Xin Chào, Đối Tượng Xem Mắt - Thư Thư

Chương 29: Ngoại Truyện 2




Trong căn phòng mờ tối, một cái giường lớn được đặt ở giữa phòng,trừ cái đó ra thì trong phòng không còn đồ đạc nào khác.

Một người phụ nữ mặc bộ đồ cảnh sát nằm trên tấm ga trải giường trắng như tuyết, hai tay hai chân của cô đều bị còng tay giữ lại, cô nằm trên giường giống như hình chữ đại, ngoài ra, cô còn bị bịt mắt nên không nhìn rõ được tất cả mọi thứ.

"Có ai không? Cứu tôi với! Có ai không?"

Đường Nguyên nằm trên giường, liên tục la lên. Thật không may, nửa ngày đều không có người đáp lại. Giờ phút này, cô không biết mình đang ở đâu? Cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.

Chỉ nhớ rằng cô đang đuổi theo một kẻ giết người hàng loạt, sau khi theo dõi kẻ đó vào một căn phòng thì mắt cô tối sầm lại té xỉu. Khi cô tỉnh lại một lần nữa thì đã trở thành như thế này rồi.

Cho đến khi cô kêu đã lâu ngay cả cổ họng đều có chút khàn khàn thì cô nghe thấy một tiếng cười nhẹ ở bên cạnh. Dù rất nhẹ, nhưng cô vẫn nghe thấy được rất chính xác.

“Là anh!” Cô sợ hãi nói.

Đó là kẻ giết người.

Không ai trả lời cô, nhưng cô lại nghe được tiếng bước chân. Dường như người kia vẫn luôn đứng ở trong phòng, cô vừa nói xong thì từng bước đến gần cô.

"Đánh lén cảnh sát là một trọng tội, tôi khuyên anh nên thả tôi ra ngay lập tức."

Đáp lại cô vẫn là một tiếng cười khẽ, tiếng cười kia dường như mang theo sự khinh bỉ, giống như đang cười nhạo cô không biết tự lượng sức mình.

Người đàn ông đó rất nhanh đi đến trước mặt cô, Đường Nguyên cảm thấy có một ánh mắt đang nhìn trên người mình, mặc dù cô không nhìn thấy nhưng cô vẫn cảm không thở nổi như cũ.

Một lúc sau, bàn tay của người đàn ông đưa tới dưới cổ cô, Đường Nguyên tưởng rằng anh ta định bóp chết cô, nhưng sau đó cô cảm thấy cổ áo mình buông lỏng...

Trong phút chốc, mặt cô đỏ bừng lên. Sao anh ta có thể... Làm sao anh ta dám...

Cô cắn chặt môi không cho bản thân sợ hãi, nhưng cơ thể cô không tự chủ được run lên.



Người đàn ông cởi cúc áo của cô, nhưng không hoàn toàn cởi hết mà để nửa kín nửa hở khiến chiếc áo ngực màu đen đang bao bọc bầu ngực quyến rũ lộ ra.

"A…"

Anh ta khẽ cười, vươn bàn tay đeo găng bằng da của mình ra, nắm lấy một trong số chúng rồi tùy tiện xoa bóp nó.

"Anh muốn làm gì? Thả tôi ra!" Đường Nguyên uốn éo kịch liệt.

Nhưng tay chân của cô đã bị khống chế, không có cách nào chống lại được.

Người đàn ông không nói lời nào, mặc kệ cô, nhẹ nhàng tùy tiện chơi ở bên trái sau đó chuyển sang bên phải, găng tay da chạm vào da thịt cũng không lạnh, nhưng Đường Nguyên lại nổi lên từng tầng da gà.

“Dừng tay lại!” Cô hét đến chói tai.

Đáp lại cô là nhũ hoa bị anh ta bóp rất mạnh. Cô bị đau đến co rụt người lại.

Sau khi đau đớn qua đi, cô lại cảm thấy hơi ngứa và cô không nhịn được nhẹ nhàng vặn vẹo cơ thể. Đương nhiên động tác này không thể thoát khỏi ánh mắt của người đàn ông. Anh ta cởi bỏ thắt lưng của cô ra, rồi kéo quần cô xuống, ngón tay cách quần lót tùy tiện ấn nụ hoa của cô, vẫn mạnh mẽ chà xát.

"Dừng tay! Tôi bảo anh dừng tay!"

Đường Nguyên càng hét to hơn.

Giờ phút này khi cô nghĩ đến quần áo mình bị cởi một nửa, bộ dạng mặc cho người giày vò thì cô cảm thấy xấu hổ, giận dữ vô cùng.

Nhưng cô không thể chết được, cô là cảnh sát, cô muốn chính tay cô bắt anh ta lại.

Lúc đầu, bên trong quần lót của cô coi như còn khô, nhưng sau khi bị xoa vài lần, rất nhanh đã bị ẩm ướt, vết ướt còn sâu hơn nữa, mang theo hơi thở của dâm mỹ. Đường Nguyên không nhìn thấy, nhưng cô có thể cảm giác được, mặt của cô nóng bừng lên, cô không dám nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Người đàn ông cũng nhìn thấy dấu vết kia, anh ta cười nhẹ một tiếng, dịch xuống, ấn âm huyệt của cô tiếp tục xoa.



"Ừm…”

Đường Nguyên nhịn không được kêu lên một tiếng.

Âm thanh này dường như lấy lòng người đàn ông, ngón tay của anh ta từ mép quần nhỏ thăm dò vào bên trong của cô, găng tay da trực tiếp ấn lên bộ vị đang tiết ra dâm thủy của cô khuấy động một lúc.

"Ưm..." Cô cố kìm lại tiếng kêu.

Nhưng người đàn ông sẽ không buông tha cho cô như vậy, đột nhiên, anh ta nắm lấy cằm của cô, sau đó nhét ngón tay dính đầy dâm thủy vào miệng cô.

"Ưm..." Dưới miếng bịt mắt, Đường Nguyên mở to hai mắt, lại kịch liệt giãy dụa.

Rất tiếc, phản kháng vẫn thất bại như trước. Cô bị ép phải nuốt dâm thủy của mình vào bụng.

Đợi cho cô ăn xong, người đàn ông cầm một chiếc kéo và cắt bỏ quần cảnh sát cùng với quần lót, lộ ra nơi bí mật chảy ra dâm thủy của cô.

Anh ta nhìn hoa huyệt của cô hồi lâu, cúi đầu trầm thấp cười nói: "Cảnh sát, cô ướt ghê thật."

Giọng nói của người đàn ông trầm thấp dễ nghe, nhưng giờ phút này Đường Nguyên lại không lo được những cái này, cô chỉ cảm thấy hai chân lạnh ngắt, quần lót đều bị anh ta cởi ra, hai chân bị còng không khép lại được, chỉ có thể mặc cho người xem.

Cô cắn môi, im lặng thể hiện sự phản kháng của mình. Cô cứ nghĩ anh sẽ là gian dâm, nhưng đợi một lúc lâu, đột nhiên có thứ gì đó nhét ở phía dưới.

Thứ đó đang rung lên liên tục, đó không thể là gậy thịt của anh ta, chắc là một loại đồ chơi tình dục.

Lòng cô buông lỏng, không phải của anh ta thì tốt rồi.

Cô đang thở phào nhẹ nhõm thì đột nhiên thứ đó bị người đẩy hướng cắm vào miệng tử cung của cô.

"A... Lấy ra đi..."