Triệu Hồng lắc đầu: “Không phải. Ông ta nghi ngờ giữa cậu và Hạng Vãng tồn tại quan hệ vô cùng thân mật.”
Từ Tán câm nín: “Ông ta nghi ngờ tôi với Hạng Vãng ngủ cùng à? Chẳng trách ngày hôm đó anh như phát điên, còn đòi giới thiệu bạn gái cho Hạng Vãng, thế là để dò xét tôi à?”
Triệu Hồng bất đắc dĩ: “Hết cách, ông ta bảo tôi phải làm rõ vấn đề này.”
Từ Tándở khóc dở cười, nhưng đột nhiên anh lại biến sắc, đánh giá Triệu Hồng một cách đầy hứng thú: “Ông ta không ngờ đến việc đó lại là dẫn sói về nhà nhỉ, bây giờ ngày nào Hạng Vãng cũng bám theo anh, anh có kể chuyện này cho ông ta không?”
Triệu Hồng: “…”
Từ Tán cười: “Chưa hả? Anh mau nói đi, báo cáo sớm, ít nhất thì cũng không phải trách nhiệm của anh.”
Triệu Hồng: “…Hạng Vãng cũng chưa làm gì.”
Từ Tán: “Chờ cậu ta làm gì thì muộn rồi.”
Triệu Hồng: “Bây giờ cậu ta không thèm nghe điện thoại của tôi nữa, tôi nghĩ sau này chắc sẽ không đến tìm nữa đâu.”
Từ Tán thầm nhủ, vậy cũng chưa chắc. Anh không nói thêm, mà tiếp tục hỏi việc mình quan tâm: “Hôm qua Nhạc Trĩ tìm anh là vì việc gì?”
Triệu Hồng: “Hạng Vãng điều tra chuyện bên Nhã Châu cho cậu đấy, chính là việc có người dò hỏi cậu ở Nhã Châu.”
Từ Tán thở dài: “Nhạc Trĩ biết được, sau đó lại nghi ngờ tôi và Hạng Vãng có vấn đề?”
Triệu Hồng đẩy kính: “Chủ yếu là ông ta muốn biết cậu đã dính phải rắc rối gì, tôi kể lại chuyện của Tôn Triết cho ông ta rồi.”
Từ Tán: “Thế ông ta nói gì?”
Triệu Hồng lắc đầu: “Không nói gì cả.”
Từ Tán: “Hai người trò chuyện khá lâu nhỉ, chỉ có việc của tôi mà đáng nói lâu thế à?”
“Ông ta muốn nói, tôi chỉ có thể nghe chứ sao.” Triệu Hồng nhớ lại rồi kể: “Ông ta nói từ hồi còn nhỏ, cha ông ta thích dẫn con trai xuống nông thôn trải nghiệm cuộc sống, cắm mạ gặt lúa nước, rất vất vả nhưng cũng phong phú.”
“…” Từ Tán ngạc nhiên: “Ông ta nói cái này với anh làm gì?”
Triệu Hồng: “Chắc cậu cũng quan tâm đến thời thế của Minh. Ông ta được gọi là nhà cách mạng, chắc là cũng không quá hài lòng với cách gọi này, ông ta cho rằng bản thân đồng thời cũng là một người theo phái hành động, thích đi từng bước vững vàng hơn.”
Từ Tán phì cười: “Anh giỏi đấy, có thể nhìn ra thứ này à.”
Triệu Hồng hạ giọng nói: “Thì người đứng đầu sắp về hưu rồi mà, ông ta hẳn cũng muốn giành lấy cái ghế đó, thấy rõ là bây giờ áp lực rất lớn.”
Từ Tán khẽ gật đầu, nhớ đến lần trước khi anh gặp Nhạc Trĩ trên chùa Phúc Vân, ông ta đang xem tin tức về chính mình. Dù thân ngoài chốn hồng trần, lòng vẫn không buông bỏ được. Áp lực như thế quá lớn, có lẽ tập thiền cũng không còn tác dụng nữa.
Triệu Hồng kể tiếp: “Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo sắp tới đấy, ông ta có đi dự, còn có bài phát biểu rất quan trọng. Ông ta giải thích rất tường tận với tôi về tầm quan trọng của các doanh nghiệp sáng tạo, không biết những lời đó có xuất hiện trong bài diễn thuyết không.”
Từ Tán cười xong thì thở dài: “Tôi cũng phải lên diễn thuyết, bản thảo chưa viết đây này.”
Triệu Hồng: “Tôi thấy ông ta chỉ muốn đảm bảo mọi việc đều bình thường, không có sai lầm gì thôi. Chờ sau khi cái ghế đó xác định được người kế vị, ông ta hẳn sẽ không còn căng thẳng nhiều nữa.”
“Ừ.” Từ Tán tưởng tượng thử hai tình huống, Nhạc Trĩ lên chức và không thể lên chức, có cảm giác không ảnh hưởng đến anh, mà thậm chí cũng chẳng dính đến Hạng Vãng.
Là cay đắng hay ngọt bùi, có lẽ chỉ một mình Nhạc Trĩ mới hiểu.
–
Tối hôm đó, Từ Tán ngồi trong nhà Lam Thiên Nhiên vắt óc nghĩ bản thảo diễn thuyết của mình. Anh đã giao cho bên bộ phận truyền thông viết rồi, nhưng vẫn thấy chưa đủ tốt, cho nên quyết định tự viết lại.
Lam Thiên Nhiên ngồi trước mặt Từ Tán. Anh đã chọn sai vị trí, vì ngồi trong phạm vi tầm mắt của Từ Tán nên cứ luôn có cảm giác người ta đang nhìn mình, mà như vậy thì anh rất khó tập trung. Sau cùng, anh rời khỏi bàn làm việc, sang ngồi ở sô pha.
Chưa bao lâu sau, Từ Tán gọi: “Thiên Nhiên, cậu xem thử giúp tôi?”
Lam Thiên Nhiên lại gần.
Từ Tán đứng dậy, nhường ghế cho anh.
“Cậu ngồi đi.” Lam Thiên Nhiên kéo một cái ghế khác lại. Anh đọc văn bản trên màn hình laptop, còn Từ Tán thì chống cằm nhìn anh.
Hai người kề sát nhau.
Lam Thiên Nhiên sắp không nhận được mặt chữ nữa rồi, bèn nói: “Đi nghỉ ngơi chút đi, cậu muốn uống rượu không?”
“Được.”
Thế là họ rời khỏi phòng sách, đi xuống hầm rượu, Lam Thiên Nhiên hỏi: “Cậu uống cocktail không?”
Từ Tán: “Uống, tôi đã từng đóng giả làm bartender trong quán bar một thời gian đấy, cậu có dụng cụ không? Tôi pha cho cậu vài ly.”
Lam Thiên Nhiên: Sao không giống như mình tưởng tượng.
Cảm giác của anh cứ như một chú chim đực đang muốn phô bày lông vũ xinh đẹp của mình cho đồng loại, ai ngờ lại bị đối phương giành trước.
Từ Tán: “Tôi cảm thấy cậu sẽ thích cocktail trái cây, hôm nay thử cái này đi, sau này pha cái khác.”
Nửa giờ sau, Lam Thiên Nhiên ngồi bên cạnh bàn bếp rộng lớn trong nhà bếp, nhìn Từ Tán bận rộn ở đối diện. Vì sao không ở lại hầm rượu mà phải vào bếp, là vì Từ Tán nói loại cocktail anh sắp pha cần có thêm vài nguyên liệu khác: trái cây, nước trái cây, sirô.
Từ Tán: “Cocktail dùng rượu mạnh làm rượu nền, thêm vào các nguyên liệu phụ trợ khác để tạo thành một món uống lạnh. Chúng ta làm một ly đào trước.”
Đào được cắt miếng, cho vào trong ly, thêm nước cốt chanh và đường viên.
Từ Tán nói: “Tốt nhất là cho thêm chút lá bạc hà, nhưng trong tủ lạnh không có, vậy thôi bỏ qua.”
Lam Thiên Nhiên đứng dậy: “Trong vườn có, tôi đi hái.”
“Cùng đi.”
Hai người cùng ra vườn hoa sau nhà, mở đèn trong vườn lên, lũ côn trùng nhỏ giật mình vì ánh sáng, lập tức lao vền nguồn sáng.
Lam Thiên Nhiên đi về phía bên phải: “Bạc hà chắc là ở bên đó.”
Từ Tán đi theo sau, cảm thấy họ bây giờ giống như hai đứa trẻ nửa đêm không ngủ còn lén chạy ra ngoài chơi.
Lam Thiên Nhiên dẫn Từ Tán đến bên cạnh một lùm cây tươi tốt: “Đây là bạc hà đúng không?”
“Tôi xem thử.” Từ Tán ngắt một phiến lá xuống, ngửi ngửi rồi dùng răng cắn một miếng nhỏ, phần còn lại đưa đến bên miệng Lam Thiên Nhiên: “Nếm không?”
Lam Thiên Nhiên cắn phiến lá rách đó, ăn như lá rau xanh, nhưng có cảm giác mát lạnh hơi gắt.
Từ Tán cúi xuống, ngắt một nắm lá bạc hà vào tay như hái lá trà.
“Đi, vào nhà thôi, buổi tối ngoài này nhiều muỗi quá, ở lâu sẽ bị cắt khắp người cho xem.”
Lá bạc hà được rửa sạch sẽ, cho vào cái ly đã chứa vài món khác, dùng ly định lượng lần lượt đổ vào ly các loại rượu nền, sau đó dùng dụng cụ để dầm nát nguyên liệu trong ly, tiếp đó cho thêm vào những loại rượu khác, rồi thêm thật nhiều đá vụn, sau cùng là đổ đầy soda, dùng thìa khuấy đều.
Từ Tán đẩy sản phẩm đến trước mặt Lam Thiên Nhiên.
“Màu hồng nhạt.” Lam Thiên Nhiên nhìn ly cocktail, nói.
Từ Tán: “Đào có màu này, nếu thêm nước đào thì mày sẽ rõ ràng hơn, loại rượu này trông giống nước trái cây, nhưng thật ra lượng cồn rất cao, cậu nếm một miếng thôi, đừng uống nhiều.”
Lam Thiên Nhiên nhấp thử, thấy ngọt, còn tỏa ra mùi thơm của trái cây, cảm giác rất sảng khoái.
“Ngon.” Anh uống thêm một ngụm, rồi một ngụm nữa.
Từ Tán vươn tay: “Thiên Nhiên, cho tôi một miếng.”
Lam Thiên Nhiên đưa cái ly cho anh. Từ Tán nhận lấy, rồi cạn sạch phần rượu còn lại.
“…” Lam Thiên Nhiên nhìn anh như thể chưa kịp phản ứng.
Từ Tán nhịn cười an ủi: “Tôi làm ly khác cho cậu, ăn chút trái cây trước đi.”
Nói rồi anh cho hết phần đào còn lại vào đĩa, đẩy cho Lam Thiên Nhiên.
Sau đó nữa, Từ Tán lại làm thêm vài ly cocktail mùi vị khác nhau.
Lam Thiên Nhiên cảm thấy ngon, nhưng không chờ anh uống thêm thì Từ Tán đã vươn tay ra, sau đó giành lấy cái ly, uống cạn số rượu còn lại. Việc này cũng gián tiếp giúp cho mục đích ban đầu của anh khi đề nghị uống rượu thành công.
“Vì sao cậu lại đi làm bartender?” Lam Thiên Nhiên hỏi.
Uống rượu xong, cả hai quay lại phòng sách, nhưng không chịu đi làm việc mà là ngồi trên sô pha tán gẫu. Dù đang ngồi cùng nhau trên một chiếc sô pha, khoảng cách rất gần, nhưng Lam Thiên Nhiên lại không thấy quá căng thẳng, vì Từ Tán đã uống rượu, mà chính anh cũng uống.
Từ Tán hơi mơ màng, Lam Thiên Nhiên cũng thấy lâng lâng.
“Tôi từng mở quán bar, lúc mở quán đầu tiên thì một ngày nọ, bartender bị người ta đào đi mất, tôi chỉ có thể đứng thay một thời gian.” Từ Tán chìm hẳn vào giữa sô pha, cười với Lam Thiên Nhiên: “Khi ấy đúng là hứng thú, từ sáng đến tối làm đủ mọi loại công việc, cứ như không cần phải ngủ.”
Lam Thiên Nhiên: “Trên mạng nói cậu từng sở hữu tất cả quán bar trên một con đường?”
“Nói quá thôi, còn bao nhiêu người hợp tác nữa, tôi chỉ là một trong số đó.” Mi mắt của Từ Tán đang sụp xuống, anh cười dịu dàng, nhìn Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên cảm thấy anh say thật, bèn hạ giọng nói: “Buồn ngủ thì ngủ đi.”
Từ Tán nghe lời, nhắm mắt lại. Lát sau, anh điều chỉnh tư thế, như đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Lam Thiên Nhiên đứng dậy, cúi đầu nhìn Từ Tán một lúc, sau đó vươn tay xoa tóc người kia, rồi lại chạm vào mặt, nhưng chỉ là đầu ngón tay khẽ chạm một chút. Lam Thiên Nhiên cảm nhận dao động trong lòng một, thì ra khi Từ Tán ngủ rồi, dù có tiếp xúc cơ thể anh cũng không thấy căng thẳng nữa, chỉ có triệu chứng lâng lâng cả người là nghiêm trọng hôn, có thể là do tối nay uống hơi nhiều.
Đột nhiên, Từ Tán khẽ cử động.
Tay Lam Thiên Nhiên run lên, vội vàng rụt về, anh nhanh chóng rời khỏi sô pha.
Từ Tán chỉ muốn đổi tư thế à? Đương nhiên là không, anh bị nhột không chịu nổi dưới cái chạm nhẹ của Lam Thiên Nhiên nên mới cử động một cái. Lát sau, hai mắt Từ Tán lén hé ra một khe thật nhỏ, anh nhìn tyấy Lam Thiên Nhiên đang ngồi sau bàn nhìn vào laptop, chắc là đang đọc bản thảo diễn thuyết của anh.
Từ Tán nhớ lại rồi trầm tư, vừa rồi Lam Thiên Nhiên đã chạm vào mặt anh? Tại sao lại làm như vậy? Thật khó để phán đoán hàm nghĩa trong đó, chạm một cái chứ không phải là hôn một cái.
Anh nên cố nằm bất độmg, biết đâu người kia sẽ có hành động rõ ràng hơn.
–
Ở đầu kia của thành phố, trong một căn hộ cao tầng, Tôn Triết đang cùng Hà Văn Vũ xem phim, ngoài ra còn phân tâm làm việc của mình.
Gã đang dùng di động xem tin tức về Từ Tán. Từ sau khi lên tivi, hình tượng của anh càng ngày càng trở nên tích cực, người hùa theo tâng bốc anh càng lúc càng đông, cuộc sống của anh cũng ngày càng tốt đẹp.
Từ Tán sống tốt thì Tôn Triết sẽ không tốt, lòng đố kỵ đang gặm nhấm trái tim gã, khiến gã khó chịu muốn điên lên.
Lúc này, Hà Văn Vũ bật cười, là vì diễn biến trên tivi. Tiếng cười của cô thu hút Tôn Triết, khiến gã phải chuyển sang nhìn bộ phim đang chiếu trên màn hình phẳng.
Sau khi dùng bộ phim gia đình vô nghĩa kia rửa mắt một lúc, Tôn Triết quay lại với điện thoại của mình. Gã không tìm tin tức của Từ Tán nữa, mà gửi tin nhắn cho vệ sĩ của Vương Đình, hỏi xem tình hình tên kia dạo này ra sao.
Trong lúc chờ đợi, chuông điện thoại reo lên, là vệ sĩ của Vương Đình gọi đến, người kia không thích giao lưu bằng cách nhắn tin.
Tôn Triết rời khỏi phòng khách, vào phòng sách nghe máy.
Vệ sĩ nói: “Không có chuyện gì, chỉ có em họ của hắn đến thăm một lần, tên người kia khá lạ lùng, Lam cái gì đó thì phải?”
Nghe thấy chữ “Lam”, Tôn Triết đã đoán ra ngay là Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên chắc cũng nhận được nhiệm vụ giống gã: trông coi Vương Đình. Chỉ có điều nhiệm vụ của gã là do cha của Vương Đình ban bố, còn bên Lam Thiên Nhiên thì có thể là do mẹ của gã giao cho. Mẹ Vương Đình là một người phụ nữ của gia đình rất đơn giản, Tôn Triết còn nhớ bà rất tốt với Lam Thiên Nhiên. Vương Đình từng than thở với gã rằng mẹ mình hy vọng con trai là Lam Thiên Nhiên.
Vệ sĩ nói thêm: “Cậu Vương có đối tượng theo đuổi mới rồi, một ngôi sao tên là Khổng Tinh Thần.”
“Khổng Hi Thần?” Tôn Triết sửa lại chữ sai cho vệ sĩ, đồng thời cảnh giác hỏi thêm: “Vương Đình làm sao quen cậu ta được?”
Gã cảnh giác là vì cái tên Khổng Hi Thần này liên quan đến Từ Tán. Gã từng lợi dụng người bên cạnh Từ Tán để thực hiện âm mưu, không chừng Từ Tán cũng giở trò này?
Vệ sĩ: “Quen trong party ấy.”
Tôn Triết: “Chú ý đến Khổng Hi Thần này một chút, nếu Vương Đình với cậu ta có phát sinh cái gì thì lập tức báo cho tôi.”
Cúp máy xong, Tôn Triết quay lại phòng khách tìm Hà Văn Vũ: “Cho anh số điện thoại của ông chủ công ty tư vấn lần trước.”
Hà Văn Vũ ngẩng lên: “Dạ, lại điều tra ai à?”
Tôn Triết: “Điều tra xem Khổng Hi Thần và Từ Tán thật ra có quan hệ gì không.”
“Òa, lại tung tin của bọn họ sao?”
Việc có liên quan đến ngôi sao thường rất dễ gợi hứng thú của người khác, Hà Văn Vũ cũng không ngoại lệ.
~*~