Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Lúc này, trong căn phòng nhỏ vài mét vuông tràn ngập mùi thuốc
súng, nơi phát ra chính là từ đôi nam nữ đang thù địch nhau.
“Tô Dịch Văn, anh nói xem bây giờ phải làm sao đây!” Đào Nhạc
rất bình tĩnh nhìn người đàn ông trước mắt, cô cũng không muốn tức giận với anh,
vì tức giận sẽ làm giảm tuổi thọ, cô không dại gì mà làm
vậy.
“Tan tầm tại sao không đợi tôi?” Tô Dịch Văn lại né tránh vấn
đề kia.
Đào Nhạc nhất thời không phản ứng, “Anh nói cái
gì?”
“Tôi nói là tại sao tan tầm không đợi tôi về cùng, em chuồn
cũng nhanh thật.”
“Anh nói thì tôi phải nghe sao?” Đào Nhạc thấy thật buồn cười,
“Anh đừng có làm lơ chuyện trọng tâm, bây giờ tôi đang nói chuyện chìa
khóa.”
Tô Dịch Văn trả lời thản nhiên, “Xin lỗi, tôi làm sao biết được
em không mang theo chìa khóa.”
Hừm, lại còn đổ hết trách nhiệm lên đầu cô.
Đào Nhạc xoa xoa thắt lưng, bước tới pha trà, “Nói vậy là do
tôi sai à? Tôi không biết, anh nghĩ cách mở cửa cho tôi!”
Tô Dịch Văn buông tay, cười hơi giống một tên vô lại, “Tôi lại
không có chìa khóa nhà em, em nghĩ tôi dùng cách gì để mở
hả?”
“Là anh sắp xếp tôi ở đây, anh phải mở!”
“Sai, là dượng em sắp xếp, tôi chỉ phụ trách đưa em qua đây
thôi.”
Đào Nhạc nghẹn lời, hình như là vậy thật, ngẫm nghĩ một hồi rồi
nói, “Vậy chắc anh phải quen biết với quản lý khu kí túc xá, ông ấy khẳng định
có giữ chìa khóa dự bị, anh không phải là người trong viện kiểm sát này sao, anh
đi lấy đi!”
“Chẳng lẽ em không phải?” Tô Dịch Văn cố ý bới móc lỗi trong
lời cô nói.
“Tôi…” Đào Nhạc bị nghẹn lần hai, “Dù gì tôi cũng muốn là anh
đi lấy, nếu không, tôi sẽ méc với dượng!”
“Tôi sẽ nói với dượng là anh cố ý gạt tôi sang nhà anh, có ý đồ
bất lương!” Đào Nhạc ngẩng cao đầu, bộ dạng ai sợ ai.
Tô Dịch Văn từ từ bước tới, đôi mắt hoa đào không hề có ý tốt,
“Tôi gạt em?”
Đào Nhạc theo bản năng thụt lùi hai bước, “Đúng, đúng vậy, anh
muốn làm gì!”
Chỉ thấy cặp kính kia lóe một tia sáng xanh càng lúc càng làm
người ta khiếp sợ, khóe miệng anh cong lên, chân Đào Nhạc chịu không nổi cũng
run lẩy bẩy, không nghĩ tới sẽ bì ép vào góc tường, không còn đường
lui.
Tô Dịch Văn hình như rất thích thú với trò chơi này, cánh tay
dễ dàng vây cô lại góc tường, mặt từ từ kề sát, gần tới nỗi có thể cảm nhận được
hơi thở của nhau.
Tư thế này quá mờ ám, Đào Nhạc căn bản không thể nhúc nhích
được, đành im lặng nhìn anh. Xung quanh cô hiện tại hoàn toàn là mùi vị đàn ông,
là hương sữa tắm của anh, trong đầu cô hiện lên hình ảnh người đàn ông chỉ quấn
khăn tắm, mặt đỏ lựng kéo dài đến tận mang tai, cô sợ trong vài giây nữa sẽ phụt
cả máu mũi.
Không được, nếu cứ tiếp tục thế này, không phải anh ta lừa gạt
nữa mà là cô muốn phạm tội!
Tô Dịch Văn cười gian ác, ghé sát tai cô, thổi hơi, “Em cảm
thấy tôi có cần phải lừa gạt em không nào?”
Chết rồi, không phải anh ta đã nhìn ra bản chất đen tối của cô
chứ!
Đào Nhạc thấy mình như chìm trong mớ hỗn độn, thừa dịp bản thân
còn chút lý trí, cô dùng sức nhéo bắp đùi một cái thật mạnh, cô cần phải tỉnh
táo, không thể bị cầm thú khống chế.
Nhưng Tô Dịch Văn không định buông tha cô, đôi môi giống như vô
ý mớm lấy vành tai cô, anh rõ ràng có thể cảm nhận được sự run rẩy của cô, mắt
hướng nhìn xuống, “Sao không nói nữa, sợ tôi à?” Giọng nói của anh có khả năng
quyến rũ đến chết người, Đào Nhạc nhắm chặt mắt, cố sức chống lại sự kiềm chế
của Tô Dịch Văn, tay nắm chặt thành quyền đánh vào cánh tay anh, “Bà nó, anh dám
dùng mỹ nam kế với tôi, anh đừng cho rằng tôi sẽ bị mắc
lừa.”
Mồ hôi lạnh sau lưng cô tuôn ra, cũng nhờ mấy năm nay luyện tán
đả, nên sức chịu đựng cũng tương đối mạnh.
Tô Dịch Văn cau mày, giọng nói bình tĩnh, “Đào Nhạc, bỏ tay
ra.”
“Bà đây không bỏ, thì sao nào!”cô dứt khoát không đếm xỉa, cùng
lắm thì đánh nhau một trận.
“Đây là do em nói đó.”
Nói xong, Tô Dịch Văn không mất chút sức lực liền khống chế
được tay của người nào đó, chân móc một cái, Đào Nhạc theo đà ngã vào lòng Tô
Dịch Văn, thế này lại càng khó động đậy hơn.
“Anh buông tôi ra!”
“Không buông.” Tô Dịch Văn cười gian manh.
Đào Nhạc trừng mắt, cả người vùng vẫy, hai sợi dây áo dần tuột
khỏi vai, hơi lộ ra phần ngực trắng hồng, cô vốn không biết loại hành động hiện
tại của mình chính là đùa với lửa.
“Tô Dịch Văn, anh là tên cầm thú, tôi sẽ tố cáo anh cưỡng gian,
dâm loạn bỉ ổi, còn phải tố cáo anh dám sỉ nhục tôi!”
Tô Dịch Văn tháo cặp kính xuống, thưởng thức cảnh xuân trước
mắt, đôi mắt hoa đào lấp lánh, “Thật xin lỗi, cả ba tội danh trên đều không
thành lập.”
“Anh là tên bại hoại!”
“Đúng vậy, tôi chưa bao giờ nhận mình là người tốt
cả.”
Từ trước tới giờ anh luôn nghĩ cách thuần phục cô
(giống thú ghê), hôm nay là tự cô dâng đến cửa, đương
nhiên trong đó cũng có phần là anh ép buộc, Tô Dịch Văn cảm thấy mình không cần
phải cố kiềm chế nữa, anh muốn cô!
Đào Nhạc mở to mắt nhìn gương mặt anh đang dần tiến đến gần,
bàn tay to sau lưng cô cũng bắt đầu hoạt động, lòng bàn tay cực kì nóng, dù cách
một lớp vải vẫn có thể cảm nhận được.
Không được!
“Ục ục”, bụng Đào Nhạc đột nhiên lên tiếng, phá tan bầu không
khí mờ ám một cách vô duyên, môi Tô Dịch Văn cũng vừa vặn dừng cách môi cô chừng
một milimet.
Hai người nhìn nhau thật lâu, động tác gì cũng đứng hình, thế
giới lại êm đẹp.
“Em đói bụng rồi.” Tô Dịch Văn lên tiếng trước, y như đang lên
án cô.
“Tôi chưa ăn cơm tối.” Đào Nhạc nói ra sự thật, gói mỳ chính là
chứng cứ.
Cứ duy trì tư thế ôm nhau cả buổi, chân Đào Nhạc đã sớm tê
cứng, Tô Dịch Văn cũng đã nhận ra, chậm rãi buông lỏng, thậm chí còn ôm cô đặt
trên ghế sofa.
“Em đợi đó, tôi đi nấu cơm cho em.”
Nói xong câu đó, Tô Dịch Văn liền quay vào trong
bếp.
Đào Nhạc nghi ngờ có phải mình nghe lầm không, vừa nãy anh ta
còn mang dáng dấp một tên cầm thú ăn thịt người, giờ lại thay đổi ba trăm sáu
mươi độ, có thể nói nấu cơm cho cô sao?
Nhưng sự thật chứng minh, Tô Dịch Văn đang làm ‘Đầu bếp’, rửa
xào chiên luộc, làm một cách hăng say. Đào Nhạc quan sát cả quá trình, e sợ cảnh
trước mắt chỉ là mơ vì thời đại này đàn ông còn biết nấu ăn chỉ còn rất
ít.
Không được, không được, người đàn ông này khi nãy vừa muốn làm
loạn, không thể để thủ đoạn này lừa được, ai biết được trong mấy món ăn đó có hạ
độc không chứ, cô không thể ăn!
Đang nghĩ như vậy, Tô Dịch Văn đã bưng lên một cái nồi nhỏ,
đứng bên cạnh bàn, “Qua đây ăn cơm.”
“Không ăn!” Đào Nhạc nhất quyết cự tuyệt, cô không ngốc như vậy
đâu.
Tô Dịch Văn nhìn cô hồi lâu, cũng không ép buộc, anh muốn xem
cô có thể kiên trì được bao lâu, dù gì anh cũng đói bụng, dứt khoát tự mình kéo
ghế ngồi ăn trước.
Quả nhiên Đào Nhạc không thể kiên trì tuyệt thực, gian nhà nhỏ
như vậy, tràn ngập mùi thức ăn, bụng cô lại kêu ‘ục ục’, thật quá mất
mặt.
“Em còn không chịu qua đây ăn là tôi ăn hết đấy.” Tô Dịch Văn
ra tối hậu thư.
Đào Nhạc thực sự không nhịn nổi nữa, không tình nguyện ngồi vào
bàn , nhận lấy chén cơm do người nào đó đưa, ăn như hổ đói, hình tượng thục nữ
gì chứ, cô không cần giả vờ trước mặt anh.
Không ngờ, món ăn Tô Dịch Văn làm thật sự rất ngon, các món
được chế biến cẩn thận, tỉ mỉ, cứ tưởng do nhà hàng làm.
Đào Nhạc cũng vô tình quên mất chuyện trong món ăn có hạ độc
hay không, tay cô đang bưng chén cơm thứ hai, hơn nữa còn đang có ý định ăn tiếp
chén thứ ba.
“Không phải em không ăn à, tại sao ăn còn hăng say hơn tôi
nữa.” Tô Dịch Văn cố ý nói.
Đào Nhạc cúi thấp đầu, biết mình không có lý do gì để nói ra,
nhưng vẫn cãi cố một câu, “Anh quản tôi làm gì!”
Tô Dịch Văn cười khẽ, “Có phải tôi làm cơm ngon lắm
không?”
“Cũng tàm tạm.”Đào Nhạc nói qua quít.
Ngay lúc Đào Nhạc nghĩ có thể yên ổn ăn xong bữa cơm, liền nghe
cầm thú lên tiếng, “Em ăn xong thì phải đi rửa chén.”
“Dựa vào cái gì hả!” Cô lập tức buông đũa, nhất quyết không
phục.
“Làm gì có chuyện cho ăn không vậy, tôi nấu cơm thì em phải rửa
chén, trao đổi ngang hàng thôi.” Tô Dịch Văn đứng dậy, “Còn nữa, rửa chén xong
phải lau khô, tôi sẽ đi kiểm tra đấy.”
Đào Nhạc không nói gì, đây đúng là người đang đứng đưới mái
hiên không thể không cúi đầu’mà, nếu cô không rửa chén, hình như sẽ có chuyện
không hay xảy ra. Rơi vào đường cùng, cô vội vàng ăn hết chén cơm, bắt đầu dọn
dẹp bàn ăn, sau đó rửa chén, lau khô, tuy hơi tốn thời gian, nhưng về chất lượng
cô thấy có thể cho phép thông qua.
Lúc đó Đào Nhạc cảm thấy kì lạ, Tô Dịch Văn không phải là không
thể tự lo liệu cho cuộc sống sao, tại sao lại biết nấu cơm? Cũng không đúng,
hình như trong vấn đề ăn và mặc thì khá được chăm chút, chiếc giường kia cũng
rất sạch sẽ, còn các nơi khác trong phòng thì vẫn rất lộn xộn, thật sự là một
người mâu thuẫn.
“Rửa xong rồi, anh đến kiểm tra đi.”
Đào Nhạc lau tay xong liền đi ra, thấy Tô Dịch Văn đang ngồi
trên sofa đọc sách, bộ dạng hết sức chú tâm, phải thừa nhận anh rất có phong
thái của người trí thức.
Tô Dịch Văn ngẩng đầu lên, “Thế à, vậy em nghỉ ngơi một chút
đi, nếu như buồn chán thì đến giá sách tìm sách mà xem, muốn lên mạng cũng được,
máy vi tính ở trên bàn.”
“Tôi muốn về nhà của tôi!” cô thật không muốn ở đây đối mặt với
anh ta.
Tô Dịch Văn vốn không chú ý đến Đào nhạc, tiếp tục lật sách,
“Tối nay em không về được, nhân viên quản lý sáng sớm mai mới đến, em cứ ngủ ở
đây đi.”
Đào nhạc khó mà tiếp thu sự đả kích này, tại sao lại phải qua
đêm ở nhà anh ta chứ, tuy rằng lần trước là bất đắc dĩ, nhưng dù sao người cũng
bị thương, anh ta cũng không dám đối xử quá đáng với cô. Nhưng vừa trải qua sự
nguy hiểm lúc nãy, làm sao cô dám ngủ cùng một gian nhà với
anh.
“Không được, tôi phải về, có chết tôi cũng không ở lại
đây!”
“ Tùy em, ngủ ngoài đường cũng được, chỉ là mùa hè hơi nhiều
muỗi, lại nóng nữa…” Tô Dịch Văn làm như nhớ đến điều gì đó, đứng dậy đi đến bên
tường tắt máy quạt rồi lại đến bàn trà cầm điều kiển xoay xoay trong tay, tủm
tỉm nhìn Đào Nhạc, “Ở đây tôi còn có máy điều hòa nữa.”
Đào Nhạc không tin liền nhìn lên phía bên trái tường, thật sự
có máy điều hòa. Ngó xung quanh, hình như nhà anh ta còn lớn hơn nhà cô một
chút, ít ra cái nhà bếp cũng có thể gọi là nhà bếp, không như cái kệ bếp của
cô.
“Tô Dịch Văn, dựa vào đâu mà điều kiện của anh còn tốt hơn tôi,
tại sao tôi không có máy điều hòa?” Đào Nhạc chất vấn.
“Bởi vì tôi là kiểm sát viên, đãi ngộ đương nhiên tốt hơn em.”
Thái độ Tô Dịch Văn đặc biệt cao ngạo.
Đúng là phân biệt đối xử, cách nhau một cái hành lang chính là
cách một trời một vực, Đào Nhạc chỉ là giai cấp bình dân, còn Tô Dịch Văn có thể
gọi là tầng lớp thượng lưu trong xã hội.
Đào Nhạc không thèm quan tâm, thực sự trong công việc cô không
thể so sánh với anh, nhưng cô tin sớm muộn gì cũng sẽ vượt qua thành tích của
anh.
“Em tự mình xem đi, nhà tôi lớn như thế, em muốn ngủ trên
giường tôi cũng nhường cho em.”
Đào Nhạc không thể quyết định, không phải vấn đề ngủ lại nữa,
mà là không an tâm về người đàn ông này.
Tô Dịch Văn như hiểu rõ suy nghĩ của cô, mỉm cười, “Yên tâm đi,
tôi vẫn chưa có ý định ăn em đâu, an tâm ngủ ngon là được rồi, những chuyện khác
sau này nói tiếp.”
Còn có sau này? Đầu óc nhỏ bé của Đào Nhạc căng thẳng, chẳng lẽ
cái chuyện ‘Đe dọa sự trong trắng’ sau này sẽ lại xảy ra?
Đào Nhạc nói rõ ràng, “Tô Dịch Văn, tôi đã nói với anh rồi tôi
thích con gái, vì vậy anh đừng phí công sức nữa, tôi không vừa mắt loại ông già
như anh đâu.” Cô chỉ hy vọng dùng cách thức này để đẩy lùi
anh.
“À, tôi biết, em không cần nhắc lại.” Tô Dịch Văn chăm chú đọc
sách, ngay cả ngẩng đầu nhìn cô cũng không làm.
“Tóm lại, sau này nếu anh còn làm loại chuyện… chuyện như vừa
nãy thì tôi sẽ không khách sáo!” Đào Nhạc đỏ mặt nói.
Lần này cuối cùng Tô Dịch Văn cũng chịu ngước lên nhìn cô, đẩy
đẩy gọng kính, giọng nhẹ nhàng, “Tôi tùy lúc sẽ đón tiếp. Nhưng trước tiên em
phải luyện tập tán đả cho tốt, sau này tôi đỡ phải đánh gãy mất tay
em.”
Được, khiêu khích chứ gì, Đào Nhạc gật đầu, “Tô Dịch Văn, chúng
ta chờ mà xem!”
“Ừm, tôi nghe rồi, không cần lớn tiếng như thế.” Giọng Tô Dịch
Văn vẫn nhẹ nhàng như trước, chỉ là Đào Nhạc không phát hiện thấy anh vẫn cúi
đầu mỉm cười.
Mặc kệ nói như thế nào, anh cùng cô cãi vã cả đêm, tạm thời
‘Sống yên ổn với nhau’…