Cửa bị đẩy ra, một thanh niên thời trang đủ để đi làm idol bước vào. Bông tai của hắn sáng lấp lánh, tóc thì xịt keo dựng thẳng vừa phải, đương nhiên là do có người thiết kế giùm cho, trang phục là áo sơmi và quần jean, nhưng áo là loại rộng rất có cá tính, còn quần jean độc đáo kiểu in hoa thủng lỗ.
“Anh, Lão Triệu.” Hạng Vãng nhanh nhẹn đến bên bàn, ngồi xuống. Trên bàn có sẵn dụng cụ ăn uống, hắn rất tự nhiên lấy một đôi đũa, gia nhập đội ngũ ăn cơm.
“Sao cậu lại đến đây?” Từ Tán hỏi.
“Vì em đã dặn trước rồi, nếu nhà hàng thấy hai người đến ăn sẽ báo cho em biết.”
Từ Tán: “Sao thế? Tìm anh có việc gì?”
“Không, chỉ muốn ăm cơm chung thôi mà.” Hạng Vãng nháy mắt với Triệu Hồng: “Em và Lão Triệu còn chưa ăn chung bao giờ đấy.”
Triệu Hồng đẩy kính, nhìn sang Từ Tán.
Từ Tán nói: “Lão Triệu rất bận, làm sao có thời gian ăn cơm với cậu, anh hẹn ăn cơm là để bàn công việc.”
“Chuyện gì? Chuyện của anh lần trước à?” Hạng Vãng hỏi.
“Đúng, bọn tung tin đồn ấy, khởi tố được thì kiện hết, không cho bọn họ nếm mùi đau khổ thì lần sau vẫn còn dám làm tiếp.”
“Đúng vậy, nên dạy dỗ bọn họ một trận! Mà quên nữa, anh…” Hạng Vãng đột nhiên dừng đũa, nói: “Em cho Tạ Khai Ngôn nghỉ việc rồi.”
“Ừ.”
Hạng Vãng nói tiếp: “Nhưng mà em đã giới thiệu công việc khác cho cậu ta rồi, còn có đi làm không thì em chịu.”
Từ Tán cũng chỉ ừ cho qua, hoàn toàn không để ý. Anh tiếp tục ăn chậm rãi, sau đó mới nói: “Sau này không cần để ý chuyện của cậu ta nữa, cứ xem như người xa lạ.”
“À, em biết rồi.”
Triệu Hồng không nhịn được hỏi: “Tại sao lại phải giới thiệu công việc mới?”
“Vì không thể ép người ta đến đường cùng chứ sao, lỡ như cậu ta đang cần dùng tiền gấp, mà lại bị tôi chặt đường tài lộ, thì cậu ta không liều mạng với tôi chắc? Anh biết người tay trắng thì không còn gì phải sợ chứ, một kẻ như vậy rất dễ nảy sinh tâm lý tiêu cực, cho nên tốt nhất đừng có ép người ta đến bước đường ấy. Anh tôi dạy đấy.”
Từ Tán mỉm cười không đáp, đương nhiên anh sẽ dạy Hạng Vãng như vậy, dạy người ta làm người tốt rất dễ. Hơn nữa nếu Hạng Vãng là người tốt thì mọi người đều được hưởng lợi. Tuy anh làm như vậy vẫn còn một chút tác dụng phụ, nhưng ai mà ngờ trước được chứ.
Triệu Hồng nhìn Từ Tán rồi mới nói: “Anh cậu nói rất đúng.”
Hạng Vãng chống cằm nhìn anh ta: “Sao anh không khen tôi làm đúng?”
Triệu Hồng cười: “Tôi tin rằng xuất phát điểm của cậu là tốt…”
Từ Tán lên tiếng: “Hạng Vãng, cậu có muốn thêm món không? Gần đây mới tuyển thêm đầu bếp, có mấy món sở trường được lắm đấy.”
“Thật không, vậy em phải thử.” Hạng Vãng đứng dậy ra ngoài gọi nhân viên phục vụ.
Từ Tán nhân lúc này nói với Triệu Hồng: “Hôm nay ăn cơm thôi vậy, chuyện của Tôn Triết từ từ rồi nói.”
Triệu Hồng gật đầu.
Từ Tán nói thêm: “Anh không được khen Hạng Vãng, anh mà khen rồi sẽ thu hút chú ý đấy.”
Triệu Hồng: “…” Tôi không có, tôi không phải.
–
Công việc mà Hạng Vãng giới thiệu cho Tạ Khai Ngôn cũng là phục vụ trong một câu lạc bộ. Ban đầu cậu ta còn lo hắn muốn hại mình nên không dám đi, nhưng sau đó vẫn hỏi thăm: “Tiểu Dật, cậu có biết câu lạc bộ Sơ không?”
“Đã từng nghe nói, là một nơi giống với câu lạc bộ của chúng ta, nhưng nghe nói bên đó cao cấp hơn.” Chu Vĩnh Dật đáp.
Tạ Khai Ngôn thấy có hứng thú, hỏi tiếp: “Cụ thể là thế nào?”
“Hội viên bên này toàn là các cậu ấm cô chiêu ăn chơi bằng tiền của gia đình, nhưng bên câu lạc bộ Sơ là những người tự kiếm tiền mà dùng.”
“À.” Tạ Khai Ngôn hỏi: “Vậy có chính quy không?”
“Chắc là có, bên này cũng không cho làm bậy rồi, bên kia chắc còn nghiêm khắc hơn, khách bên đó có địa vị hơn mà.” Chu Vĩnh Dật hỏi lại: “Sao cậu biết đến câu lạc bộ Sơ, khách nói với cậu à?”
“Ừ.” Tạ Khai Ngôn trả lời qua loa: “Tiểu Dật, mình quyết định không làm ở Gypsophila nữa.”
“Tại sao?” Chu Vĩnh Dật nghĩ ra ngay: “Cậu muốn đến câu lạc bộ Sơ à? Có khách giới thiệu cậu sang bên đó làm hả?”
Tạ Khai Ngôn không phủ nhận: “Từ Tán quen với ông chủ chúng ta còn gì, mình thấy tốt nhất là không làm việc ở Gypsophila nữa thì hơn.”
Nhắc đến Từ Tán, Chu Vĩnh Dật lại thở dài não nề: “Lúc ấy trên mạng nói anh ta sắp phá sản đến nơi rồi, ai ngờ lại từ chim sẻ thảnh phượng hoàng luôn.”
Tạ Khai Ngôn cũng thở dài, mỗi lần nghĩ đến mình đã mất đi những gì, cậu ta lại thấy đau lòng. Thật ra đó chỉ là ảo tưởng, vì cơ bản thì cậu ta chưa từng có được.
Chu Vĩnh Dật: “Chỉ trong một đêm mà anh ta đã biến thành một trong những doanh nhân trẻ có tương lai nhất, đúng là càng nhìn càng không hiểu. Cậu nói thử xem, những tin xấu đó có khi nào là do anh ta tự tung ra không?”
Tạ Khai Ngôn lắc đầu: “Không biết.”
Thật ra cậu ta cũng biết không phải là do Từ Tán tự làm, mà là có người muốn đối phó với anh, ví dụ như kẻ đã hứa cho cậu ta 200 ngàn.
Chu Vĩnh Dật do dự: “Cậu và Từ Tán bây giờ…”
Tạ Khai Ngôn vội nói: “Không có gì cả, sau này đừng nhắc đến anh ta nữa. Bây giờ bất cứ ai hỏi, mình sẽ chỉ nói là có quen, không thân thôi. Tiểu Dật, sau này cậu cũng nói thế đi.”
Chu Vĩnh Dật gật đầu: “Ừ, chúng ta cũng phải kiên cường lên, chia tay thì sao, đàn ông còn đầy ngoài kia.”
“Thật ra mình muốn thử quen với con gái, mình thấy có lẽ mình vẫn thích con gái được.” Tạ Khai Ngôn nói.
“Hả?” Chu Vĩnh Dật sững sờ, một lát sau mới lắp bắp: “Vậy…cũng tốt, vậy tốt nhất là…đừng thừa nhận quan hệ với Từ Tán gì nữa.”
Tạ Khai Ngôn ngượng ngùng cười: “Có phải cậu sợ không?”
Cậu ta cố ý “hù dọa” Chu Vĩnh Dật, chỉ cần người này cho rằng cậu ta định tìm bạn gái, thì sẽ không nhắc đến chuyện trước kia với Từ Tán nữa, thế là bớt đi nhiều phiền toái, dù sao cậu ta cũng đã ký thỏa thuận rồi.
“Không có đâu, thích con gái cũng tốt mà, mình thấy vui cho cậu.” Chu Vĩnh Dật lập tức chuyển đề tài: “Vừa rồi còn nói đến câu lạc bộ Sơ đúng không? Nếu có cơ hội, cậu cứ đi xem thử cũng tốt mà, mình muốn đi còn không được.”
“Mình cũng chưa chắc nữa, để xem tình hình thôi.” Tạ Khai Ngôn đáp.
–
Từ Tán ăn cơm xong thì cùng hai người kia xuống bãi đậu xe.
Anh đi phía trước, Hạng Vãng và Triệu Hồng lùi lại đằng sau nói chuyện. Triệu Hồng đang phổ cập pháp luật cho Hạng Vãng, nói về một vài vụ án điển hình.
Từ Tán quay đầu lại, Hạng Vãng trông có vẻ là “nghiêm túc nghe giảng” nhưng thật ra hai mắt lờ đờ, chắc là ngu người rồi. Anh bật cười, biết ngay loại luật sư có kinh nghiệm lại còn gian xảo như Triệu Hồng không thể nào bất lực trước “thiếu niên trẻ trâu” Hạng Vãng.
Chờ Đại Trường lái xe đến, Hạng Vãng không dám chần chừ, bay ngay lên xe: “Anh, Lão Triệu, tạm biệt.”
Xe lăn bánh đi xa.
Từ Tán đánh giá Triệu Hồng: “Lão Triệu anh được đấy, đeo bám kiểu gì anh cũng giải quyết được nhỉ.”
“…” Triệu Hồng cau mày: “Cậu nói thế hơi quá, Hạng Vãng rất tốt.”
Từ Tán cười: “Chỉ đùa thôi mà.”
“Nếu bây giờ mà anh mềm lòng, thì sau này sẽ hối hận vô số lần.” Anh vỗ lưng Triệu Hồng: “Phải vững vàng lên.”
Về đến công ty, La Tiểu Duệ nói: “Anh Tán, anh có đọc mail chưa? Tháng sau có hội nghị, ai đi đây?”
Cậu ta đang nói đến Hội nghị Doanh nghiệp sáng tạo, một hoạt động do chính quyền thành phố Minh khởi xướng tổ chức.
Từ Tán không chú ý: “Cho ai đi mà chẳng được.”
Với anh thì không phải là sự kiện quan trọng. Nhưng không ngờ một lúc sau, thư ký của Nhạc Trĩ gọi đến, nói rằng hy vọng Từ Tán đi tham dự hội nghị, đồng thời còn muốn anh lên phát biểu một bài.
Người ta đã lên tiếng, Từ Tán chỉ có thể đồng ý.
Thư ký còn nói mong rằng Từ Tán sẽ phối hợp tiến hành các công việc về mặt quảng bá. Lần này thì Từ Tán không đồng ý dễ dàng nữa, mà từ chối uyển chuyển. Nhưng thư ký rất kiên trì, còn mang cả Nhạc Trĩ ra, nói đây là ý của ông ta. Hiện nay phần mềm Khách Bộ Hành của Khoa học Kỹ thuật Vô Cùng vẫn khá nổi tiếng, Từ Tán cũng có danh tiếng nhất định, Nhạc Trĩ định mượn tên anh.
Từ Tán: “Quảng bá ở mức độ nào? Phải lên tivi sao?”
Thư ký: “Đúng vậy.”
Từ Tán: “…”
Ban đầu là lên mạng, giờ lại là tivi, chẳng lẽ muốn anh càng ngày càng nổi? Cuộc sống thật là huyền ảo, anh càng không muốn bước ra vùng sáng, đèn lại cứ nhằm vào anh mà chiếu, muốn chạy cũng không có chỗ trốn.
Thư ký cười hỏi lại: “Không có vấn đề gì chứ?”
Từ Tán đáp: “Không có, tôi sẽ phối hợp.”
Địa vị của Nhạc Trĩ như vậy, đã lên tiếng có nghĩa là hội nghị lần này rất quan trọng với ông ta, có thể là ảnh hưởng đến thành tích trên chính trường, hoặc thậm chí là cơ hội thăng tiến…
Tóm lại, Từ Tán không thể từ chối. Hơn nữa, anh cũng từng nhận đồ của Nhạc Trĩ, đã nhận thì phải trả, đã dây dưa quan hệ rồi thì không thể gạt bỏ sạch sẽ được. Chọn lựa của anh trong quá khứ quyết định hậu quả mà anh phải gánh vác trong hiện tại.
La Tiểu Duệ rất hào hứng: “Lại được quảng cáo miễn phí một lần, còn là loại combo sang trọng đấy, công ty chúng ta có phải đã sắp trở thành doanh nghiệp được chính phủ xem trọng rồi không? Chúng ta sắp được bước lên đỉnh cao đời người hả?”
Từ Tán câm nín, đỉnh cao đời người cái gì, anh chỉ thấy mình sắp bị đưa lên một sợi dây thép treo giữa không trung, còn những hạng người như Vương Đình thì đang cầm sẵn cưa đứng ở cạnh đó.
Từ Tán: “Cậu tỉnh lại đi, kế hoạch cho lễ Thất Tịch thế nào rồi? Chúng ta họp cái đã?”
La Tiểu Duệ khựng lại ngay: “Ờm, cũng tàm tạm, còn cần hoàn thiện thêm vài chi tiết nữa, chờ ngày mai rồi họp đi?”
Từ Tán cố ý trầm ngâm một lúc mới đáp: “Cũng được.”
Thật ra bây giờ anh không có tâm tình để họp. Nhưng La Tiểu Duệ không biết, mà vội vàng đi kiểm tra tiến độ của đồng nghiệp.
Không còn ai lải nhải bên tai nữa, Từ Tán đờ người ngồi trước máy tính, con chuột chuyển động trên màn hình không có mục đích, rồi tự động trượt đến ứng dụng, bấm mở khung hội thoại với Lam Thiên Nhiên.
Từ Tán định thần lại, cười rồi gửi một cái emoji mặt cười cho Lam Thiên Nhiên.
Lam Thiên Nhiên đang online, hỏi: Sao thế?
Từ Tán đánh, rồi xóa, rồi lại gõ, rồi xóa nữa, sau cùng gửi: Nhớ cậu đấy.
Anh nín thở chờ đợi, một lúc sau, mới thấy Lam Thiên Nhiên trả lời: Có phải cậu đang không vui không?
Từ Tán thở dài, rồi cười, Lam Thiên Nhiên luôn có thể mang lại cảm giác nửa thất vọng nửa vui sướng cho anh. Anh hỏi: Tại sao lại hỏi thế?
Lam Thiên Nhiên: Khi cậu không vui thì khá là cảm tính.
Từ Tán cố ý vặc lại: Lúc tôi vui cũng rất cảm tính.
Lam Thiên Nhiên: Có phải đói rồi không?
Từ Tán nhìn vào câu trả lời đã chuyển hướng tư duy, cười hỏi: Tôi đói thì cảm tính à?
Lam Thiên Nhiên không nói gì, lát sau mới gửi một tấm hình “mèo con rất hung dữ” sang. Từ Tán trừng mắt nhìn con mèo trên màn hình, không hiểu ra sao, Lam Thiên Nhiên gửi hình để làm gì? Làm nũng?
Lam Thiên Nhiên: Khi cậu đói thì hơi giống thế này.
Từ Tán im lặng, thì ra Lam Thiên Nhiên cảm thấy anh đang làm nũng.
–