Xin Chào, Dịu Dàng

Chương 47




Buổi tối, Từ Tán nhận được một cuộc gọi lạ. Không phải số gọi qua mạng, mà là số di động bình thường, còn chưa biết là ai?

Anh bắt máy: “A lô.”

“Anh Từ.” Là giọng của Tạ Khai Ngôn.

Từ Tán cau mày: “Có chuyện gì?”

Anh đã nói với Tạ Khai Ngôn là đừng liên hệ mình nữa, nhưng dù sao cũng đã nghe máy, không tiện tính sổ nữa nên đành phải chờ xem đối phương muốn nói gì.

Tạ Khai Ngôn gọi đến là vì chuyện mình gặp Hà Văn Vũ ở câu lạc bộ Sơ: “Tôi không biết cô ta là ai, nhưng thấy cô ta rất thân mật với một người đàn ông, là Phó tổng của Đông Phong Capital, tên Tôn Triết.”

Từ Tán: “Tôi biết rồi. Sau này đừng gọi điện cho tôi nữa, có chuyện gì có thể tìm luật sư của tôi, chắc cậu có số của anh ta chứ?”

Tạ Khai Ngôn: “…” Cậu ta mượn cơ hội này gọi cho Từ Tán là hy vọng có thể hòa giải, nhưng không ngờ anh lại vô tình như vậy!

“Cúp đây.” Từ Tán cúp máy thật.

Anh suy nghĩ một lúc rồi nhắn cho Triệu Hồng: Anh liên hệ với Tạ Khai Ngôn, có thể cậu ta biết gì đó.

Triệu Hồng đáp: Tôi tưởng cậu không muốn tiếp xúc với cậu ta nữa.

Từ Tán: Đúng, tôi không muốn, nên người đi tiếp xúc với cậu ta là anh.

Triệu Hồng: Được, tôi biết rồi.



Ngày Thất Tịch, Lam Thiên Nhiên không đi công tác, nhưng Từ Tán lại phải tăng ca.

Khách Bộ Hành lên kế hoạch chúc mừng Thất Tịch bằng một trò chơi nhỏ, kết quả là số người chơi cùng online quá đông, dẫn đến server sập.

Từ Tán gọi điện báo tình hình cho Lam Thiên Nhiên, hủy cuộc hẹn buổi tối, bảo anh về trước.

Sau khi tan làm, Lam Thiên Nhiên một mình đi xuống hầm gửi xe, nhưng trước khi rời khỏi thang máy thì anh hối hận. Anh ở lại trong thang máy, chờ người khác ra hết thì bấm nút lên tầng trệt.

Thật ra anh còn chưa nghĩ xong là sẽ làm gì với Từ Tán, nhưng anh còn nhớ rõ một câu của người kia: Khi trái tim muốn làm gì, thì lý trí nên ủng hộ thích đáng. Về mặt tình cảm, anh muốn đi thăm Từ Tán, lý trí lại bảo rằng đi cũng vô ích, anh không thể tăng ca thay cho người ta. Nhưng theo nguyên tắc lý trí ủng hộ trái tim, anh vẫn muốn đi thăm Từ Tán.

Chỉ lần này thôi. Đây là lần đầu tiên anh thích một người, không biết nên làm sao, chỉ có thể lần mò từ từ.

Vài phút sau, Lam Thiên Nhiên sang Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng. Từ Tán đang bận, anh không làm phiền mà hỏi lễ tân: “Đã gọi thức ăn chưa?”

Tiểu Nguyên lắc đầu: “Mọi người đều rất bận.”

Lam Thiên Nhiên: “Vậy gọi một ít pizza và cánh gà đi, để tôi đặt, cô đếm giúp tôi xem có bao nhiêu người tăng ca.”

Tiểu Nguyên: “Phó tổng Lam, anh tốt quá đi!”

Lát sau, Từ Tán thấy Lam Thiên Nhiên, anh bước ra, cười hỏi: “Đến thăm tôi?”

“Ừ, tình hình sao rồi?”

“Có thể vào được, hơi lag một chút.”

“Sao lại thế? Hôm nay đông người online vậy à?”

“Đúng thế, game của chúng tôi quá vui mà.”

Lam Thiên Nhiên tưởng thật: “Tôi còn chưa kịp chơi, chờ hết lag rồi thử xem sao.”

“Tôi đùa thôi, chỉ là một trò chơi nhỏ đơn giản, nhưng phải theo hình thức lập đội, người càng đông thì cầu Ô Thước càng lớn…” Nói đến đây, Từ Tán dừng lại, anh vội vàng chạy sang bên đội ngũ kỹ thuật: “Nhanh giới hạn! Mỗi đội chỉ cho tối đa 77 người.”

“Đúng vậy! Lẽ ra phải làm thế từ sớm!” La Tiểu Duệ giơ tay lên vỗ vỗ cho mọi người tập trung chú ý: “Nghe anh Tán nói chưa? Sửa code mau lên!”

Lam Thiên Nhiên lại gần xem mọi người làm việc, chỉ một lúc là anh hiểu ra. Trò chơi này giống như xếp hình ngẫu nhiên, mỗi người dùng đều là một con chim nhỏ, mười người trở lên lập thành đội thì hệ thống sẽ  tạo ra một cây cầu Ô Thước ngẫu nhiên.

Cầu Ô Thước tạo ra có cái rất thô sơ, có cái thì đẹp, nhưng dù thế nào thì Ngưu Lang và Chức Nữ sau cùng cũng sẽ gặp nhau trên cầu, còn người dùng thì nhận được kỷ niệm chương khác nhau. Nếu cầu quá đơn giản thì sẽ có kỷ niệm chương Thợ Xây, cầu rất đẹp thì là Thần Công, còn nếu cầu có tạo hình độc đáo sẽ nhận được kỷ niệm chương Quỷ Phủ… Tổng cộng có bảy loại kỷ niệm chương. Thu thập đủ bảy loại kỷ niệm chương sẽ nhận được một phần quà lưu niệm có thật.

Ngày đầu tiên thì không sao, nhưng đến bây giờ lượng online tăng vọt là do người dùng phát hiện ra cách chơi mới. Họ nhận thấy nếu chỉ lập đội với những con chim có cùng màu với mình, thì sẽ tạo thành cầu Ô Thước thuần một màu, như vậy thì tỷ lệ giành được kỷ niệm chương hiếm sẽ tăng cao. Theo quy luật này, lại có người tạo thành công cầu Ô Thước hai màu, ba màu, hoặc cầu Ô Thước cùng hệ màu. Những cây cầu có thẩm mỹ màu sắc cao thì càng có khả năng nhận được kỷ niệm chương loại hiếm. Tương tự như vậy, nếu số người lập đội càng nhiều thì kỷ niệm chương hiếm càng rơi nhiều.

Thế là người dùng lôi kéo khắp nơi, số người online cùng lúc càng ngày càng tăng lên, tốc độ mạng chậm lại, sau cùng sập luôn cả server.

Lam Thiên Nhiên nói: “Tôi không thể chơi trò này được, nếu chơi mà không thu thập đủ bảy loại kỷ niệm chương tôi sẽ thấy rất khó chịu.”

“Người chơi trò này đều có sở thích thu thập mà.” Từ Tán cười nói: “Cậu không cần chơi, tôi có thể phát phần thưởng cho cậu luôn.”

“Là cái gì thế?”

“Tiểu Nguyên, lấy phần thưởng của chúng ta lại đây, chọn cái màu kem ấy.”

“Có liền!”

Tiểu Nguyên lấy một cái gối ôm hình con chim chibi vừa tròn vừa xù lông lại.

Từ Tán cầm cái gối nhét vào lòng Lam Thiên Nhiên: “Xem đi, giống cậu không.”

Lam Thiên Nhiên cầm cái gối ôm lên ngắm nghía, thân hình mập, hai cái cánh nhỏ mang tính tượng trưng, mắt nhắm cong cong, còn thêm cả lông mi thật dài.

“Tại sao lại giống tôi?” Lam Thiên Nhiên hỏi xong thì nói thêm: “Con chim này trông giống cú mèo, không giống hỉ thước.”

Thất Tịch không nên tặng hỉ thước sao?

“Chim làm theo bản chibi đều giống như nhau thôi.” Từ Tán cầm di động lên chụp hình cho Lam Thiên Nhiên.

Lam Thiên Nhiên cũng phối hợp cho anh chụp, sau đó đặt cái gối lên ghế cạnh đó: “Tôi không cần cái này, cậu giữ lại tặng cho khách hàng đi.”

“Ừ.” Từ Tán cũng không nhất định muốn Lam Thiên Nhiên nhận quà, anh chỉ muốn chụp hình thôi. Anh đến bên cạnh Lam Thiên Nhiên, khoe hình: “Tôi chụp thế nào?”

Một quý ông anh tuấn mặc áo sơmi trắng ôm một con chim chibi màu kem xù lông, sự trái ngược này rất thú vị.

Lam Thiên Nhiên thì không thấy vậy, nhưng cũng không phản bác: “Cũng được?”

“Đương nhiên là được, người mẫu đẹp trai mà.”

“…” Lam Thiên Nhiên hỏi: “Vì soa lại nói tôi giống con chim này, vì cùng mặc áo trắng?”

Từ Tán cười: “Không, vì cả hai giống thiên sứ.”

Lam Thiên Nhiên: “…”

Thiên sứ? Là đứa trẻ đến từ những vì sao à? Những đứa bé bị bệnh tự kỷ thường được gọi là đứa trẻ đến từ những vì sao.

Khi Lam Thiên Nhiên còn nhỏ đã từng bị nghi là mắc bệnh tự kỷ, cha mẹ đưa anh đi kiểm tra. Khi ấy quan trọng chỉ là xem IQ ra sao, khi thấy anh không bị thiểu năng thì hai vị phụ hunh kia xem như mọi chuyện đã xong, yên tâm đi chơi cho thỏa sức mình. Nhưng như vậy cũng tốt, nếu hai người họ tận tâm với anh hơn, không chừng anh sẽ sống thảm thương hơn nhiều. Vì họ là cặp cha mẹ chưa từng học cách làm cha làm mẹ, mà đã sinh con.

Lam Thiên Nhiên biết thiên sứ mà Từ Tán nói là chỉ một sinh vật có đôi cánh dài trong mắt người bình thường, là tượng trưng của thiện lương và tốt đẹp. Anh nhìn Từ Tán, nói: “Tôi lại thấy cậu giống thiên sứ hơn.”

Từ Tán nở nụ cười sáng rực: “Vì tôi đẹp hả?”

Lam Thiên Nhiên không còn lời nào để nói, anh vốn không nghĩ đến phương diện đó, nhưng Từ Tán tự nhắc làm anh bắt đầu chú ý đến ngoại hình của người ta, sau đó tim bắt đầu đập nhanh hơn, hơi thở dồn dập hơn, dây thần kinh căng lên, các loại phản ứng vật lý của cơ thể ào ào dâng lên. Trạng thái này rất phiền toái, phải nhanh chóng giải quyết.

“Cậu đúng là đẹp.” Lam Thiên Nhiên nói rất nhanh, đến mức nghe như qua loa, sau đó anh lại hỏi: “Cậu thấy vì sao con người lại căng thẳng?”

Dù đề tải nhảy vọt, nhưng Từ Tán vẫn đón nhận dễ dàng, anh hỏi ngược lại: “Có rất nhiều trường hợp gây căng thẳng, cậu muốn hỏi loại nào?”

Lam Thiên Nhiên: “Vì muốn có một thứ.”

Từ Tán cười hỏi: “Nghe như không phải căng thẳng vì chuyện xấu?”

“Không phải.” Thích Từ Tán đương nhiên không phải chuyện xấu, Từ Tán rất tốt.

Từ Tán nghĩ: “Muốn có một thứ, nên thần kinh căng thẳng là bình thường, như thời cổ đại con người đi săn, chăm chú đuổi theo con mồi của mình thì chắc chắn cũng vậy thôi chứ? Điều có có thể giúp chúng ta hoàn thành chuyện đó với hiệu suất cao.”

Lam Thiên Nhiên cảm thấy không hợp lắm với tình trạng của mình, nhưng về logic thì lại đáng để tham khảo. Anh đổi sang câu hỏi khác: “Khi cậu căng thẳng thì xử lý thế nào?”

Từ Tán: “Có thể thử cách tập trung vào hơi thở, cậu có chạy bộ mà, môn thể thao này rất chú trọng đến nhịp thở, phải không?”

Thể thao luôn tập trung vào nhịp thở, dù là chạy bộ hay võ thuật.

Lam Thiên Nhiên gật đầu, thử âm thầm điều chỉnh nhịp thở của mình. Ừ, có hiệu quả nhất định.

Lát sau, đồ ăn mà Lam Thiên Nhiên gọi đã giao đến.

Niềm vui bất ngờ làm mọi người đồng thanh hoan hô: “Cảm ơn Phó tổng Lam!”

Mùi pizza và gà chiên tỏa ra khắp nơi, Từ Tán hít một hơi thật sâu: “Thơm quá đi, tôi cũng đói rồi.”

Anh chạy đi lấy hai cái cánh gà, đưa một cái cho Lam Thiên Nhiên rồi cũng bắt chước người khác nói: “Cảm ơn Phó tổng Lam.”

Lam Thiên Nhiên nhận lấy: “Không có gì, vốn là tối nay cũng định mời cậu ăn cơm.”

Từ Tán: “Cậu mời tôi ăn thì thôi, sao phải mời cả bọn họ nữa, cứ thấy như tôi dắt theo cả gia đình đến ăn bám cậu.”

“Không sao, mời cả bọn họ thì rẻ hơn.”

Từ Tán bật cười: “Thật không? Cậu chắc chứ?”

Anh nhìn thoáng qua cả văn phòng, mười mấy hộp pizza cộng thêm mười mấy thùng cánh gà, cũng phải hơn 2000 tệ. Anh cười hỏi: “Tối ay cậu định mời tôi ăn cái gì?”

Cơm ở nhà Lam Thiên Nhiên bình thường khá đơn giản.

“Có đặt một ít hải sản.”

Từ Tán: “Vì lần trước đến nhà Tiểu Đào chơi, tôi nhắc hải sản à?”

Lam Thiên Nhiên gật đầu: “Ừ.”

Từ Tán nhìn người kia chăm chú, cảm giác có người cất mình trong tim thật là tuyệt.

Lam Thiên Nhiên ăn xong cánh gà thì nhìn xuống tay mình.

Từ Tán đứng dậy lấy khăn giấy cho anh.

Lấy được khăn giấy về rồi, Từ Tán suýt nữa đã định nắm tay Lam Thiên Nhiên để lau, nhưng khi vươn tay ra thì anh giật mình, thế là dừng lại.

Lam Thiên Nhiên nhận khăn giấy, lau tay xong vẫn thấy còn dính mỡ, bèn nói: “Tôi nên đi rửa tay thì hơn.”

“Ừ.” Từ Tán đột nhiên nói: “Tôi rất muốn ăn hải sản, chúng ta về đi.”

Lam Thiên Nhiên: “Sao?”

Từ Tán cao giọng gọi: “Anh Duệ, tốc độ mạng ổn định chưa?”

“Để xem thử.” La Tiểu Duệ miệng ngậm cánh gà tay gõ phím, mô phỏng trò chơi của họ.

Tiếng nhạc vang lên, trò chơi tự động chạy như một bộ phim.

Lam Thiên Nhiên hỏi: “Nhạc nền là bài hát của Khổng Hi Thần?”

“Ừ, hợp tác với Âm Vang, miễn phí, không mất tiền.” Từ Tán nhìn lại: “Cậu có nghe Khổng Hi Thần hát?”

Lúc này cả hai người đều bỗng nhiên thấy không vui.

Lam Thiên Nhiên thì nghĩ “không ngờ cậu lại dùng nhạc của Khổng Hi Thần”, nhưng rồi anh lại nghĩ việc này cũng bình thường, không có gì phải mất hứng cả.

Từ Tán lại nghĩ “không ngờ cậu có nghe nhạc của Khổng Hi Thần, cậu chú ý đến Khổng Hi Thần, đừng nói cậu có thiện cảm với người ta”.

Lam Thiên Nhiên: “Chỉ nghe sơ qua thôi.”

“Thích không?”

Lam Thiên Nhiên lắc đầu.

Từ Tán nói ngay: “Tôi cũng không thích, nhưng hình như mấy đứa bé mười mấy tuổi thì thích.”

Tiếng nhạc ngưng, La Tiểu Duệ hét lên: “Cơ bản là ổn rồi!”

Từ Tán: “Vậy anh rút trước đây?”

“Rút đi.” La Tiểu Duệ vừa nhai thịt gà thơm phức, vừa uống coca cho đã khát, vui vẻ vẫy tay với Từ Tán: “Bye bye!”

Những người khác cũng lần lượt nói: “Anh Tán, bye bye! Phó tổng Lam, bye bye!”

Hai người đi rồi, nhóm nhân viên túm lại bàn tán: “Phó tổng Lamđẹp trai lại tốt tính, có bạn gái chưa nhỉ?”

“Anh Duệ?”

La Tiểu Duệ ợ một cái rõ to, đáp: “Anh chỉ biết người ta chưa có gia đình.”

Một người khác nói: “Anh Tán với anh ta hình như rất thân.”

“Vừa là bạn học vừa là papa, không thân sao được?” La Tiểu Duệ hỏi lại.

“Papa” ý nói Lam Thiên Nhiên là người của Hằng Thịnh. Bây giờ Hằng Thịnh là cổ đông lớn thứ hai của Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng, cổ phần của La Tiểu Duệ còn kém người ta.

Mọi người cùng cười lên.



Rời khỏi sảnh lễ tân, Lam Thiên Nhiên đi vào nhà vệ sinh rửa tay trước.

Làm ướt tay, lấy nước rửa tay ra, xoa thành bọt, rồi xả sạch.

Từ Tán cũng làm những bước như vậy, nhưng sau khi rửa xong, anh đột nhiên nắm tay Lam Thiên Nhiên: “Giữ yên.”

Anh rút khăn giấy ra lau khô nước trên tay mình và tay người kia.

Lam Thiên Nhiên không hiểu chuyện gì, anh nhìn xuống gương mặt đang hướng xuống của Từ Tán, rồi nhìn lại hành động của người nọ, hỏi: “Làm sao thế?”

Từ Tán chỉ cười: “Không có gì.”

Đúng là không sao, vì anh chỉ muốn gần Lam Thiên Nhiên hơn một chút.

Nếu người đứng trước mặt anh không phải là Lam Thiên Nhiên mà là người khác, anh “làm bậy” như thế có lẽ sẽ bị mắng là đồ điên. Nhưng Lam Thiên Nhiên sẽ không nghĩ về anh như vậy, cho nên anh cứ làm cũng không sao.

Lúc này, một gian nhỏ trong nhà vệ sinh vang lên tiếng động làm hai người giật mình. Từ Tán nắm cổ tay Lam Thiên Nhiên kéo anh ra ngoài.

Sau khi ra khỏi cửa nhà vệ sinh, Từ Tán mới buông tay ra. Anh quay lại chờ Lam Thiên Nhiên bước lên ngang với mình, rồi cả hai cùng đi về trước.

Lam Thiên Nhiên quay lại nhìn nhà vệ sinh một cái: “Vừa rồi trong đó còn người khác?”

“Chắc thế.” Từ Tán ngẩng đầu lên nhìn máy quay giám sát trên trần nhà: “Nhưng chắc không có vấn đề, mà nếu có thì cũng sẽ tìm được người.”

Lam Thiên Nhiên: “Ừ, cùng lắm thì lại có tin đồn, hơn nữa trước đây cũng có rồi.”

Từ Tán: “Dù sao thì chúng ta không kiếm cơm bằng danh tiếng, đồn thì cứ đồn đi, phải không?”

Lam Thiên Nhiên: “Đúng là vậy.”

Từ Tán cười, anh cũng thấy Lam Thiên Nhiên sẽ không chú ý đến ánh mắt của người bên ngoài, thế nên tương lai của mình rất là tươi sáng.



Trong lúc chờ thang máy, di động của Từ Tán báo có tin nhắn, là Hạng Vãng gửi: Anh, anh biết em đang làm gì không?

Từ Tán đưa cho Lam Thiên Nhiên xem: “Cậu đoán cậu ta đang làm gì?”

Lam Thiên Nhiên: “Hẹn hò? Hôm nay là Thất Tịch.”

“Chúng ta xem thử cậu đoán đúng hay không.” Từ Tán mượn lời Lam Thiên Nhiên để trả lời Hạng Vãng.

Hạng Vãng đáp: Không, em và Lão Triệu đang canh chừng Tôn Triết cho anh đấy!

Từ Tán không hỏi nguyên nhân kết quả gì, chỉ nhắn: Vất vả rồi, đừng làm bậy, nghe lời Lão Triệu. Anh đang bận, nhắn cho cậu sau.

Anh cất điện thoại vào túi, nói với Lam Thiên Nhiên: “Cậu đoán đúng rồi, cậu ta đang hẹn hò đấy, khoe khoang gì chứ, tôi cũng đang hẹn hò.”

Lam Thiên Nhiên ngây ra, sau đó hiểu được, Từ Tán nói “hẹn hò” chỉ là đang đùa, không nên để bụng.

~*~