Lam Thiên Nhiên rửa trái cây xong thì bắt đầu cắt, nhưng cách cắt trông cũng không ra sao, có lẽ đúng là ít khi tự nấu cơm thật.
Từ Tán tưởng anh cắt xong thì sẽ cho ra đĩa, nhưng không ngờ tất cả trái cây lại được cho vào máy ép trái cây.
Chẳng bao lâu sau, một ly nước trái cây hỗn hợp được đặt trước mặt Từ Tán.
Thì ra “uống chút gì” ý là uống nước trái cây.
Nhưng uống nước trái cây cũng có lý, lát nữa Từ Tán còn phải lái xe, chắc chắn không được uống rượu.
Bây giờ đã tối rồi, uống trà hay cà phê không có lợi cho giấc ngủ, vậy nên dù nước trái cây có hàm lượng đường cao, nhưng so với những thức uống khác thì khá là thích hợp.
Lam Thiên Nhiên lấy thêm một gói bánh quy ra, mở gói trút vào đĩa màu trắng, đẩy đến trước mặt Từ Tán.
“Tối nay cậu không ăn gì nhiều.” Anh nói vậy, sau đó cũng ngồi xuống bên bàn bếp, hai tay thả lỏng đặt lên trên.
Hôm nay đúng là Từ Tán không ăn được mấy, vì trong lòng đang ôm quá nhiều việc.
“Cảm ơn.” Từ Tán cầm một cái bánh quy, đưa vào miệng, dùng răng giữ lấy rồi nâng tay lên, miếng bánh gãy ra, cuối cùng là nhau răng rắc.
Mà đúng là món bánh quy hơi mặn này ăn khá vừa miệng.
Lam Thiên Nhiên nhìn anh.
Không khí hơi kỳ lạ.
Từ Tán cúi đầu cầm lấy ly nước trái cây, ánh mắt lướt qua cánh tay săn chắc và những ngón tay thon dài của Lam Thiên Nhiên trên mặt bàn bếp.
Anh dốc vào miệng một ngụm lớn nước trái cây, ép cảm xúc lạ lùng đang xao động trong lòng xuống.
“Hằng Thịnh có hứng thú với YEY sao?” Từ Tán chọn một chủ đề để phá vỡ sự im lặng.
Lam Thiên Nhiên đáp: “Là Đông Phong Capital có hứng thú với họ.”
Đông Phong Capital là nhà đầu tư nổi tiếng, chủ yếu mua vào cổ phần của các công ty chưa lên sàn, đa số là chọn đơn hàng lớn chứ hiếm khi nào đầu tư vào công ty nhỏ.
Mà YEY là một công ty nhỏ.
Cũng giống như khi thấy trước cửa tiệm nào có có một nhóm người đang xếp hàng, vậy thì các khách hàng tiềm năng của nó cũng sẽ có hứng hơn.
Biểu hiện của Đông Phong đối với YEY quá đặc biệt, cho nên thu hút chú ý của Tập đoàn Hằng Thịnh.
“Ý cậu là Đông Phong Capital thật sự đánh giá cao YEY, hay là còn mục đích chưa rõ nào khác?” Từ Tán nhìn Lam Thiên Nhiên.
“Mục đích đương nhiên là vì kiếm tiền, Đông Phong Capital là công ty đầu tư, bọn họ không cần suy nghĩ đến vấn đề vĩ mô như xây dựng hệ sinh thái thương mại, cho nên bọn họ không cần phải đánh giá cao YEY thật sự, chỉ cần YEY giúp họ kiếm tiền là đủ rồi.” Lam Thiên Nhiên đáp.
“Nhưng cậu thấy sản phẩm của YEY có thể kiếm tiền cho họ không?” Từ Tán hỏi.
“Sản phẩm không ổn có thể điều chỉnh, sửa đổi, ví dụ như tham khảo phần mềm của các cậu để sửa, lấy hết những thứ tốt của bên cậu là được.” Lam Thiên Nhiên giải thích: “Suy nghĩa của người nhắm đến hạng mục YEY này có lẽ là muốn nâng cao độ phổ biến trước, sau đó mời dần điều chỉnh nội dung và chất lượng sản phẩm.”
“Tôi cảm thấy chúng tôi hình như đang gặp nguy hiểm.” Từ Tán lại cầm thêm một miếng bánh quy, lơ đãng gặm.
Lam Thiên Nhiên: “Các cậu có thể suy nghĩ đến việc nhanh chóng đưa ra phiên bản mới, kết hợp với quảng cáo, tốt nhất là thu hút thêm một lượng theo dõi nữa.”
Từ Tán hiểu ý của anh, như vậy có thể ép độ nóng của YEY xuống.
“Chức năng mới của chúng tôi về cơ bản là xong rồi, nhưng còn đang thử nghiệm.”
Lam Thiên Nhiên gật đầu, nói tiếp: “Về phần hình thức hội viên, sau này chắc chắn phải có, nhưng không cần vội.
Khi các cậu muốn làm, có thể suy nghĩ đến việc tìm một đợt người dùng thử nghiệm trước, cho họ trải nghiệm hình thức hội viên của mình, có thể họ sẽ cho các cậu một số phản hồi có ích.”
Từ Tán rất bất ngờ khi người này lại suy nghĩ cho công ty của mình nhiều như thế, có thể nói là rất bao che cho bên mình rồi.
“Chúng ta còn chưa ký hợp đồng đấy, bây giờ cậu đã cho chúng tôi nhiều ý kiến vậy rồi, nếu sau này chúng tôi thành công hơn, là sẽ tăng giá với bên cậu đấy.”
Lam Thiên Nhiên: “Tôi chỉ nói vài câu thôi, người làm việc là các cậu, thành quả đương nhiên cũng là do các cậu giành được.”
Từ Tán nâng ly nước trái cây lên, chạm vào ly của Lam Thiên Nhiên: “Cảm ơn.”
Không chỉ là vì Lam Thiên Nhiên đưa ra đề xuất cho mình, mà vì người kia đã chia sẻ thông tin “Đông Phong Capital chính là bàn tay thúc đẩy đằng sau YEY” cho anh.
Tuy tin tức kiểu này không phải loại tuyệt mật, nhưng nếu không có con đường riêng thì rất khó để có được.
“Đừng khách sáo.” Lam Thiên Nhiên uống một ngụm nước trái cây.
–
Rời khỏi nhà Lam Thiên Nhiên, Từ Tán gọi điện ngya cho Triệu Hồng: “Lão Triệu, rảnh không?”
Triệu Hồng đáp: “Vừa gặp khách hàng xong.
Chúng ta gặp ở đâu?”
Giờ này thì nhà hàng của Từ Tán đã đóng cửa, mà anh lại không muốn đến địa bàn của người khác để nói chuyện, bao gồm cả văn phòng của Triệu Hồn, vậy là hai người hẹn gặp nhau ngoài một quảng trường.
Cả hai dừng xe bên cạnh quảng trường, sau đó đến ngồi trên ghế dài.
Triệu Hồng rút một hộp thuốc ra, đưa cho Từ Tán.
Từ Tán lấy một điếu.
Dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai người ngồi nhả khói.
Từ Tán dựa vào lưng ghế, chân vắt vẻo.
Triệu Hồng thì ngồi rất thẳng, giống hệt như đang nói chuyện với khách hàng trong văn phòng của mình vậy.
“Còn đang điều tra tình hình nhà họ Vương.” Triệu Hồng nói.
Từ Tán kẹp thuốc ra khỏi miệng bằng hai ngón tay: “Tôi không đến để giục anh, có chuyện khác cần gấp hơn, anh giúp tôi điều tra Đông Phong Capital.”
Triệu Hồng cầm điện thoại tìm kiếm sơ qua, lướt thông tin trên mạng rồi nói: “Đây là một công ty đầu tư rất lớn đấy.”
Từ Tán gật đầu: “Gần đây bọn họ muốn đầu tư vào một công ty tên YEY, anh thử xem có thể điều tra thông tin về mặt này được không.”
Triệu Hồng tìm kiếm YEY trên mạng, vừa đọc vừa đáp: “Đúng là tôi có quen vài nhà đầu tư, để tôi hỏi thăm họ thử xem.”
“Ừ, càng nhanh càng tốt, chuyện này gấp đấy.”
“Được.”
Hút xong điếu thuốc, hai người lên xe lái theo hai hướng trái ngược, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.
–
Để nhanh chóng ra mắt phiên bản mới của Khách Bộ Hành, cuối tuần này đội ngũ kỹ thuật của Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng không nghỉ ngơi, đều ở lại công ty tăng ca.
Chiều tối thứ bảy, Từ Tán nhận được cuộc gọi của Tạ Khai Ngôn.
Cậu ta muốn nói chuyện với Từ Tán: “Mấy ngày trước em đang thi nên không thể tìm anh được, chiều nay thi xong môn cuối cùng.
Xong xuôi là em chạy đến đây ngay, ngồi xe buýt, vì trên đường kẹt xe nên bây giờ mới đến.”
Từ Tán cau mày, đến đâu chứ?
Tạ Khai Ngôn nói tiếp: “Em ở ngay dưới lầu, anh Từ, anh có thể xuống dưới không? Hoặc là để em lên?”
“Dưới chung cư à? Tôi không còn ở đó nữa, đã dọn nhà rồi.”
“…Vậy anh Từ bây giờ đang ở đâu? Để em qua?”
“Không cần, không có gì đáng để nói cả, tôi rất bận, cúp đây.”
Tạ Khai Ngôn gọi lại, Từ Tán không nghe, cậu ta cũng biết điều không gọi thêm nữa.
Từ Tán suy nghĩ, Tạ Khai Ngôn chắc hẳ là muốn nói “xin lỗi, cảm ơn” gì đó.
Ngoài ra, chắc cậu ta cũng không còn chuyện gì khác.
Anh gửi tin nhắn cho Hạng Vãng: Cái người mà Vương Đình dụ dỗ hôm trước còn làm việc ở chỗ cậu không?
Hạng Vãng: Còn, tối nay cậu ta sẽ đến, nghỉ hè rồi mà, mấy sinh viên đó sẽ đi làm nhiều ca hơn.
Anh vừa mắt cậu ta à?
Từ Tán: Không, đó không phải loại anh thích.
Vương Đình còn đến chỗ cậu không?
Hạng Vãng: Không có, muốn em hẹn hắn ra nữa à?
Từ Tán: Không cần, anh hỏi vậy thôi.
Hạng Vãng: Anh, đi chơi đi mà, bạn bè của em muốn làm quen với anh nhiều lắm đó.
Đây là hậu quả của việc hắn đăng video của Từ Tán lên mạng lần trước.
Từ Tán: Không đi.
Hạng Vãng: Tại sao chứ? Hồi trước chúng ta ở Nhã Châu vui lắm mà.
Khi còn ở Nhã Châu, Từ Tán chơi rất điên cuồng, tuổi trẻ lại không thiếu tiền, không có hy vọng gì vào tình cảm, không choi thì làm gì.
Từ Tán: Chán rồi, không có ý nghĩa.
Bây giờ anh thấy tăng ca thú vị hơn.
Hạng Vãng đương nhiên không tin: Anh, có phải anh không buông bỏ cậu bạn trai kia được không?
Từ Tán: Không phải.
Hạng Vãng: Chắc chắn đúng!
Từ Tán mặc kệ hắn, không thèm trả lời nữa.
“Lại mặc kệ mình rồi.” Hạng Vãng nằm hẳn lên sô pha, ngáp một cái rõ to, định ngủ bù trước khi Gypsophila bắt đầu mở cửa.
“Ai dám mặc kệ anh rồi?” Một cô gái mặc váy ngắn màu đen ngồi cạnh đó lấy tăm xiên một miếng trái cây đưa đến bên miệng Hạng Vãng.
“Anh của tôi.”
“Cái người dáng siêu đẹp ấy hả?” Cô gái này cũng từng xem video “nửa khỏa thân” của Từ Tán.
Hạng Vãng ờ một tiếng rồi đột nhiên hỏi: “Em thấy Tiểu Ngôn mới đến ấy thế nào?”
“Anh nói bạn học của Tiểu Dật à?”
“Ừ, cậu ta đó.
Có phải cậu ta được khách yêu thích lắm không?”
Cô gái suy nghĩ: “Cũng được, ngoại hình thanh tú, tính cách ngoan hiền, đúng là kiểu nhiều người yêu thích.
Cậu Vương thích lắm đấy, nhưng dạo này cậu Vương không đến chơi nữa, chẳng biết có phải ra nước ngoài rồi không.”
Hạng Vãng gật đầu, nhắm mắt lại: “Tôi ngủ một lúc.”
Cô gái chu đáo kéo chăn cho hắn, sau đó nhẹ nhàng rời khỏi phòng.
Lúc Tạ Khai Ngôn và Chu Vĩnh Dật đến, cô gái váy đen vừa rồi nói với Tạ Khai Ngôn: “Hôm nay ông chủ có hỏi cậu đấy, tôi cũng nói cậu được nhiều khách ưa thích.”
Tạ Khai Ngôn vội vàng đáp: “Cảm ơn chị nói tốt thay em.”
“Ông chủ hỏi Tiểu Ngôn chuyện gì vậy chị?” Chu Vĩnh Dật hỏi.
“Chỉ nói tình hình công việc thôi.”
Cô gái đi xa rồi, Chu Vĩnh Dật mới dùng tay huých Tạ Khai Ngôn: “Mình thấy có thể là do Từ Tán hỏi ông chủ về cậu.
mình nói mà, chắc chắn anh ta còn thích cậu.”
Tạ Khai Ngôn thở dài: “Nhưng anh ấy không chịu gặp mình, cũng không nghe điện thoại.”
Gần đây cậu ta suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy xét từ mọi dấu hiệu, Từ Tán chắc chắn là thích mình.
Ví dụ như: Lần đầu gặp mặt, anh đã đồng ý bỏ tiền ra cho cậu ta đi học.
Khi cậu ta đến Minh học đại học, Từ Tán rất thường hẹn đi ăn cơm.
Cậu ta hỏi Từ Tán có đồng ý nuôi mình không, anh lập tức đồng ý.
Ngay cả khi thấy cậu ta đi cùng Vương Đình, Từ Tán cũng chỉ ra tay với Vương Đình chứ không đụng gì đến mình, vậy không phải là yêu tha thiết cậu ta hay sao? Từ Tán gửi đồ chuyển phát nhanh, có thể nói là gửi tất cả mọi thứ trong nhà trừ nội thất cố định.
Từ Tán không yêu cầu Hạng Vãng đuồi việc cậu ta, không chừng còn nhờ hắn chăm sóc mình, chứ nếu không thì ông chủ lớn như hắn làm sao có thời gian để hỏi đến một nhân viên nhỏ được.
Chu Vĩnh Dật phân tích: “Có thể anh ta không muốn xuống nước, dù gì thì cậu cũng từng nói thẳng trước mặt mọi người là giữa cả hai không có tình yêu, chỉ sống chung qua ngày còn gì.
Mấy lời này truyền qua miệng người khác đến tay anh ta, lòng tự tôn của anh ta đương nhiên bị tổn thương rồi.”
Tạ Khai Ngôn gật đầu: “Vậy mình phải làm gì đây?”
“Vấn đề bây giờ là anh ta cho rằng cậu không thích mình, cho nên cậu phải nói rõ ràng là thật ra cậu rất thích anh ta.
Phải dùng chân tình của mình để làm anh ta cảm động.”
–
Sáng chủ nhật, Triệu Hồng gọi điện cho Từ Tán: “Rảnh không?”
Họ rất ít khi bàn chuyện qua điện thoại, thường là phải gặp mặt nói chuyện, mà còn phải tìm một nơi an toàn mới nói được.
Mà đó là hiện tại, chứ vào năm năm trước khi Từ Tán vừa về Minh, hai người họ gặp mặt chẳng khác gì điệp viên lén truyền tin cho nhau.
“Đi ăn cơm thôi.” Tuy Từ Tán phải tăng ca, nhưng cơm thì không thể bỏ.
Họ vẫn theo lệ thường, hẹn ở nhà hàng của Từ Tán.
Từ Tán gọi một bình nước ép trái cây làm Triệu Hồng phải kinh ngạc nhìn thêm mấy cái.
Họ đã ăn chung với nhau rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên Từ Tán gọi nước trái cây..