Edit: Sun520
“Hạnh Cẩn Ngôn, những lời cô nói thật ghê tởm, cô lo lắng tôi? Cô cho rằng tôi còn có thể tin tưởng lời nói của cô sao? Cô là một tên lường gạt!”
Mắt của cậu đầy tơ máu, chậm rãi nói, giống như giải nghĩa từng chữ từng câu, nghe vào tai trong, có một loại cảm giác rất đau đớn, nói xong cậu cũng không nhìn cô, đứng ở đàng kia cúi thấp đầu thở, nặng nề......
Cẩn Ngôn không thấy rõ vẻ mặt của cậu, chỉ nhìn thấy một giọt nước mắt rơi xuống mũi của cậu, sau đó nhanh chóng biến mất.
Khi còn trong phòng tạm giữ cậu mang đôi giầy màu trắng chơi bóng bây giờ đã rất dơ rồi, dây giày cũng rớt ra, Cẩn Ngôn ngẩng đầu nhìn cậu: “Tối ngày hôm qua cậu đi đâu vậy, đã xảy ra chuyện gì.”
“Xảy ra chuyện gì!” Cậu lẩm bẩm lặp lại.: “Nếu như tối qua tôi không đi một chuyến như vậy, còn không biết cô có bản lãnh lớn như vậy, Hạnh Cẩn Ngôn, cô là người phụ nữ hèn hạ, dối trá, là tên lường gạt!”
Một người có thể thừa nhận có bao nhiêu đả kích, ép vỡ Lạc Đà cuối cùng một cọng rơm nặng bao nhiêu.
Nếu như nói bị bắt vào trại tạm giam là đúng vì đó là một sự trừng phạt khi cậu phản nghịch và kích động, cậu chấp nhận chuyện đó vì mình bị người khác tính kế. Nếu như nói phát hiện Cẩn Ngôn và Nhiễm Sĩ Duệ lên giường là bởi vì muốn vứt bỏ tình cảm của cậu, cậu bị vứt bỏ thì cậu cũng chấp nhận, ai bảo cậu đang có quan hệ không rõ ràng với Cẩn Ngôn, theo thời gian, cậu cũng chấp nhận thua. Nhưng mà, cậu thật sự bỏ ra tình cảm, cậu tôn trọng cô giống như tôn trọng mẹ của mình vậy, cậu yêu cô say đắm, tại sao Hạnh Cẩn Ngôn lại có thể lợi dụng cậu, lừa gạt cậu, coi cậu như kẻ ngu ngốc mà đùa bỡn tình cảm của cậu đi đổi lấy thành công sự nghiệp như vậy.
Tại sao cô có thể làm tay sai cho Lăng Duệ, tại sao cô có thể vừa đối tốt với cậu, vừa lại không biến sắc lợi dụng cậu đi lấy lòng người kia, Sở Chính Minh nắm chặt quả đấm, nặng nề đánh lên trên vách tường.
Khốn kiếp!
Từ phòng tạm giữ ra ngoài, khi Cẩn Ngôn hỏi cậu đi làm gì thì Sở Chính Minh rất muốn nói cho cô biết rõ ràng, là cậu muốn đi tìm Lăng Duệ. Mặc dù cậu tuổi trẻ tính khí hay nóng nảy, nhưng cũng không ngốc, chuyện nặng nhẹ cậu nhìn rất rõ ràng, coi như nhà họ Vương tạm thời nể mặt mũi của Nhiễm Sĩ Duệ mà bỏ qua cho cậu, nhưng sau lưng nhất định sẽ không nuốt xuống cục tức này xuống, nhất thời Nhiễm Sĩ Duệ bảo vệ được cậu, nhưng lại không bảo vệ được cậu cả đời, huống chi, cậu không muốn nợ ân tình của Nhiễm Sĩ Duệ, cậu muốn sống bình an, cậu muốn tự mình làm nên chuyện, nhưng trước hết cậu phải có một thế lực mạnh che chở.
Cậu nhất định phải trưởng thành hơn, mạnh mẽ hơn.
Cho nên cậu quyết định đi tìm Lăng Duệ.
Nửa đêm, đèn ở lầu cao nhất của Hoàn Vũ Cao vẫn sáng, Sở Chính Minh chạy vào thang máy, tay nhấn menu có chút do dự, nhưng sau khi ngừng lại một chút, cậu lại nặng nề nhấn số tầng muốn đến.
Trên cái thế giới này không có chuyện thập toàn thập mỹ, cậu nghĩ phải lấy được cái gì, nhất định phải trả giá đắt, Hạnh Cẩn Ngôn, có lẽ đáng giá để cậu làm như vậy.
Thang máy đi một đường đến được lầu cao nhất.
Tâm tình Lăng Duệ không tốt, Sở Chính Minh ra khỏi thang máy thì mới tỉnh ngộ, âm thanh vật dụng bị đập bể truyền tới từ phòng làm việc, vừa nặng lại vang lớn, còn kèm theo tiếng gầm gừ tức giận, giọng trợ lý khuyên can, lão già này tinh thần mắng chửi người vĩnh viễn tốt như vậy, Sở Chính Minh nghĩ.
Sau lưng cửa thang máy khép lại, mặt của cậu đã ánh lên trên cửa bóng loáng, trong lúc đó cậu thấy khuôn mặt của cậu, cùng người kia vẫn là có mấy phần giống nhau, Sở Chính Minh liếc mắt thấy ánh sáng trong căn phòng kia, hít sâu một hơi.
Càng đến gần, giọng của Lăng Duệ càng mang theo tức giận càng thêm rõ ràng.
Khoảng cách càng gần, bước chân càng chậm...... Cậu nghe đến tên của Hạnh Cẩn Ngôn......
“Hạnh Cẩn Ngôn thật sự không có một chút hữu dụng, bảo cô ấy đi ngăn cản Lăng Minh, ngược lại, cô ấy còn đưa Lăng Minh vào cục công an….. Lại còn trêu chọc tới nhà họ Vương, tôi thật sự tức chết mà, một chút việc cũng làm không xong, sớm biết như thế thì tôi không để cho cô ấy vào công ty...... Nếu không phải là bởi vì cô ấy và Lăng Minh gần gũi với nhau......”
“Đổng Sự Trưởng, tổng giám đốc Hạnh vẫn còn hữu dụng khi ở lại bên cạnh cậu chủ, cậu chủ sẽ không đề phòng cô ấy, Đổng Sự Trưởng ít nhất có thể biết tình hình của cậu chủ, coi như xảy ra chuyện, cũng có thể nghĩ cách mà.”
“Gọi điện thoại cho cục phó Vương, ngày mai tôi mời ông ta ăn một bữa cơm.”
“Đã biết, nhưng mà cậu chủ thông minh như vậy, nếu như nhà họ Vương cứ tính như vậy, cậu chủ sẽ biết là anh giở trò ở đây, ban đầu Đổng Sự Trưởng muốn bức cậu chủ trở về, nhưng hình như cuộc sống của cậu chủ trôi qua không tệ.”
“Anh nói thế là có ý gì.....”
“Thật xin lỗi, Đổng Sự Trưởng.”
“Đều là do Hạnh Cẩn Ngôn đó, Lăng Minh cũng là tên nhóc khốn kiếp, tôi là cha nó, tôi có lỗi với nó sao, sau này tôi không có quan hệ gì với nó nữa, còn nhỏ tuổi đã bỏ nhà trốn đi, nếu không phải tôi không thể sinh, nó thật sự cho rằng nó đi là có thể khiến tôi quan tâm...... Không biết phân biệt......”
Cậu thanh niên đứng bên ngoài, tay gắt gao nắm lại thật chặt, cậu là tên khốn kiếp, bên trong đó là cũng là lão già khốn kiếp, đúng vậy, tác dụng của cậu là cái gì, chính là một con rối, Lăng Duệ cho là cậu thiếu nợ nhà họ Lăng, cậu không lạ gì, một chút cũng không lạ gì, nếu như có thể, cậu tình nguyện từ bỏ dòng máu này, bộ dạng này, tất cả đều trả lại cho Lăng Duệ......
Bọn họ là cha con, quan hệ vốn nên thân mật nhất, nhưng mà, cho tới bây giờ cậu chỉ là một công cụ, là một người thừa kế có chung dòng máu, là một công cụ không thể nào lựa chọn...... Cái thế giới này đã vứt bỏ cậu, mẹ bỏ cậu để lên Thiên đường, cho tới bây giờ cha sẽ không cho cậu là một công cụ thừa kế, còn có Cẩn Ngôn, tại sao cô muốn làm Thánh mẫu như vậy, trước đây cứ mặc kệ cậu, không phải chuyện gì cũng không xảy ra sao?
Hóa ra là, cô ở bên cạnh cậu, là có mục đích.
Cho tới bây giờ, trên cái thế giới này, cũng chỉ có một mình cậu.
Sở Chính Minh buồn bã xoay người, cửa thang máy mở ra, nước mắt rơi xuống, cậu đưa tay lau đi, một ít nước mắt, tại sao lại lau không hết......
Cậu chân thành nguyện ước, thang máy đưa cậu tới địa ngục luôn đi, như vậy, ít nhất không cần trở lại đã nhìn thấy dáng vẻ của Hạnh Cẩn Ngôn và Nhiễm Sĩ Duệ, ít nhất không cần phải rơi nước mắt, ít nhất không dùng tay làm cậu bị thương lần nữa.
“Hạnh Cẩn Ngôn...... Coi tôi giống như con khỉ mà đùa bỡn, cô cảm thấy rất hả hê đúng không......” Sở Chính Minh vươn một tay ra chỉ về phía Cẩn Ngôn: “Cô không cần phải giả trang làm Thánh mẫu như vậy.....”
Một lần, hai lần, Cẩn Ngôn cũng nổi giận.
“Sở Chính Minh, có gì thì cậu cứ nói cho rõ ràng, tôi tự nhận mình chưa làm qua chuyện gì thật sự có lỗi với cậu, cậu lại luôn miệng mắng tôi dối trá, mắng tôi đùa bỡn tình cảm của cậu, cậu nói...... Tôi làm cái gì...... Tôi đùa bỡn cậu khi nào.....”
“Làm cái gì...... Cô vẫn còn ở đó mà diễn, cô còn có thể diễn sao, tại sao cô có thể vào Hoàn Vũ, tại sao cô có thể làm Tổng giám đốc phòng nhân sự, cô có lai lịch gì chứ, cô bao nhiêu tuổi...... Còn không phải là bởi vì tôi là con trai của Lăng Duệ, không phải cô bởi vì công việc mà xem tôi..... Khó trách cô có lòng tốt như vậy, khó trách Thánh mẫu như cô, cô là tên lường gạt......”
Cẩn Ngôn ngây người, đột nhiên nghe được tin tức có chút khó tiêu hóa, tại sao bỗng nhiên cha mẹ đã chết của Sở Chính Minh lại xuất hiện một người cha nữa vậy, người cha này còn là ông chủ của cô......
Trước mặt cậu thanh niên đã chạy đi, Cẩn Ngôn nhìn Nhiễm Sĩ Duệ một cái.
“Em muốn làm gì......” Nhiễm Sĩ Duệ hỏi.
“Tôi muốn đi hỏi cho rõ ràng.” Cẩn Ngôn mở miệng, ánh mắt ảm đạm, Lăng Duệ thật là hèn hạ, cứ nghĩ là Nhiễm Sĩ Duệ đề cử cô với anh ta không ngờ là vì Sở Chính Minh.
Người này có thể hay không thật quá đáng, lợi dụng Nhiễm Sĩ Duệ đề cử khiến cho cô không nghi ngờ chút nào mà trở về làm việc, hơn nữa còn khiến cô phải nợ Nhiễm Sĩ Duệ một cái nhân tình, nhất định anh ta đã biết quan hệ của cô và Nhiễm Sĩ Duệ, cứ như vậy, Nhiễm Sĩ Duệ khẳng định cũng sẽ ghi nhớ một cái nhấc tay của Lăng Duệ, mà quan trọng nhất là, có thể nói bóng nói gió thì đã hiểu rất rõ hình Sở Chính Minh, cô cũng chỉ là con cờ, đương nhiên khi biết được sự thật thì rất tức giận.
“Anh đưa em đi.” Nhiễm Sĩ Duệ kéo tay Cẩn Ngôn.
“Không cần.” Cẩn Ngôn lắc đầu một cái. “Anh đừng có lắm chuyện, việc này, là việc riêng của tôi.”
Nhiễm Sĩ Duệ cười khổ, cô rất tức giận Lặng Duệ, cứ như vậy giận chó đánh mèo đến trên người của anh, anh cũng là bị lợi dụng có được không, ngồi không cũng phải chịu tội.
“Vậy cũng được.” Anh giơ tay đầu hàng: “Nói chuyện không thành cũng không sao, anh nuôi em......”
Cẩn Ngôn nhếch nhếch khóe miệng: “Chuyện cười này, không hay.”
Vừa rồi bị Sở Chính Minh náo loạn như vậy, cho nên sau khi Cẩn Ngôn đến công ty đã hơi trễ một chút rồi, đi lên lầu tìm Lăng Duệ, thư ký nói đang đi họp, cuộc họp buổi chiều chuyển lên buồi sáng rồi, trong danh sách họp còn có cô, chỉ là gọi điện thoại không được, cho nên không có liên lạc với cô.
Cẩn Ngôn vào phòng làm việc cầm tài liệu liên quan đến phòng họp, lúc cô đẩy cửa đi vào thì Lăng Duệ đang nói chuyện, nhìn thấy cô anh ngẩn người một lúc, sắc mặt không phải quá tốt, Cẩn Ngôn bình tĩnh nhìn nh một cái, hít sâu một hơi rồi ngồi ở vị trí của mình.
Không sao, vào lúc này mà trở mặt thì không được, đây là chuyện riêng, công và tư, cô phân chia rất rõ ràng.
Thật vất vả nhịn đến khi kết thúc cuộc họp, Cẩn Ngôn khép lại tài liệu, chặn trước mặt Lăng Duệ.
“Lăng đổng, tôi có việc muốn nói với anh, rất quan trọng, bất kể anh có cuộc hẹn quan trọng nào, bây giờ xin anh thu xếp cho tôi nửa tiếng đồng hồ.”
Lăng Duệ nhìn trên người cô rồi dừng lại một lát, khẽ gật đầu một cái.
Đến phòng làm việc của anh, Lăng Duệ kéo ghế dựa ra ngồi xuống, lại bưng ly cà phê ở trên bàn nhẹ nhàng uống một hớp: “Tổng giám đốc Hạnh có chuyện gì, ngày hôm qua vẫn thuận lợi chứ......”
Cẩn Ngôn nhìn anh giễu cợt: “Có thuận lợi hay không? Không phải Lăng đổng rõ ràng nhất hay sao? Tôi còn không biết, có chuyện gì là Lăng đổng không rõ ràng đây?”
“Tổng giám đốc Hạnh lời này là có ý gì?”
“Có ý tứ gì?” Cẩn Ngôn có chút tức giận bừng bừng. “Tôi vẫn cho là khi người với người ở chung vui vẻ thì thậm chí còn nền tảng hợp tác vui vẻ, hai chữ tin tưởng, mặc dù tôi thông minh nhưng không thể nào so sánh được Lăng đổng anh, bản lãnh thủ đoạn đùa bỡn cũng không được so thượng với Lăng đổng anh, nhưng mà, coi người như một con cờ, tôi có nên tức giận khi mình bị tước đoạt quyền lợi!” Cẩn Ngôn một tay vỗ vào trên bàn làm việc: “Nếu như tôi là Sở Chính Minh, tôi cũng không chịu nổi mình có một người cha như vậy,......” Cẩn Ngôn không khách khí nói.
Một nỗi tức giận thoáng qua trong mắt của Lăng Duệ, nhưng rất nhanh lại bình tĩnh lại:“Cô biết rồi hả?”
“Tôi thật sự không biết là may mắn hay chưa phải may mắn......”
Lăng Duệ rũ mắt xuống.”Nếu như Tổng giám đốc Hạnh để ý như vậy, thì tôi nhận lỗi với cô.”
“Dĩ nhiên là anh phải nhận lỗi với tôi, hơn nữa anh càng phải giải thích, là Sở Chính Minh, cậu ấy là con của anh, không phải là một con cờ.”
Tác giả có lời muốn nói: mặc dù có che giấu hiềm nghi, nhưng vẫn nên giải thích một chút, hai ngày nay không có hơn, một là bởi vì hai ngày này đang làm thủ tục nghỉ việc, một theo quyết định đổi phần công việc, hai là bởi vì trong nhà có một chút chuyện, ba là bởi vì ở nhất định phương hướng phía sau.
Cũng xem mọi người nhắn lại, hai bên ủng hộ đều có, tôi muốn nghĩ, phương hướng chính đã định, về phần kết cục, hay là trước bán cái cái chỗ hấp dẫn, bắt đầu từ ngày mai, tận lực khôi phục mỗi ngày đổi mới, thỉnh thoảng không đem cam kết muốn chết rồi, tránh cho béo nhờ nuốt lời......