Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 5: Chương 5





Triệu Hồng biết rõ vì sao Từ Tán lại nhắc đến chuyện cũ, anh ta nghĩ rồi nói: “Tôi thấy không cần phải quá lo lắng, thời hạn truy tố tội cố ý gây thương tích tạo thành thương tật nặng là mười năm, thương tật nhẹ thì năm năm, Vương Đình không tàn tật cũng chẳng có di chứng, không tính là vết thương nặng đâu.”
Nếu thương tật không nặng thì thời hạn truy tố chỉ là năm năm, bây giờ đã là năm thứ mười, đương nhiên không thể truy cứu được nữa.

Nhưng vết thương nặng hay không, lại không phải do họ nói.

Nếu thật sự phải ra tòa, chắc chắn vẫn có rủi ro.
Từ Tán nói: “Giúp tôi điều tra thử nhà họ Vương, xem bọn họ có định trở về hoạt động trong nước không.”
Không có nhà họ Vương chống lưng, Vương Đình cũng không làm được gì, nên mấu chốt vẫn phải xem tình hình hiện tại của họ.
“Được.” Triệu Hồng đồng ý ngay.
“Cảm ơn.”
Triệu Hồng cười: “Lẽ ra tôi nên cảm ơn cậu tạo thêm thu nhập cho tôi.”
Từ Tán cười đáp: “Tôi sẽ luôn làm thế.”
Cảm nhận của anh về Triệu Hồng khá phức tạp.

Triệu Hồng từng giúp anh, nên anh cũng khá tin tưởng anh ta.

Năng lực làm việc của Triệu Hồng rất mạnh, nên anh rất yên tâm khi ủy thác các vấn đề về mặt pháp luật cho anh ta xử lý.

Nhưng anh lại không hiểu hoàn toàn về người này, không biết anh ta có ân oán gì với nhà họ Vương, càng không biết rõ anh ta có bối cảnh gì hay không.

Thế nên, anh sẽ không giao việc quan trọng nhất cho Triệu Hồng đi làm.
Ví dụ như trong chuyện của Vương Đình, ban đầu anh chọn nhờ Hạng Vãng trợ giúp.

Hạng Vãng chắc chắn không tài năng bằng Triệu Hồng, nhưng hắn là người mà anh biết rõ gốc gác.

Mà điều nực cười là Hạng Vãng lại không hiểu hết về Từ Tán.
Sau bữa cơm, Từ Tán lái xe về khách sạn, nửa đường thì trời bất chợt đổ mưa.

Cơn mưa làm cho tâm trạng của anh càng tồi tệ.

Về đến phòng khách sạn, anh tự rót cho mình một ly rượu, rồi đi đến bên cửa sổ ngồi xuống.
Nước mưa liên tục dội vào cửa kính, thành phố bên ngoài trông như một thành phố lơ lửng trong nước.

Còn anh, có lẽ chỉ là một nhánh bèo trôi, nhưng anh sẽ không tiếp tục phiêu bạt khắp nơi nữa, anh chỉ muốn ở lại nơi này.


Trận mưa này kéo dài mấy ngày liền, nhiệt độ giảm xuống.

Khi Từ Tán bỏ nhà đi chỉ mang theo vài bộ quần áo mỏng, thậm chí còn không có cả áo dài tay.

Anh nên về nhà một chuyến để lấy thêm quần áo.

Nhưng khi mở điện thoại ra, anh không thấy tin nhắn mới của Tạ Khai Ngôn, như vậy chứng tỏ cậu ta vẫn chưa về thu dọn đồ đạc của mình.

Từ Tán càng bực dọc, nhưng rồi nhớ ra bây giờ đang thi cuối kỳ, có lẽ cậu ra rất bận, thôi đành cho cậu ta thêm một chút thời gian, không hối thúc vậy.
Tạ Khai Ngôn đúng là rất bận, thi cử là một phần, nhưng mặt khác thì cậu ta còn đang làm thêm tại Gypsophila.

Cậu ta không nghỉ việc, vì tiền lương và tiền boa đúng là quá nhiều, chỉ cần đi làm hai hay ba buổi tối mỗi tuần là có thể kiếm được nhiều hơn những người đi làm từ sáng đến tối, có khi còn nhiều hơn cả Từ Tán.
Trong mắt cậu ta, Từ Tán chỉ là người làm công ăn lương bình thường, và lái một chiế xe vừa cũ vừa nát.

Anh ở nhà thuê; đương nhiên là không phải thế, nhưng thời gian cậu ta ở cùng Từ Tán còn chưa đủ dài, anh cũng không yên tâm đủ để cho cậu ta biết tình trạng tài chính của mình.

Anh đi du lịch thì phải đi phượt lại còn ở trong khách sạn nhỏ; thật ra cậu ta chưa bao giờ đi đâu cùng Từ Tán, chỉ nhớ lần đầu tiên gặp nhau, anh cõng trên lưng một cái balo rách, một mình lang thang khắp chốn.
Tuy vậy, bất kể điều kiện của Từ Tán bình thường thế nào, thì anh vẫn đối xử với cậu ta rất tốt.

Nếu không có anh, Tạ Khai Ngôn bây giờ cùng lắm là đổi sang làm trong một khách sạn lớn hơn ở quê thôi.

Ngoài ra, dù Từ Tán đề nghị chia tay, nhưng anh vẫn đồng ý tiếp tục trả học phí cho cậu ta.
Anh đúng là một người tốt.
“Đang nghĩ gì thế?” Vương Đình dùng cành hoa hồng gõ nhẹ lên mũi Tạ Khai Ngôn.
Mùi hoa hồng xộc vào mũi, cậu ta giật mình, cười đáp: “Đang nghĩ chuyện trong trường.”
“Em học ở đại học Tự nhiên Minh nhỉ?”
“Vâng, thành tích không tốt lắm, chỉ thi được trường này.”
Minh có hơn 30 trường đại học chính quy, đại học Minh xếp thứ nhất, còn đại học Tự nhiên Minh thì nằm ở nửa sau bảng xếp hạng.
Vương Đình cười nói: “Em nói vậy làm cho cái người cũng tốt nghiệp đại học Tự nhiên như anh thấy tâm trạng phức tập đấy nhé!”
Dù là trường đại học Tự nhiên Minh, gã cũng không phải là sinh viên thi đậu kỳ thi chính quy mà vào, gã có đường riêng.

Dù sao thì ban đầu gia đình cũng định cho gã ra nước ngoài, nhưng gã lại không chịu, bèn tìm đại một trường trong nước để học.
Tạ Khai Ngôn vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi xin lỗi, em không có ý nói đại học Tự nhiên thế nào…”
Vương Đình ngắt lời: “Gọi đàn anh nghe xem nào?”
“Đàn anh.”

“Miệng ngọt thật đấy.” Vương Đình dùng hoa hồng chạm vào môi Tạ Khai Ngôn.

Nếu đã là đồng môn, vậy thì có thể giao lưu sâu sắc thêm rồi.
Suốt buổi tối đó, Tạ Khai Ngôn gần như chỉ phục vụ một mình Vương Đình.
Đêm xuống, Vương Đình nói mệt rồi, muốn về nghỉ ngơi, bảo Tạ Khai Ngôn đưa mình về: “Anh uống rượu, không thể lái xe, đàn em giúp anh một tay đi.”
Tạ Khai Ngôn chưa bao giờ lái xe sang nên động lòng, nhưng lại không dám lái: “Em lái xe không ững tay đâu, hay là gọi tài xế đến đi?”
“Em khiêm tốn quá, anh thấy khả năng lái xe của em không thể kém được.” Vương Đình cười đầy ẩn ý, rồi dụ dỗ: “Không sao cả, giờ này chúng ta có thể lái chậm thôi.”
Đến lúc tan làm, Chu Vĩnh Dật không thấy Tạ Khai Ngôn đâu, bèn gọi điện cho cậu ta: “Cậu đang ở đâu thế?”
“Mình về trường trước rồi, để sau kể cho cậu nghe.” Tạ Khai Ngôn nhanh chóng cúp máy.
Tất nhiên là cậu ta không về trường, bây giờ cậu ta đang ở trong khách sạn.

Lần đầu được vào khách sạn năm sao, tim cậu ta cứ như treo trên cổ, chỉ sợ mình làm gì không đúng, để cho người ta xem thường.

Cũng may đã có kinh nghiệm tại câu lạc bộ Gypsophila, cậu ta không đến nỗi sững sờ đứng đực ra đó.

Chỉ nhờ vào việc này, cậu ta đã không bao giờ thấy hối hận vì theo Chu Vĩnh Dật đến Gypsophila mở mang tầm mắt.
Đưa Vương Đình về phòng rồi, Tạ Khai Ngôn nói: “Vậy đàn anh nghỉ ngơi đi, em về trước đây.”
Vương Đình kéo cậu ta lại: “Đàn em ngoan, ở lại với anh một lát đi.”
Tạ Khai Ngôn chần chừ: “…Em thấy nên đi về thôi.”
Cậu ta quay lưng định đi, nhưng tấm thảm mềm mại dưới đất cứ như có keo dính chặt lấy gót giày, làm cậu ta không thể nhấc chân lên được.

Vì đã đến cuối tuần, không cần đi làm, Từ Tán ra khỏi cửa vào giờ cơm trưa.

Anh chuẩn bị đi xuống nhà hàng trong khách sạn ăn cơm.

Khi đi đến sảnh chờ thang máy, anh nhìn thấy hai người quen.
Tạ Khai Ngôn và Vương Đình.
Vương Đình ôm eo Tạ Khai Ngôn, trên cổ cậu ta thì có vết đỏ.
Ba người, sáu con mắt gặp nhau.
Tạ Khai Ngôn sợ đến phát ngốc.
Ánh mắt Từ Tán lạnh lùng sắc bén.
Vương Đình đầu tiên là khó hiểu, nhưng sau đó ánh mắt của Từ Tán đã đánh thức ký ức của gã.

Năm đó, trước khi dùng chai rượu đập vỡ đầu gã, Từ Tán đã từng nhìn gã bằng ánh mắt này.


Cảm giác run sợ trước nguy hiểm dâng lên từ đáy lòng, rồi nổ tung.

Vương Đình vô thức buông Tạ Khai Ngôn ra, lùi lại đằng sau.
Cùng lúc đó, Từ Tán lao về trước, túm lấy cổ áo gã, đẩy mạnh gã lên tường.
Vương Đình choáng váng, không thở nổi, trông như con mồi bị mãnh thú cắn chặt lấy cổ họng.
“Anh Từ, anh đừng như thế…” Tạ Khai Ngôn run rẩy khuyên can, nhưng không dám đi lên ngăn cản Từ Tán.
Cũng may gần đó có nhân viên của khách sạn, họ vội vàng chạy đến, người kéo tay người ôm eo, lôi Từ Tán rời xa khỏi Vương Đình.
Vương Đình vừa có được tự do thì quay đầu bỏ chạy ngay.

Gã thậm chí không màng lên thang máy mà lao thẳng ra khỏi lối thoát hiểm để chạy, bỏ lại một chuỗi tiếng bước chân vội vàng.
Bấy giờ nhân viên khách sạn mới dám buông Từ Tán ra, nhưng vẫn đứng cạnh đó, chỉ sợ anh lại có hành vi quá khích nào.
“Tôi không sao, vừa rồi hơi nóng nảy, cũng may có các anh ngăn cản tôi, cảm ơn nhé.” Từ Tán vừa chỉnh trang lại quần áo, vừa nói cảm ơn với nhân viên khách sạn.
“…Đừng khách sáo.”
Từ Tán nhìn sang Tạ Khai Ngôn.
Tạ Khai Ngôn cũng lùi về sau.
Mấy nhân viên còn âm thầm đề phòng Từ Tán, chuẩn bị ngăn chặn kịp thời.
“Yên tâm, tôi không ra tay nữa đâu.” Từ Tán nói rất bình tĩnh, nghe có vẻ như cảm xúc đã bình ổn rồi.

Anh nhìn Tạ Khai Ngôn: “Cậu với Vương Đình quen biết bao lâu rồi?”
“Khoảng…chừng một tuần.”
“Tại sao lại đến khách sạn này?”
“…” Tạ Khai Ngôn không dám trả lời.
Nhân viên khách sạn đứng cạnh đó thầm nghĩ, thì tình một đêm chứ còn vì cái gì nữa.

Rõ ràng là có người bạn trai ngầu như thế này, còn đi cặp kè với người khác, mà tên kia có bằng được bạn trai của cậu ta đâu.

Chỉ có thể nói hoa dại thơm hơn hoa vườn nhà thôi nhỉ.
Điều Từ Tán hoài nghi là sự tình cờ quá mức này.

Không phải anh theo thuyết âm mưu, mà vì anh đã tiếp xúc với loại chuyện này quá nhiều rồi, tưởng như tình cờ, nhưng thật ra là cái bẫy người khác sắp đặt sẵn.
“Tại sao các người lại chọn khách sạn này?” Từ Tán vẫn nhìn Tạ Khai Ngôn.
“Em…không biết, có thể là…vì nơi này gần?”
Vì Vương Đình nói gã mệt, không muốn chờ về nhà, đòi đến đây ở.

Tất nhiên đây chỉ là cái cớ, chính Tạ Khai Ngôn cũng nghĩ như vậy.
Từ Tán suy nghĩ, khách sạn năm sao cách Gypsophila gần nhất hình như chỉ có một cái này thật.
“Nhớ tranh thủ thời gian về dọn đồ của cậu đi.” Từ Tán nói xong thì quay đi nhìn đèn báo trên thang máy, chọn cái nhanh đến nhất rồi đi luôn.
Cửa thang máy mở ra, anh bước vào, nhìn thoáng qua những người khác, thấy có vẻ không ai định vào cùng thì bấm nút đóng cửa.

Vương Đình gọi điện cho Lam Thiên Nhiên: “Xong rồi xong rồi, Từ Tán muốn giết tôi!”

“Cái gì?”
“Tôi đang ở Minh, tôi gặp phải Từ Tán rồi, nó muốn giết tôi, bây giờ tôi nên làm gì đây?”
“Anh về nước rồi? Về từ khi nào?”
“Mới đây không lâu, ầy, cậu đừng quan tâm tôi về khi nào nữa! Cậu có nghe tôi vừa nói gì không: Từ Tán muốn giết tôi!”
Vừa về nước đã gặp chuyện, Vương Đình không dám nói cho người nhà, càng không dám báo cho bạn bè, bởi vì bọn họ sẽ đi mách lẻo hết, vậy nên mới tìm đến Lam Thiên Nhiên.
“Anh đi gây sự với cậu ấy? Trước đó tôi đã nói với anh rồi, nếu anh muốn về nước thì phải bỏ qua những chuyện trước kia, đừng nghĩ đến trả thù nữa.

Anh biết tình hình gia đình mình bây giờ rồi, nếu anh còn gây chuyện để bị bắt, thì nhà anh chưa chắc có thể cứu anh ra.”
“Tôi không kiếm chuyện, tôi không có làm gì hết! Chỉ gặp nhau ở khách sạn thôi, sau đó nó xông lên đó chứ, suýt nữa thì tôi mất mạng rồi!”
Câu vừa rồi hiển nhiên là khoa trương, vì Từ Tán còn chưa đánh gã mà chỉ chẹt cổ thôi, hơn nữa còn nhanh chóng bị người khác kéo ra, cho nên còn chưa kịp gây ra tổn thương quá lớn nào cả, chỉ bị bầm đỏ lên thôi.
Lam Thiên Nhiên không tin: “Chắc chắn anh đã làm cái gì đó.”
“…Rốt cuộc thì cậu đứng ở bên nào?” Vương Đình buột miệng chửi thề.
Lam Thiên Nhiên không lên tiếng, mặc cho gã chửi.
Chửi vào mặt người khác có khi còn xả giận được, chứ chửi nhau với không khí thì chỉ tổ làm mình tức chết.

Vương Đình không có chỗ trút giận, chỉ đành đập đồ xung quanh mình.
Thế là Lam Thiên Nhiên nghe thấy bên kia có tiếng rầm rầm xoảng xoảng.
Lam Thiên Nhiên cúp điện thoại.

Cuộc gọi kết thúc, màn hình di động trở lại trang chủ, anh lướt ngón tay trên đó, mở một phần mềm liên lạc ra, tìm được Từ Tán.

Nhưng một lát sau, anh lại buông điện thoại xuống.
Anh không tiện gọi hỏi thẳng Từ Tán về chuyện đã xảy ra.

Tạ Khai Ngôn rời khỏi khách sạn thì gọi xe về chỗ ở của Chu Vĩnh Dật.
Trên đường, cậu ta gửi tin nhắn cho Vương Đình: Xin lỗi, người vừa rồi là bạn trai cũ của em, em không biết tại sao anh ta lại ở đó.
Vương Đình kinh ngạc: Từ Tán là bạn trai cũ của em?
Tạ Khai Ngôn: Đúng vậy.
Cậu ta bất chợt nhận ra một việc, khi ở khách sạn, Từ Tán đã nhắc tên Vương Đình, cũng có nghĩa là anh quen biết Vương Đình.
Tạ Khai Ngôn vội hỏi: Hai người quen nhau?
Vương Đình không trả lời.

Gã đang bận chửi rủa.

Sao lại tình cờ đến mức này kia chứ, tùy tiện dụ dỗ một thằng con trai, mà lại đụng phải bạn trai của cái đồ sát tinh Từ Tán đó?
Đúng vậy, gã cho rằng Từ Tán không phải là bạn trai cũ như Tạ Khai Ngôn nói, mà là bạn trai hiện tại.
Vương Đình lại gọi điện cho Lam Thiên Nhiên, kể hết chuyện của Tạ Khai Ngôn rồi hỏi: “Bây giờ làm sao đây?”
“Anh thật sự không biết cậu trai đó là bạn trai của Từ Tán à?”
“Tôi không biết thật mà!” Vương Đình thề độc..