Xin Chào, Con Mèo Của Tôi!

Quyển 6 - Chương 16




Đường Kiến Quân siết chặt nắm tay, hít sâu một hơi, trầm giọng nói: "Ba, người yên tâm, nếu Thụy Dương có lòng khác, làm tổn thương Tiểu Mễ, con sẽ không bỏ qua cho hắn".

"Lão Nhị, con hồ đồ!". Đường Kiếm chậm rãi đứng dậy, Đường Ái Quốc vội vàng tiến lên đỡ, Đường Kiếm khoát khoát tay, "Có Bác Phó dạy bảo, hắn cũng sẽ không đi quá giới hạn, nhưng lão Nhị à, con và hắn làm giao dịch với nhau, thật sự tốt cho Tiểu Mễ sao? Thật hồ đồ!"

Đường Kiếm đưa tay ra sau đầu Đường Kiến Quân vỗ mạnh. Đường Kiến Quân không trốn tránh chịu bị đánh lần này, từ trước đến giờ hắn chỉ nhìn kết quả, không quan trọng quá trình, cho dù làm sai, nhưng vì cha, vì Tiểu Mễ, nếu Thụy Dương phụ bỏ Tiểu Mễ, vậy cũng đừng trách hắn không nể tình.

Hai anh em người nhìn mẹ đỡ Đường Kiếm chậm rãi đi vào nhà, trong lòng khổ sở không dứt. Bọn họ, một người gần như cả đời không cãi lời của Đường Kiếm, nguyện ý làm cho Đường Kiếm vui vẻ trong cuộc sống; một người gần như vẫn chống đối Đường Kiếm.

Hôm nay thấy Đường Kiếm ngày càng già yếu, thân thể mỗi ngày không còn khỏe nữa, trong lòng đủ loại cảm giác, khổ sở khó nhịn.

Khi Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân cùng nhau xuất hiện tại phòng làm việc của mình, Phó Thụy Dương cũng không nghĩ gì, chẳng qua, so với dự liệu của hắn, sớm hơn vài ngày. Ba người ngồi trên ghế sa lon, không khí có chút quỷ dị, nhất là Đường Kiến Quân, miệng ngậm điếu thuốc nửa ngày không có động tĩnh, cho đến khi tàn thuốc lá rơi trên ống quần mới có phản ứng, bắn đi tàn thuốc lá, nhíu mày, có chút tìm tòi nghiên cứu nhìn Phó Thụy Dương.

"Còn nhớ rõ ước định của chúng ta chứ?" Trong mắt Dương Ái Dân thoáng qua một tia bén nhọn, chăm chú nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương.

"Dĩ nhiên". Phó Thụy Dương mỉm cười, cố ý coi thường ánh mắt phức tạp của hai người trước mặt.

"Ông cụ muốn tìm cậu nói chuyện một chút" Đường Kiến Quân có chút buông lỏng, tựa người vào trên ghế sa lon, day day thái dương huyệt, "Ta mặc kệ cậu là thật hay giả, trong hoàn cảnh này, không cần ta dạy phải làm thế nào chứ?"

Ánh mắt của Phó Thụy Dương chớp một cái, dập tắt điếu thuốc trong tay, trầm giọng nói: "Mặc kệ các người tin, hay không tin, đối với Tiểu Mễ, con sẽ không buông tay".

Ánh mắt ba người giao nhau, Phó Thụy Dương cũng không tránh né, một hồi lâu, Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân liếc mắt nhìn nhau, Dương Ái Dân chắp tay sau lưng đứng dậy, đi tới bên cửa sổ: "Phó Thụy Dương, chúng ta theo như ước định trải tốt đường cho cậu, Sơ Nhất sẽ đến đây hợp tác, Kiến Quân cũng sẽ sắp xếp người tới đây. Nhưng …" Dương Ái Dân xoay người nhìn chằm chằm Phó Thụy Dương: "Đối với Tiểu Mễ, xem như cậu diễn trò cũng phải diễn cho tốt cho chúng ta!"

"Hiện tại không tệ" Đường Kiến Quân hừ lạnh một tiếng.

Mí mắt Phó Thụy Dương khẽ nhảy lên, nhớ lại trước một ngày đính hôn với Tiểu Mễ, Đường Kiến Quân và Dương Ái Dân tìm đến hắn, khi đó hắn nghĩ nếu có hai nhà Đường, Dương có thể giúp sự nghiệp của hắn, nếu như hắn biết trước có ngày hôm nay, tuyệt đối sẽ không đồng ý ước định này.

Đường, Dương là hai nhà chính trị, nâng đỡ việc làm ăn của hắn để đổi lấy cả đời hắn chỉ có một mình Đường Tiểu Mễ.

Bây giờ hắn thật sự yêu Tiểu Mễ, yêu đến nổi không đồng ý buông tay, nhưng chuyện ước định ngày trước, nếu có một ngày Tiểu Mễ phát hiện, sẽ hận hắn không? Nghĩ đến ngày nào đó, Tiểu Mễ sẽ kiên quyết rời xa hắn, hắn không khỏi cảm giác hít thở không thông, chân mày nhíu lại thật sâu, bàn tay vô thức nắm lại, đến hôm nay, mấy phần là trò chơi? mấy phần là lợi ích? Phó Thụy Dương có thể khẳng định, dù cho Tiểu Mễ phát hiện ra chân tướng, hắn cũng sẽ không buông nàng ra.

"Phó tổng, Đường tiểu thư tới". Thư ký khẽ khom người chào và nói với Phó Thụy Dương.

Ba người nhìn nhau, đều khôi phục bình tĩnh, Phó Thụy Dương gật đầu một cái: "Để cho nàng vào".

Mấy ngày nay Đường Tiểu Mễ vẫn không cắt tóc, mái tóc ngắn vụn vặt đã che kín nửa tai, trên vai vác một chiếc balo xông tới, có lẽ đã đi một ngày đường, khẽ thở hổn hển, sắc mặt ửng hồng, trong tay ôm một con mèo lông xù màu trắng, đi theo đằng sau rõ ràng là Gạo đang le lưỡi thở.