Tô Dịch Văn và Đào
Nhạc cùng lên lầu, một người luôn giữ bộ dạng bĩu môi, khinh thường, một người
thì bất đắc dĩ phải e dè.
Đào Nhạc vừa định mở cửa vào nhà thì bị Tô Dịch Văn kéo lại, giọng
anh mềm mỏng, “Chúng ta nói chuyện với nhau đàng hoàng rõ ràng đi, em cứ giữ bộ
dạng này mà không chịu trút ra anh đoán chắc sẽ bị nội thương vì phải nín nhịn
đó nha.”
Đào Nhạc từ chối, “Không cần, em không sao hết!”
Tô Dịch Văn mặc kệ, túm lấy cô lôi qua căn nhà đối diện, đóng sầm cửa
lại.
Trước tiên Tô Dịch Văn đặt hành lý cả hai xuống rồi đi nấu nước,
trong lúc đó Đào Nhạc vẫn đứng im, cô đang muốn xem thử trong túi anh chứa thứ
thuốc gì.
Làm xong tất cả mọi thứ, Tô Dịch Văn ngồi trên sofa, “Qua đây, ngồi
xuống.” anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình rồi xem phản ứng của cô.
Chuyện này thì Đào Nhạc vẫn nghe lời, cô bước tới rồi ngồi xuống, “Có
cái rắm gì thì thả nhanh đi, bà đây bận lắm!”
Tô Dịch Văn không nổi giận, tiện tay lấy túi sách mua ở Bắc Kinh ra,
Đào Nhạc thật sự quên mất chiếc túi này, đêm hôm đó mãi cùng anh lăn lộn trên
giường, quên mất tiêu phải xem qua cuốn sách bìa đóng gói kĩ càng thần bí
kia.
“Haiz, chẳng phải anh chỉ mua một cuốn cho anh thôi sao, tặng em luôn
à?” Đào Nhạc tò mò.
“Đúng vậy, đây còn là cuốn sách em thích đọc nhất.” Tô Dịch Văn vừa
nói vừa đưa cuốn sách qua.
Sách mà cô thích đọc nhất? Đào Nhạc cả thấy hình như mình chưa từng
nói qua cho Tô Dịch Văn biết loại sách mà cô thích, bởi vì sở thích của cô khó
có thể nêu ra ở nơi thanh nhã.
Lúc Đào Nhạc mở lớp gói cuốn sách ra, thấy ngoài bìa sách in ba chữ
“Đạo Đức Kinh”, cô đứng hình kích động muốn sùi bọt mép.
Mẹ ơi, anh ấy quả nhiên mua cuốn sách này.
“Sao vậy , em không thích hả?” Tô Dịch Văn mỉm cười hỏi cô, “Anh còn
nhớ lần đó em hét lớn nói là thích đọc Đạo Đức Kinh, học qua bác ác, anh cố tình
mua tặng em, còn là bản mới nhất, cũng không mắc tiền lắm, em phải giữ gìn cẩn
thận nha.”
Đào Nhạc bị sét đánh bất động, vội vã biện bạch, “Lần đó em chỉ nói
đùa thôi, sao anh lại tưởng thật vậy.”
“Có thêm kiến thức cũng không có gì sai, có thể khỏa lấp nỗi vô vị
trong đầu em, cuốn sách này đối với em mà nói là rất có lợi.” Tô Dịch Văn trịnh
trọng nói.
Đào Nhạc nghẹn họng, tiện tay mở rang đầu tiên, trên góc có viết mấy
chữ, là hai câu danh ngôn, nét chữ rất đẹp lại tràn đầy sức sống, đưa mắt nhìn
xuống dưới, còn có chữ kí, rõ ràng là Vệ Thiếu Khanh!
Đào Nhạc mất bình tĩnh, tay nâng cuốn sách bắt đầu run run, “Lão Tô,
đây là anh giúp em làm đó hả?”
“Chứ em nói còn ai vào đây!” Tô Dịch Văn bất đắc dĩ, anh biết cô muốn
chữ kí này tới chết đi được, tuy trong lòng khó chịu nhưng vẫn làm thỏa mãn
nguyện vọng của cô.
Đào Nhạc hưng phấn đến nỗi khóe mắt nở hoa, ôm chằm lấy Tô Dịch Văn,
hôn mấy cái lên mặt anh, “Anh đúng là người đàn ông của em, lúc quan trọng vẫn
là anh tốt với em nhất!”
“Hứ, vậy lúc bình thường thì không tốt hả?” Tô Dịch Văn nhẹ nhàng
nhéo mũi cô tỏ ý bất mãn.
Đào Nhạc lại bắt đầu cười khúc khích, tựa vào ngực anh, “Vâng vâng
vâng, lúc nào anh cũng tốt hết!”
“Nhưng không còn lần sau nữa đâu, em còn thần tượng nào thì mau thu
hồi lại đừng để anh biết nha!” Tô Dịch Văn cảnh cáo, anh thật chịu không nổi nếu
tiết mục này diễn ra hằng ngày.
Đào Nhạc vội vàng gật đầu, ôm lấy cổ anh, “Dù sao bây giờ trong lòng
em, người em sùng bái nhất không còn là Vệ Thiếu Khanh, mà là anh.”
“Thật sao?” Tô Dịch Văn không tin, nhưng trong lòng vui không tả
nổi.
“Thật mà, em xin thề!”
Tô Dịch Văn mỉm cười hài lòng, lại chăm chăm nhìn cô một hồi, mới
nghiêm túc lên tiếng, “Thế thì anh cũng đã tính rồi, cuối tuần này sẽ đến nhà
em, nói chuyện với ba mẹ em cho rõ ràng, anh cũng không muốn cả ngày phải lo
lắng thấp thỏm nữa đâu.”
Ôi trời, sao trọng tâm lại chuyển thành thế này ?
“Anh nói cuối tuần này?” Đào Nhạc thấy bất ngờ, “Vậy có gấp quá
không?”
“Không phải anh gấp, mà là do em bức thôi, nếu anh vẫn không nói
chuyện rõ ràng với ba mẹ em thì không biết còn xảy ra chuyện gì đây, nói không
chừng ngày mai lại bị gán cho cái tội cưỡng bức nữa đó chứ.”Tô Dịch Văn nghĩ nếu
như anh sớm đi chào hỏi gia đình Đào Nhạc thì lúc đó và bây giờ tuyệt đối sẽ
không có sự bất đồng như vậy.
“Không được, không được, quá nhanh rồi.” Đào Nhạc cảm thấy ngay cả
chính mình còn chưa có được một chút chuẩn bị nào, huống chi là ba mẹ
cô.
“Nhanh chỗ nào chứ? Dù sao cũng định như vậy rồi, anh sẽ đi nói
chuyện rõ ràng với ba mẹ em, yên tâm đi!” Tô Dịch Văn cảm thấy chút chuyện đó
cũng không làm khó được anh.
Đào Nhạc có cả trăm mối lo, “Chuyện này để em suy nghĩ đã, ít ra cũng
để em nói sơ qua với ba mẹ, chứ anh bất ngờ đến nhà em như vậy thì thật quá
đường đột rồi.”
“Em bớt viện cớ giùm anh đi. Lúc ở Bắc Kinh chúng ta cũng nói đâu ra
đó rồi, em còn nói gì mà chuyện gì cũng đều nghe theo anh, bây giờ lại nuốt lời
à !” Rõ ràng là Tô Dịch Văn đang tức giận mà.
Đào Nhạc thoáng ngẩn ra, gương mặt nhỏ nhắn đột nhiên nhăn nhó, “Ây
da, bụng của em đau quá, em muốn vào nhà vệ sinh!” Nói xong cô lập tức chạy vào
nhà vệ sinh, nhanh chóng khóa cửa lại.
Tô Dịch Văn vẫn là chậm chân một bước, cô nhóc này thật biết cách làm
người ta nổi nóng mà. Anh đập cửa, gào thét, “Đào Nhạc, em ra đây cho
anh!”
Bên trong vọng ra một câu rên rỉ, “Em đau bụng mà!”
Thật ra cô vốn không phải bị đau bụng, chẳng qua là cô muốn thoát
khỏi trọng tâm câu chuyện này thôi, làm sao biết được cô đã tự bức mình vào
đường cùng chứ.
Giọng nói Tô Dịch Văn càng lúc càng lạnh, “Anh đếm đến ba, nếu em còn
không chịu bước ra thì anh sẽ xông vào đó!”
“Đây là kí túc xá nhà nước, cửa cũng là tài sản của nhà nước, anh cứ
phá đi, phá đi rồi anh đền!” Đào Nhạc phản kháng.
Được, còn dám tranh cãi với anh, Tô Dịch Văn cảnh cáo lần cuối, “Đào
Nhạc, em có bản lĩnh thì cứ ở trong đó cả đời luôn đi.”
Vừa nói xong, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chắc là có ai đó
đến.
Tô Dịch Văn liếc nhìn cửa nhà vệ sinh một cách bất đắc dĩ, cố kiềm
chế cơn giận đành phải ra ngoài mở cửa.
Đào Nhạc biết rõ hành động ngu xuẩn của mình đã chọc giận người nào
đó. Cô càng không có bản lĩnh trốn trong đây cả đời, ngay đến một giờ cũng không
chịu đựng được.
Đợi đã, sao bên ngoài không có động tĩnh gì vậy, lẽ nào anh bị cô
chọc cho tức đến mức ngất xỉu luôn rồi? Không đâu, không đâu, thể chất anh là
cầm thú, rất là mạnh mẽ, nhưng tại sao lại không có tiếng động nào
cả?
Qua một lúc sau, Đào Nhạc đã có chút hoảng loạn, chắc không phải
người đàn ông này đã chạy đến nhà cô đấy chứ.
Nghĩ vậy, Đào Nhạc lập tức mở cửa, hô lớn, “Lão Tô, chúng ta cùng
nhau thương lượng một chút!”
Vừa chạy ra đến cửa, cả người Đào Nhạc đột nhiên trở nên cứng ngắc,
ba hồn của cô đã bay mất hai rồi.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đứng trước cửa chính là mẹ và dượng của
Đào Nhạc. Hai người nhìn một nam một nữ trong phòng mà đùng đùng nổi giận, gương
mặt mỗi lúc một dài hơn.
Đào Nhạc nghĩ, xong rồi, không cần Tô Dịch Văn đến nhà cô, hoàng thái
hậu cũng đã giá lâm rồi.