Xin Chào, Đối Tượng Xem Mắt - Thư Thư

Chương 21




chương 21: :

Tắt điện thoại, Thang Nguyênnắm chặt điện thoại trong tay, ánh mắt cô nhìn ra ngoài cửa sổ che đi cơn giông tố trong lòng mình. Chỉ trong vài giây ngắn ngủi nhưng trong đầu cô đã có vô vàn suy nghĩ lướt qua.

Lần gặp mặt đầu tiên của hai người, nụ hôn, sự dịu dàng và chu đáo của anh, còn có lời cầu hôn của anh nữa. Dù chỉ mới quen nhau vài ngày nhưng Chúc Già đã có một vị trí không hề nhẹ trong lòng cô.

Anh là mối tình đầu của cô và là người đàn ông đầu tiên cô trao thân gửi phận.

Lúc đầu chỉ là rung động nhất thời nhưng bây giờ, cô biết rõ ràng rằng mình đã chìm đắm vào nó và không thể kiềm chế bản thân. Và cuộc gọi này của Trương Đào như một gáo nước lạnh dội xuống, khiến trái tim cô như rơi vào một hang động âm u lạnh lẽo.

Đối với mỗi nạn nhân cô đều đã đến từng hiện trường, đọc từng bản báo cáo pháp y. Họ còn rất trẻ, lại xinh đẹp như thế. Nhưng cuộc đời của họ đã bị một người khác tàn nhẫn huỷ hoại khiến cho nó đột ngột dừng lại tại lúc này.

Trong chốc lát mà hốc mắt của Thang Nguyênđã ươn ướt.

Cô biết rằng cô không còn lựa chọn nào khác.

Sau một hồi im lặng, cô nói nhỏ: "Khoan đã, chúng ta đi đến đồn cảnh sát trước đi. Em cần báo cáo tình hình của Đổng Trí.”

"Được thôi."

Giọng nói của Chúc Già rất bình tĩnh, vẻ mặt của anh cũng không hề thay đổi khi nghe thấy từ “đồn cảnh sát”. Đột nhiên Thang Nguyênnhớ ra dạo gần đây anh đã đến đồn cảnh sát dưới danh nghĩa đưa đồ ăn cho cô không biết bao nhiêu lần.

Ngoài ra, trước đây cô còn đưa anh đến hiện trường vụ án. Và lần này cô đưa anh đến điều tra vụ án của Đổng Trí. Nếu anh thật sự là kẻ giết người thì quả thật là suy nghĩ trong lòng anh thật đáng sợ. Mà cô cảm thấy mình thật vô dụng, cô đã dẫn sói vào nhà bấy lâu nay mà không hề hay biết.

Thang Nguyênthu lại nước mắt, gửi tin nhắn WeChat cho Trương Đào

"Đợi lát nữa em đưa anh ấy đến đồn cảnh sát, mọi người chuẩn bị sẵn sàng ở cửa nhé.”

Nếu cô có thể khiến cho anh tự mình đi vào thì tốt, còn nếu không thể thì cứ khống chế ngay tại chỗ.

"Được rồi, em cũng tự chú ý an toàn nhé."

"Không sao đâu."

Bọn họ vừa là đồng nghiệp, vừa là đồng đội, không cần nói nhiều cũng đã hiểu nhau rồi.

Sau đó, hai người họ ngồi trong xe cũng không nói câu nào. Chúc Già vẫn tập trung lái xe, Thang Nguyênvẫn luôn nghiêng người đưa mắt nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Gió đêm lạnh lẽo thổi qua, bầu trời chuyển từ màu đỏ rực rỡ sang màu xanh lam yên tĩnh và sau đó lại trở nên tối đen.



Nhìn quanh khắp nơi, đèn hai bên đường cao tốc lập loè chiếu sáng.


Ánh đèn trong những ngôi nhà như thắp bừng lên sức sống dưới bóng đêm yên tĩnh.


Sự buồn bực căng thẳng trong lòng của Thang Nguyêndần dần khôi phục lại được một chút bình yên. Cô là một cảnh sát và không phải cô chưa từng bị thương. Chỉ khác nhau trước đây là vết thương trên thân thể, lần này là vết thương trong tim mà thôi


Một ngày nào đó mọi chuyện sẽ tốt thôi. Cô thầm an ủi mình.


Sau hơn hai tiếng đồng hồ, xe sắp đến thành phố B thì trên đường bị ùn tắc và tốc độ xe cũng đã chạy chậm lại. Sau khi ra khỏi đường cao tốc, Chúc Già bẻ lái và lái xe về phía đồn cảnh sát.


Thang Nguyênnhìn thấy đang dần dần tiến về phía đích, trái tim của Thang Nguyêntừ từ dâng lên cao


Gần đến rồi...


Chẳng bao lâu nữa, tất cả sự dịu dàng giả tạo sẽ bị tháo dỡ xuống và họ sẽ trở thành hai kẻ đối nghịch, không bao giờ trở lại được như xưa. Ngay khi Thang Nguyênđang thấp thỏm lo lắng thì đột nhiên Chúc Già hét lên một tiếng: “Cẩn thận.” Sau đó anh lao về phía cô và ôm chặt cô vào lòng.


Động tác của anh nhanh đến mức Thang Nguyêncòn không biết chuyện gì đang xảy ra.


Chẳng lẽ anh phát hiện ra ý định của cô rồi sao?


Nghĩ đến điều này, cô chuẩn bị phản kháng và định khống chế anh.


Nhưng ngay sau đó, bên ngoài vang lên một tiếng ầm thật lớn, cô còn chưa kịp định thần thì đã cảm thấy cả người đau đớn. Ngay sau đó cô hôn mê bất tỉnh…


Xung quanh toàn thân cô bỗng nhiên trở nên hỗn loạn, bốn phía như bị sương mù bao phủ. Thang Nguyênđi một vòng trong lớp sương mù trắng xóa một lúc lâu, cuối cùng cô nhìn thấy một cánh cửa. Cô vui mừng chạy đến và nhìn thấy một công viên trò chơi rộng lớn bên trong cánh cửa.


Có tàu lượn siêu tốc, vòng quay bánh xe, cầu trượt, vòng quay ngựa gỗ và nhiều trò chơi giải trí mà cô không thể nào gọi tên.


Trong biển người mênh mông, dường như cô nghe thấy tiếng cười vui vẻ không biết phát ra từ đâu và tiếng nói đó dường như văng vẳng bên tai.


"Anh Mặc, haha, đẩy lên cao hơn nữa đi..."


Thang Nguyêntiếp tục đi theo tiếng nói đó tiến về phía trước. Một lúc sau thì cô nhìn thấy một cô bé có khuôn mặt tròn trịa ngồi trên xích đu gỗ, hai tay cầm sợi dây thừng và đang được đẩy từng cái bay lên cao.


Cô bé cười tươi như hoa, chiếc váy trắng như tuyết bay lơ lửng giữa không trung cùng với chiếc xích đu.


Hai bắp chân áp sát vào nhau, cô bé liên tục thúc giục người ở phía sau đẩy cho xích đu nhanh hơn và cao hơn.


Phía sau cô bé là một cậu bé xinh đẹp, trông cậu bé có vẻ lớn hơn cô bé khoảng một hai tuổi. Đối với sự thúc giục của cô bé, cậu bé không hề nóng nảy mà chỉ mạnh mẽ đẩy cô bé theo ý muốn cô bé. Cậu bé đứng ở sau lưng cô bé canh giữ, sợ rằng cô bé sẽ nắm không chắc mà rơi xuống.



Cả hai đều nở một nụ cười trên môi, cùng nhau chơi đùa vui vẻ.


Thang Nguyêncũng vô tình bật cười. Cô đi về phía trước, đi từng bước tới chỗ bọn họ, nói: "Bạn nhỏ, sao hai cháu lại ở đây? Ba mẹ của hai đứa đâu rồi?"


Không ai quan tâm đến cô, bọn họ vẫn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, vui vẻ chơi xích đu.


Thang Nguyênlại mở miệng gọi lần nữa nhưng bức tranh trước mặt cô đột nhiên bị bóp méo, thay đổi nhanh chóng với những góc độ kỳ dị, giống như một mặt hồ đang gợn sóng. Tất cả mọi thứ đều không thể nhìn rõ ràng nữa mà hai đứa trẻ kia cũng biến mất ở trung tâm của gợn sóng.


"Bạn nhỏ! Bạn nhỏ!" Cô tiếp tục hét lên.


"Nguyên Nguyên, Nguyên Nguyên."


Bên tai cô vang lên tiếng người không ngừng gọi tên của cô, giọng nói này rất quen thuộc. Thang Nguyênchậm rãi mở mắt ra, vẻ lo lắng trên mặt cô vẫn chưa tiêu tan nhưng cô đã bình tĩnh lại một chút.


"Nguyên Nguyên, cuối cùng con cũng đã tỉnh lại rồi. Trong người con có cảm thấy khó chịu không? Mẹ đi gọi bác sĩ.”


"Mẹ?"


Thang Nguyênnhìn mẹ Đường một chút rồi lại nhìn xung quanh, hóa ra cô đang ở bệnh viện và chỉ đang nằm mơ mà thôi.


"Mẹ, tại sao con lại ở đây?"


Không phải cô đang định đưa Chúc Già đến đồn cảnh sát hay sao?


“Con bị tai nạn ô tô, có người gọi điện thoại báo cảnh sát. Xe cấp cứu đã đưa con đến bệnh viện.” Mẹ Đường nhắc đến chuyện này mà vẫn còn thấy sợ hãi:


“May mà người thanh niên đi cùng con bảo vệ cho con nên con mới không có bị gì nghiêm trọng. Bác sĩ nói rằng sau khi con tỉnh thì ở lại quan sát xem có bị chấn động não hay không. Nếu không sao thì con có thể xuất viện ngay, lúc này ba con đang về nhà nấu canh cho con rồi.”


“Tai nạn ô tô sao?”


Hóa ra tiếng động lớn mà cô nghe thấy trước khi bất tỉnh là tiếngva chạm của ô tô. Vậy là lúc tình thế nguy hiểm nhất chính Chúc Già đã nhào đến ôm cô vào lòng, vậy anh ấy đâu? Anh ấy thế nào rồi?


Nghĩ đến đây, Thang Nguyênvội vã muốn bước xuống giường.


"Mẹ, người đi cùng con bây giờ đang ở đâu? Con muốn gặp anh ấy."


"Này, con vừa tỉnh dậy nên di chuyển từ từ thôi. Cậu ấy bị thương nặng hơn con. Xương sườn bị gãy và đầu bị va đập mạnh. Cậu ấy vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt và vẫn chưa tỉnh lại.”