Dịch & Edit: Hai chị em Mit
Trải qua sự kiện WC, Đào Nhạc cũng đã hỏi rõ, bởi vì nữ giới
trong viện kiểm sát rất ít, cho nên lúc ban đầu xây dựng không phải mỗi tầng lầu
đều có WC nữ, hiện tại chỉ tầng bốn và tầng 6 là có, cho nên sau này Đào Nhạc
muốn đi gì gì đó thì chỉ có thể lên tầng bốn, cũng có nghĩa là cơ hội gặp phải
Tô Dịch Văn là rất lớn.
Đụng thì đụng chứ, dù gì cũng cãi ít nhất hai câu, cô cũng đã
quen tranh cãi với cái người này rồi.
Cũng may mấy ngày nay Đào Nhạc đã quen dần với công việc, nói
theo cách của cô chính là tự lực cánh sinh, cơm no áo ấm. Cái gia đình kia không
thể hy vọng gì thêm, cô phải dực vào chính bản thân. Tính đi tính lại, học phí
năm đầu cũng có rồi, nhưng năm tiếp theo thì sao đây, còn vài khoản chi tiêu lặt
vật bình thường nữa chứ.
Chuyện đã đến thế này, ngòai công việc ở viện kiểm sát, xem ra
cô còn phải kiếm thêm việc làm khác nữa mới được.
Thế mà, ngay lúc Đào Nhạc còn đang bận tìm cách, một sự việc có
tầm hủy diệt đã ngấm ngầm len lỏi đến…
Buổi tối, theo thường lệ Đào Nhạc về nhà ăn cơm, bởi vì viện
kiểm sát chỉ bao cơm trưa nên tối phải về nhà ăn thôi. Cũng có thể nói là mẹ cô
cũng không đến nỗi tuyệt tình lắm.
Ngay khi Đào Nhạc đang hết sức phấn khởi đi vào phòng khách,
liền thấy ngay một chiếc valy thật to nằm giữa nhà, còn có hai ông bà già Đào
gia ngồi trên sofa, vẻ mặt hai người đều nghiêm túc nhìn cô.
Đào Nhạc hình như đoán trước được có chuyện xảy ra, vì vậy cô
hỏi ngay, “Ba mẹ, valy của ai vậy, nhà mình có khách à?”
Ba Đào định nói, nhưng đã bị mẹ Đào ngăn cản, “Tiểu Nhạc à,
valy này dành cho con.”
“Cho con?” Đào Nhạc kinh ngạc
Mẹ Đào gật đầu, “Vừa nói điện thoại với dượng con xong, bắt đầu
từ hôm nay con đến kí túc xá trong viện kiểm sát ở đi, dượng đã sắp xếp xong cả
rồi, mỗi người một phòng, về phần nội thất bên trong chắc cũng lo luôn rồi.
Trong valy đều là quần áo của con, mẹ đã giúp con thu xếp, đợi một chút dượng sẽ
đến đón con.”
“Mẹ! Mẹ đang nói đùa đó hả, mẹ muốn đuổi con ra khỏi nhà đúng
không?” Cô thật sự nghi ngờ người phụ nữ trước mắt này có phải mẹ ruột cô
không.
“Không phải đuổi con ra khỏi nhà, là muốn để con tự nghiệm lấy
cuộc sống, độc lập một thời gian. Cho con đến kí túc xá viện kiểm sát, cũng
giống như ở trong trường thôi, đổi liều mà không đổi thuốc, hơn nữa cũng không
xa cơ quan lắm, đi làm cũng không sợ trễ. Còn nữa nha, con ở nhà cũng không thể
học tốt được, điều kiện ở đó sẽ giúp con chuyên tâm học hành, nhất cử tam
đắc(*).”
Những lời mẹ Đào nói người ngoài nghe thấy rất có lý, nhưng Đào
Nhạc lại nghe không thuận, dựa vào cái gì lại để cô đến ở trong viện kiểm sát,
bất kể thế nào cũng nên hỏi ý kiến của cô chứ.
“Ba, ba cũng đồng ý với lời mẹ nói à?” Đào Nhạc thấy mẹ kiên
quyết giữ ý kiến như vậy, không thể làm gì khác hơn là hướng ba cầu
cứu.
Ba Đào thở dài, đứng dậy vỗ vỗ vai Đào Nhạc, khó khăn nói, “Con
gái ơi, ba cũng cố hết sức rồi, nếu không ba cũng phải đến cơ quan
ở.”
“ Trời, tại sao ba không đấu tranh, thực ra——
“
Đào Nhạc còn chưa nói hết, liền nghe mẹ Đào ngồi bên cạnh nói,
“Đấu tranh? Ông ấy dám! Tôi nói cho ông Đào biết nha, ông dám giúp con, hạng mục
của cơ quan ông xem như xong đời rồi.”
Thì ra mẹ lấy công việc ra uy hiếp, khó trách một câu ba cô
cũng không dám nói.
Đào Nhạc thấy đồng minh duy nhất của mình đã bị bắt làm tù
binh, tình trạng đơn thương độc mã này không biết duy trì được bao lâu, dáng vẻ
hung hăng khi nãy giờ cũng tiêu tán hết cả rồi.
Đang nói, chuông cửa vang lên.
Ba Đào đến mở cửa, chỉ thấy một người đàn ông lạ mặt đang đứng
ngay cửa, cặp mắt kính viền vàng, đôi mắt với tia nhìn thâm thúy, khiến người
khác có cảm giác anh là một người nhã nhặn.
“Này, cậu tìm ai?” Ba Đào hỏi.
Tô Dịch Văn nhìn lại số nhà, nhỏen miệng cười, “Xin hỏi đây có
phải nhà của Đào Nhạc không ạ.”
“Đúng vậy, cậu là ai?”
“À, chào bác trai, cháu ở viện kiểm sát, kiểm sát Hứa có việc
không thể đến đây, vì vậy có nhờ cháu đến đón Đào Nhạc ạ.”
Ba Đào lập tức mở rộng cửa, “Ôi chao, mau mau vào nhà, thật làm
phiền cậu quá, biết sớm để cháu nó tự đi là được rồi.” Vừa nói ba Đào cũng không
quên hướng phòng khách, “Đào Nhạc với mẹ nó ơi, có khách
đến!”
Đào Nhạc vừa nghe, quay lại thấy ngay gương mặt tươi cười của
Tô Dịch Văn, giống như người sao Hỏa kinh ngạc khi xuống Trái Đất, thực quá kì
lạ, tại sao anh ta lại đến đây?
Ba Đào nói tình hình sơ qua cho vợ nghe, mẹ Đào có ấn tượng rất
tốt với người đàn ông này, lập tức niềm nở bước đến, “Thật ngại quá khiến cậu
phải chạy đến đây một chuyến, À…cậu ở bộ phận nào trong viện kiểm sát, xưng hô
như thế nào đây?”
“Cháu họ Tô, là—— “
“Mẹ, hai người đang làm gì vậy, điều tra hộ khẩu à!” Đào Nhạc
chen ngang, ba mẹ bị làm sao vậy, giống như bị Tô Dịch Văn hút mất hồn rồi, chưa
từng thấy có thái độ tốt như thế với con gái ruột bao giờ.
“Người lớn đang nói, con nít chen miệng vào làm gì hả!” mẹ Đào
quát lớn.
Đào Nhạc bị bắt phải im miệng, tức giận trừng mắt với Tô Dịch
Văn, bộ dạng anh ta trông thật đáng ghét, đôi mắt hoa đào biết phóng điện, mê
hoặc cả ba lẫn mẹ cô, đúng là một cái mầm họa!
Mẹ Đào quay sang, mỉm cười, “Thật ngại quá tiểu Tô, con nít
không hiểu chuyện, để cậu phải chê cười rồi.”
Khóe môi Tô Dịch Văn khẽ cười, “Không sao đâu bác gái, thật ra
cháu làm chung phòng với kiểm sát Hứa, đúng lúc chú ấy có việc, thế nên mới nhờ
cháu đến đây.”
Nghe kìa, đây là những lời gì chứ, một người thì gọi tiểu Tô,
một người thì gọi bác gái, cả người cô nổi hết ga dà.
(*): Ý mẹ Đào nói làm một nhưng hưởng ba phần lợi.
Chương 21.2
Dịch & Edit: Hai chị em Mit
“Nói như vậy thì đều là người một nhà cả.”
Đào Nhạc thật sự nhịn không được, “Ai là người nhà với anh ta
chứ, anh ta không tốt như ba mẹ nghĩ đâu.”
“Con nhỏ này sao cứ nói mãi thế, giống ai vậy hả!” mẹ Đào lại
quát lớn, quát tới nỗi Đào Nhạc đành phải cúi đầu im lặng.
Cô thật không hiểu nỗi, tại sao không có ai nhìn thấu được bản
chất cầm thú của Tô Dịch Văn? Bây giờ còn nguy hiểm hơn, anh ta còn công khai
đến nhà cô, thực sự không xem mình là người ngoài rồi.
Ba Đào mang valy ra cửa, “Tiểu Nhạc, cũng không còn sớm, đừng
để người ta đợi nữa.”
Đào Nhạc không còn gì để nói, thái độ nên có của ba cô cũng đã
đầu hàng rồi, hình như còn ước sao cho cô đi nhanh một chút.
Tô Dịch Văn chủ động cầm lấy valy của cô, “Bác trai bác gái,
hai người cứ yên tâm, cháu sẽ sắp xếp ổn thỏa cho tiểu Nhạc.”Nói xong, anh đẩy
đẩy mắt kính, rồi mỉm cười với Đào Nhạc.
Vừa nghe thấy hai chữ ‘Tiểu Nhạc’, người nào đó xém chút nữa là
sùi bọt mép mà chết, sau đó còn nhìn thấy nụ cười rạng rỡ của Tô Dịch Văn, cô
biết lần này vào kí túc xá của viện kiểm sát sẽ là lành ít dữ
nhiều.
Cứ như vậy, hai người nhà họ Đào rất vui vẻ mà tiễn cô, Đào
Nhạc không cam tâm ngồi trên chiếc xe công mang kí hiệu của ngành tư pháp. Tô
Dịch Văn lại là tài xế, anh ta còn cười nói bắt chuyện với bố mẹ cô, tán nhảm
vài câu về chuyện nhà xong, lúc này mới chịu khởi động xe ra khỏi khu dân
cư.
Mà đêm đã sớm buông xuống, Đào Nhạc nhìn cảnh vật hai bên
đường, ánh sáng nhấp nháy của đèn neon nhìn thế nào cũng cảm thấy rất hào
nhoáng, đó cũng là lý do khiến tâm trạng cô không tốt .Quay đầu sang nhìn người
đàn ông bên cạnh. Cũng không nói năng gì chỉ chuyên tâm lái
xe.
Đào Nhạc nhịn không được, mở miệng nói trước, “Tô Dịch Văn, anh
đừng giả vờ trước mặt ba mẹ tôi.”
“Tôi giả vờ? Em cho rằng tôi cố ý đến nhà em à?” Tô Dịch Văn
vẫn tập trung lái xe, không nhìn sang Đào Nhạc.
“Chẳng lẽ không đúng sao, đáng lẽ khi nãy tôi phải vạch trần bộ
mặt thật của anh trước mặt ba mẹ tôi mới đúng!”
“Cái gì mà bộ mặt thật, sao tôi không biết thế
nhỉ?”
Anh nói đúng sự thật, thế nhưng lại làm Đào Nhạc nổi giận,
“Trong lòng anh hiểu rõ nhất. Còn nữa, tôi không phải là người một nhà gì gì đó
với anh, ba mẹ tôi bản tính lương thiện nên sẽ bị anh lừa, không cần giả vờ làm
người tốt trước mặt tôi.”
Lần này thì Tô Dịch Văn quay sang, vẻ mặt nghiêm túc, “Tôi có
nhất thiết phải giả vờ làm người tốt trước mặt em không hả, lại chẳng có ích lợi
gì. Hơn nữa, tại sao em lại có thành kiến lớn như vậy với tôi
chứ.”
Đào Nhạc nói không nên lời, nghĩ lại hình như đúng là như vậy,
dường như thành kiến của cô đối với anh đã quá sâu sắc rồi, thậm chí hơi quá
đáng, nhưng mà tại sao chứ…
“Tôi chỉ muốn làm ba mẹ em yên tâm, không có ý gì khác.”Anh lại
bổ sung một câu.
Đào Nhạc úp a ấp úng cả buổi, “Tôi, tôi biềt
rồi.”
Tô Dịch Văn thở dài, “Vậy đừng nóng giận như trẻ con nữa, họ có
sắp xếp thế nào cũng chỉ muốn tốt cho em, nên biết điều chút
đi.”
Đào Nhạc cúi đầu, bình thường cô thực sự không chịu nổi kiểu lý
luận sáo rỗng này, nhưng Tô Dịch Văn vừa nói thế, lòng cô liền cảm thấy rất phức
tạp, không phải cô không hiểu dụng ý của ba mẹ nhưng mà vừa đối mặt với người
đàn ông này, cô liền trở nên không phải là chính mình, giống như lúc này, một
câu cô cũng không nói nên lời, chỉ có thể lắng nghe lời giáo
huấn.
Nặng nề suốt quãng đường, cho đến khi xe dừng dưới kí túc xá
viện kiểm sát, Đào Nhạc vội xuống xe, cô cần yên tĩnh để suy nghĩ một chút, cô
thực sự không quen với bầu không khí kì lạ giữa hai người.
Tô Dịch Văn mở cốp xe lấy valy ra, “Đừng sững sờ mãi, đi
thôi.”
Đào Nhạc nhìn khu nhà nhỏ ngay trước mặt, kiểu dáng nửa mới nửa
cũ, đây đúng là đãi ngộ của nhân viên công vụ. Thực tế cô nên thấy thỏa mãn, may
mà ba mẹ cô không để cô tự đi thuê phòng ở, nếu phải chịu thêm một khoản thì chi
tiêu của cô sẽ mất cân bằng ngay.
Khí trời oi bức, Đào Nhạc cũng không trông chờ gì ở cái kí túc
xá cũ kĩ này sẽ có thang máy, vì vậy khi cùng với Tô Dịch Văn bò lên hết năm
tầng lầu, cả người cô đã nhễ nhại mồ hôi. Đi đến trước một gian nhà, Tô Dịch Văn
lấy chìa khóa mở cửa rồi nói, “Về sau em sẽ ở chỗ này.”
Đào Nhạc vào nhà nhìn khắp một lượt, thực ra chỉ có một căn
phòng, vì cái gọi là phòng khách cũng được dùng như phòng ngủ, những vật dụng
cần có trong nhà đều có, bước ra ngoài còn có thêm một cái sân thượng nhỏ, cũng
không khác với kí túc xá trong trường cho lắm, chỉ hơn một cái là có thêm phòng
vệ sinh và một cái kệ bếp kế bên. Tóm lại là có thể ở được, cô cũng không phải
là một người hay bắt bẻ.
Tô Dịch Văn đặt valy và chìa khóa xuống, “Tự em sắp xếp mọi thứ
đi, có việc gì thì gọi cho tôi.”
“Không làm phiền anh nữa, tôi có thể lo liệu được.” Đào Nhạc
lau mồ hôi rồi nói.
“Cứ vậy nhé, tôi đi đây.” Tô Dịch Văn vốn đã ra khỏi cửa, nhưng
đột ngột xoay người lại, “Đúng rồi, tôi quên nói một chuyện, thật ra tôi ở đối
diện nhà em.”
Đào Nhạc giật mình mở to mắt, “Anh nói cái
gì!”
Anh nở một nụ cười rất tà ác, “Tôi nói sau này chúng ta sẽ là
hàng xóm.”
Nói xong, Đào Nhạc vẫn mở to mắt nhìn Tô Dịch Văn bước về phía
đối diện, lấy chìa khóa mở cửa bước vào nhà, rõ ràng là anh ta ở đây
mà.
“Tô Dịch Văn, anh lại cố ý cho tôi ở đối diện!” Đào Nhạc la
lớn.
Tô Dịch Văn xoay người, tay vẫn đặt trên nắm cửa, “Tôi không có
bản lĩnh như em nghĩ, đây là dượng của em sắp xếp, không tin em có thể đi hỏi
ông ấy.”
Mang dượng ra áp chế cô, Đào Nhạc vẫn không cam tâm hỏi tiếp,
“Không phải anh ở kí túc xá trong trường sao?”
“Đúng vậy, nhưng lúc đó tôi vẫn là thầy giáo, ở lại đó để thuận
tiện lên lớp. Bây giờ đã hết hạn làm việc rồi, tôi lại trở về viện kiểm sát,
đương nhiên phải ở đây rồi.”
Đào Nhạc nghĩ không ra lý do để phản bác, quả thực anh ta là
một kiểm sát viên, ở chỗ này cũng là điều bình thường.
“Đào Nhạc, bà con xa không bằng láng giềng gần, sau này có khó
khăn không cần phải khách sáo nha.” Anh ta lại bày ra bộ mặt tươi cười đáng
ghét.
“Cho xin đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng!” cô thở
phì phì nói, đóng cửa cái ‘rầm!’, dường như nếu làm thế sẽ đánh bay được người
nào đó.
Thế mà Tô Dịch lại cười to một tiếng, “Nhớ phải sang nhà thầy
chơi đó nha!”