Dịch & Edit:♥♥♥ Hai chị em Mọi Mọi đáng
iu ♥♥♥
Một câu nói của Tô Dịch Văn, không thể ngờ rằng đã trở thành một quả
bom có sức công phá lớn trong lòng Đào Nhạc, đầu óc cô rối tung, mà không, phải
là cô kích động đến mức đầu óc choáng váng.
Tô Dịch Văn nhìn thấy vẻ mặt bất thường của cô, bộ dạng muốn cười mà
phải cố nén lại, anh thấy vậy thì bắt đầu tức giận.
“Em không cần phải cố nín nhịn như vậy, anh biết em đang rất muốn
được nhanh chóng trở về mà!”
Đào Nhạc nói, “Lão Tô, là anh sắp đặt phải không, cố tình cho em một
bất ngờ?”
“Anh cho em bất ngờ à. Anh chịu để một người đàn ông khác xen vào
giữa hai chúng ta sao?” Tô Dịch Văn tỏ vẻ mình không được độ lượng như
vậy.
Đào Nhạc chủ động đặt tay lên cổ anh, cô biết bây giờ nên dỗ dành anh
cùng với sự đố kị trong lòng anh, cô dịu dàng nói, “Thôi được, em thừa nhận
trong lòng em có vui một chút xíu, nhưng đối với em mà nói thì anh ta chẳng qua
cũng chỉ là một thần tượng, đơn giản chỉ là sự sùng bái, là con người thì ai
cũng có người mà mình sùng bái chứ. Huống hồ, em cũng không có một chút tà niệm
nào đối với anh ta, cũng như lời anh nói, bộ dạng em thế này chắc gì đã được
người ta nhìn đến chứ——”
“Nói vậy cũng không đúng.” Tô Dịch Văn cắt ngang.
“Anh ta có để ý hay không là chuyện của anh ta, tóm lại người mà em
quan tâm cả đời này chính là anh, Tô Dịch Văn! Còn ý kiến ý cò gì nữa không?”
Những lời này nghe sao có phần giống tác phong của các cụ thế, Đào Nhạc cảm thấy
thật tự hào, anh mà còn tiếp tục hoạnh họe nữa, thì cô có hai cái miệng cũng nói
không được.
Quả nhiên, Tô Dịch Văn đang cười thầm trong bụng, thực ra anh đang cố
ý kích cô, vì muốn cô tự tỉnh ngộ, không thể vì sự xuất hiện của người đàn ông
khác mà bỏ lơ anh được.
Tô Dịch Văn ra vẻ nghiêm túc cảnh cáo, “Ăn cơm thì ăn, tốt nhất là em
nên bớt phóng túng cho anh, dù sao cũng phải giữ cho anh chút thể
diện.”
“Được rồi, em biết rồi, em sẽ có chừng mực mà.” Đào Nhạc liên tục bảo
đảm, thật ra cô có chút gấp rút mong buổi tối mau mau đến.
Tô Dịch Văn thấy thái độ khá tốt của cô, lúc này mới chịu khởi động
xe chạy đi, trong miệng còn thầm nói một câu, “Thật không biết sao em còn có thể
thích loại người như cậu ta.”
Đào Nhạc ở bên cạnh trộm cười, thì ra được nhìn đàn ông ghen cũng là
một loại thưởng thức nha.
Hai người lái xe váo thành phố cũng đã gần bốn giờ chiều, Tô Dịch Văn
đề nghị trước khi đi ăn tối thì đi xung quanh tham quan mua sắm luôn, Đào Nhạc
nghĩ dù sao trước lúc ăn tối cũng còn một chút thời gian, tuy rằng rất phấn
khích khi được gặp thần tượng, nhưng hai người thuộc hai thế giới khác nhau, cô
phải biết phân biệt tình huống một cách rõ ràng.
Từ quán ăn bước ra, đột nhiên Đào Nhạc nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm
trọng.
“Tô Dịch Văn, anh nói hôm nay sẽ có chút bày tỏ, sao em không thấy có
thứ gì hết vậy?” Rõ ràng là Đào Nhạc muốn nói đến quà tặng.
Tô Dịch Văn khinh thường nhìn người nào đó, “Không phải là đã mua cho
em đôi giày rồi sao, còn đưa em đi Trường Thành, vẫn chưa đủ à! Không biết đến
năm nào tháng nào mới có được cơ hội giống thế này.”
Đào Nhạc nghẹn lời, ý của anh là cô phải dập đầu cảm tạ sao, thật là
hết biết.
Tô Dịch Văn thấy cô chu chu cái miệng nhỏ nhắn, giống như có cả ngàn
điều bất mãn nhưng không dám nói, anh xung quanh một lượt rồi nói, “Vẫn còn muốn
nhận quà sao?”
“Ầy, thôi đi, mắc công anh lại nói em ham hư vinh, Đào Nhạc cũng
không phải không có khí phách, người đàn ông vốn là loại vắt chày ra nước, đôi
giày thể thao kia chắc cũng mất cả trăm tệ, tim anh giờ khẳng định là đang chảy
máu.
Tô Dịch Văn không nói hai lời, trực tiếp kéo tay cô hướng sang phía
đường đối diện.
Đào Nhạc không hiểu gì cả, “Này, anh dẫn em đi đâu vậy?”
“Không phải em muốn nhận quà à, dẫn em đi mua.”
Ôi? Sao thái độ của anh lại thay đổi ba trăm sáu mươi độ vậy? Nhưng
mà được nhận quà, cô cũng không tính toán nhiều nữa.
Thế mà, khi Tô Dịch Văn dẫn Đào Nhạc vào đến nhà sách Tân Hoa thì cô
đã không chút sức lực.
“Anh đưa em đến đây làm gì?” Đào Nhạc tỏ ý đã nhiều năm rồi cô không
đi dạo nhà sách, nếu có mua sách cũng chỉ đến chợ trời kế bên
trường.
Tô Dịch Văn không trả lời, cứ lo nhìn lên nhìn xuống, sau đó đi thẳng
đến phía kệ sách cao nhất, người anh cao, tay dài nên chỉ cần vươn tay là lấy
được sách trên kệ.
Thế mà chỉ trong một phút ngắn ngủi, Đào Nhạc cảm thấy thật áp lực,
Tô Dịch Văn cứ đưa hết cuốn này đến cuốn khác, chẳng mấy chốc tay Đào Nhạc chất
thành một chồng cao, toàn bộ số sách này đều là sách pháp luật, còn có hai cuốn
dày cỡ như Kinh Thánh.
“Tô Dịch Văn, đây là anh mua cho em hả?”
Tô Dịch Văn cuối cùng cũng chịu ngừng tay, quay đầu lại, “Chẳng phải
em muốn trở thành luật sư sao? Đây đều là sách ôn thi vào ngành tư pháp
đó.”
Đào Nhạc rất ngạc nhiên khi thái độ anh thay đổi, gật đầu, “Nói thì
nói vậy, nhưng em đã vào viện kiểm sát làm việc, còn phải thi nhân viên công vụ
nữa.”
“Nhưng mà em phải hiểu rằng, cho dù là thẩm phán, kiểm sát viên hay
luật sư thì trước sau gì cũng phải tham gia cuộc thi này, em cũng không phải con
nít nữa, tương lai muốn làm gì trong lòng phải có tính toán một
chút.”
Đào Nhạc trầm mặc, bởi vì những điều Tô Dịch Văn nói đều là những
chuyện mà từ trước tới giờ cô không dám làm. Cho dù thi đậu nhân viên công vụ
thì sao, có gì đảm bảo cô sẽ sống mãi với nghề này, việc làm của nhân viên nhà
nước có bao nhiêu nhạt nhẽo cô biết rõ, huống hồ tính cách của cô quả thực không
thích hợp với công việc nhàn hạ này, tầm thường y như bà chị 6X chung phòng làm
việc, một chút thách thức cũng không có. Nhưng từ nhỏ cô đã nghe theo sắp xếp
của ba mẹ, nhẫn nhục chịu đững cũng thành thói quen, trong đầu không phải chưa
tùng nghĩ tới chuyện không nghe lời, nhưng không dám, nếu có thể, cô cũng muốn
đấu tranh vì bản thân một lần.
Tô Dịch Văn ôm lấy chồng sách trong tay cô, “Nói tóm lại mấy cuốn
sách này là mua cho em, coi như tặng em một hy vọng.”
Nếu nói như vậy thì món quà này anh tặng là có ý tốt.
Đào Nhạc tạm thời gạt bỏ phiền não qua một bên, pha trò, “Sao em thấy
anh mua sách cho em giống ba dẫn em đi mua sách bài tập lúc nhỏ quá
à.”
“Anh không phải ba mẹ, nếu anh mà có đứa con gái như em chắc sớm tức
chết rồi.” Tô Dịch Văn tuôn ra một câu, trưng bộ mặt như có ai thiếu
nợ.
Đào Nhạc hận không thể chộp lấy đống sách đập cho anh chết, “Tô Dịch
Văn, anh muốn làm ba em thì sau này đừng có giở trò, phạm tội loạn luân
đó.”
Hai người ầm ĩ đi tới quầy thu ngân, nhưng được nửa đường thì Tô Dịch
Văn nói còn quên một cuốn sách phải quay lại lấy, bảo Đào Nhạc xếp hàng tính
tiền trước.
“Cảm ơn, tổng cộng là năm trăm ba mươi sáu đồng.”
Cô thu ngân đã kiểm tra giá tiền xong, chờ Đào Nhạc tính tiền, nhưng
mà Tô Dịch Văn chưa quay lại, cô sợ làm lỡ việc của mấy vị khách phía sau, đành
phải lấy tiền mình ra trả.
Ai da, có mấy cuốn sách mà hơn năm trăm đồng, thời buổi này tiền bạc
rất khó kiếm, trả một phát là túi rỗng tuếch.
“Đợi một chút, thêm cuốn này rồi tính tiền luôn.”
Là giọng nói của Tô Dịch Văn, chỉ thấy anh từ xa đi tới mang theo một
cuốn sách, cũng chẳng biết nội dung bên trong là gì, lại còn được bọc trong bìa
cứng, đây là loại sách được đóng gói cẩn thận, kĩ càng.
Đào Nhạc cũng không thấy rõ, cô thu ngân đã bỏ chung vào túi, vẫn là
Tô Dịch Văn trả, anh một tay cầm túi sách, tay còn lại nắm lấy tay Đào Nhạc ra
khỏi nhà sách.
“Cuốn sách kia của anh là gì vậy, là nghệ thuật thưởng thức cơ thể
người à?” Đào Nhạc rất tò mò, không biết đó là bảo bối gì mà được gói kĩ càng
vậy.
Mặt Tô Dịch Văn đen thui, trong mắt anh thật sự trở thành kẻ hạ lưu,
tạm thời anh sẽ không lộ ra, giả vờ bí mật, “Tối nay cho em xem, bây giờ không
được.”
Chắc là sách đen, có lẽ cô không nên xem.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đã tới buổi tối, Tô Dịch Văn chịu đựng
ánh mắt hưng phấn của Đào Nhạc, bất đắc dĩ dẫn cô tới nhà hàng đã hẹn với Vệ
Thiếu Khanh.
Đối với cái người được gọi là đàn em này, thật ra giữa anh và cậu ta
cũng không có giao tình gì, chẳng qua là đã từ rất lâu về trước, anh có giúp đỡ
Vệ Thiếu Khanh trong một vụ án, đó cũng là lần duy nhất Tô Dịch Văn sử dụng đến
các mối quan hệ của mình, khiến tòa án đã tuyên án mức phạt thấp nhất cho bị
cáo. Vệ Thiếu Khanh vẫn luôn nhớ đến sự giúp đỡ này, nhưng do tính chất công
việc không giống nhau, bình thường vốn không đụng mặt, luật sư bọn họ thì quá
chú trọng lễ tiết, cho nên lần này bất luận có làm thế nào Tô Dịch Văn cũng
không thể chối từ. Mặt khác, anh biết cô nhóc sùng bái con người này đến như
vậy, hôm nay cứ xem như tác thành mộng đẹp cho cô đi, dù sao năm đó cô cũng hy
vọng được nhận giải thưởng do tay Vệ Thiếu Khanh trao, chứ không phải là do
anh…
Hai người ngồi vào ghế đã thấy Vệ Thiếu Khanh bước tới, không thể
không nói quan niệm về thời gian của luật sư rất chắc chắn.
Gương mặt Vệ Thiếu Khanh tuy lạnh lùng, bình thường nói năng cũng rất
cẩn trọng, nhưng đối với Tô Dịch Văn lại lộ ra ý cưới hiếm có, anh ta thấy Đào
Nhạc, hỏi một câu, “Vị này là…”
“Bạn gái của tôi, Đào Nhạc.” Tô Dịch Văn giới thiệu rất tự nhiên, đây
là lần đầu tiên anh công bố mối quan hệ với cô ra bên ngoài, tâm trạng rất khoan
khoái.
“Xin chào.” Vệ Thiếu Khanh gật đầu chào.
Đào Nhạc bởi vì đã bị Tô Dịch Văn cảnh cáo qua, không thể giương đôi
mắt mê muội, đành phải đè nén kích động nói ra chữ xin chào, đối với cô mà nói
có thể cùng ăn bữa cơm với thần tượng đã quá vinh hạnh rồi, không dám làm trò
càn quấy. Hơn nữa loại người như Vệ Thiếu Khanh tỏa ra cảm giác xa cách chỉ có
ngắm chứ không thể trêu đùa được. Nếu chọn anh ta làm bạn trai, chi bằng chọn
lão Tô nhà cô còn tốt hơn, tuy da mặt anh dày nhưng cũng không tạo cho người
khác cảm giác sợ không dám đến gần.
Nhà hàng mà họ chọn cũng là nhà hàng có tiếng ở Bắc kinh, được trang
trí theo phong cách cổ điển, đứng trước cửa sổ, ánh đèn đêm sáng rực như ánh lửa
tràn ngập trong tầm mắt.
Trong lúc dùng bữa, ba người bọn họ bắt đầu trò chuyện.
“Không ngờ rằng anh lại đến làm việc ở thành phố B.” Vệ Thiếu Khanh
cảm khái nói.
Vẻ mặt Tô Dịch Văn thờ ơ, “Làm công việc giống như tôi thì ở đâu cũng
như nhau thôi, đều có thể ổn định.”
“Tôi cứ cho rằng anh sẽ ở lại nhà mình, dù sao…”
“Có rất nhiều thứ không thể nói rõ, ở lại đó thì cũng là một chuyện
tốt, cậu cũng hiểu mà. Hình như Tô Dịch Văn đang cố ý che dấu điều gì đó, không
muốn tiếp tục nói sâu hơn nữa.
Còn Đào Nhạc thì không dám chen ngang, cứ làm một thục nữ vậy, dù sao
vừa được ăn uống, vừa được thưởng thức hai mỹ nam ở bên cạnh cũng đủ lắm
rồi.
“Cho dù có nói thế nào, thì vụ án đó tôi vẫn cám ơn anh.” Tuy rằng vẻ
mặt Vệ thiếu Khanh rất nghiêm túc, nhưng trong lời nói vẫn nghe ra được sự cảm
kích.
Tô Dịch Văn mỉm cười, “Không có gì, tôi chỉ không ngờ là cậu lại đến
tìm tôi, lúc đó tôi rất bất ngờ.”
Đào Nhạc vừa nghe, không thể nhịn được liền hỏi một câu, “Là vụ án gì
vậy?”
Thấy vẻ mặt Vệ Thiếu Khanh có chút khó xử, Tô Dịch Văn không ngừng
gắp thức ăn bỏ vào chén của cô, “Đừng có nói nhiều, em cứ lo ăn
đi.”
Cô cũng không phải là con quỷ đói đầu thai, chỉ là hơi hiếu kì chuyện
bọn họ nói mà thôi, anh định dùng chuyện ăn mà lấp miệng cô sao?
“Anh cũng tán thành chuyện em làm luật sư, hỏi một chút thì sao chứ,
thật nhỏ mọn!” Đào Nhạc không phục mà nói.
Tô Dịch Văn cố nhịn nói, “Đây là hai chuyện khác nhau, em không có
hiểu hết được đâu.”
Ra vẻ thần bí như vậy, nhất định là trong lòng có ma mà!
Đào Nhạc còn đang muốn truy hỏi tiếp, nhưng nghe thấy điện thoại của
Tô Dịch Văn reo lên, anh lấy ra nhìn thoáng qua, nhíu mày, sau đó đứng dậy nói,
“Thật ngại quá, tôi phải đi tiếp điện thoại, hai người cứ ăn trước
đi.”
Lúc sắp đi anh còn trừng nhìn cô một cái, ánh mắt rõ ràng là cảnh
cáo, bảo cô phải biết an phận một chút.
Trên bàn ăn chỉ còn lại hai người, Đào Nhạc một mình đối mặt với thần
tượng của mình, còn có chút rụt rè, nhưng trong lòng vẫn còn tơ tưởng về vụ án
được nói đến lúc nãy, không biết anh ta có đồng ý nói hay không.
“Mới tốt nghiệp à?” Vệ Thiếu Khanh phá vỡ sự trầm mặc.
“Đúng vậy, nhưng em vừa mới thi lên làm nghiên cứu sinh.” Thần tượng
đã hỏi, đương nhiên cô phải trả lời cho có đầu có đuôi.
“Muốn làm luật sư sao?”
“Dạ.”
“Tại sao?”
Tại sao ư? Đó là vì lúc cô vừa vào đại học đã chịu ảnh hưởng sâu sắc
của thần thượng, biết anh tại sao lại trở thành một ngôi sao mới của giới luật
sư, cho nên cô mới có cái lý tưởng này.
Nhưng những lời này cô không thể nói ra, nếu không sẽ bị Vệ Thiếu
Khanh coi thường.
“Bởi vì…bởi vì làm luật sư rất nhiều tiền.” Nói xong, Đào Nhạc hận
không thể tự vả vào miệng mình hai cái tát, lý do này lại càng bị anh ta khinh
thường hơn.
Đầu tiên là Vệ Thiếu Khanh khá sửng sốt, sau đó liền cười, “Cô rất
thẳng thắng.”
Đào Nhạc chỉ có thể cố gượng cười với anh ta, cho dù thế nào thì cô
cũng thật quá xấu hổ rồi.