Giống như dự tính ban đầu, đã hết một tiếng mà chưa thực hiện xong bài tập nào cả.
Lúc hai người nắm tay nhau ra khỏi phòng tập, lễ tân còn chào tạm biệt.
“Tạm biệt chị nhé! Cảm ơn chị vì đã để huấn luyện viên Giang ngày nào cũng về sớm.”
Tuy rằng Tiêu Kiều không hiểu gì cả, nhưng cũng ngượng ngùng chào lại. Lúc ngồi trên xe về nhà Giang Lãm, Tiêu Kiều đột nhiên nhớ tới chuyện này.
“Vì sao lễ tân chỗ anh lại cảm ơn em vì giúp anh về sớm thế? Ngày nào anh cũng khuya mới về à?”
“Bình thường dạy xong là 9 giờ, sau đó anh sẽ ở lại phòng tập thêm khoảng hai tiếng cho tới khi đóng cửa.”
Tiêu Kiều dùng ánh mắt để nói với anh, “Anh bị điên đấy à?!!!”
“Anh ở đấy thì sẽ không cho họ gọi cơm ngoài, cho nên… bọn họ đều mong anh tan làm thì về luôn. Cho nên cả một đám đều coi em là thần hộ mệnh…”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha, thần hộ mệnh, mấy bạn nhỏ chỗ anh đáng yêu thế, ha ha ha ha ha ha.”
“Nhưng mà sao trước đây anh lại về muộn thế?”
“Về nhà sớm thế cũng không có gì làm, ở lại phòng tập còn có hơi người.”
Ánh đèn đường chiếu rọi khuôn mặt anh, lúc sáng lúc tối khiến người ta không thấy được đôi mắt, dáng vẻ đáng thương khơi dậy lòng mẹ của Tiêu Kiều.
“Cậu nhóc đáng thương ơi, mẹ yêu con.” Đưa tay sờ tóc anh, quả nhiên cũng mềm như trái tim anh vậy.
“Thế mẹ ơi, tối nay có thể ăn vú không?”
“Mẹ tới nhà con không phải để đút con ăn no sao?”
“Lần trước cũng không no, lần này con thấy cũng không đủ…”
Nhắc đến đây, Tiêu Kiều vô lực phản bác, “Em sẽ dốc sức… dốc hết sức mình.”
Giang Lãm kéo tay Tiêu Kiều qua đặt vào giữa hai chân mình, để cô cảm nhận mình nghẹn khó chịu thế nào, “Rõ ràng người dùng sức là anh nhưng người ngã xuống trước đều là em, thể lực của em không ổn chút nào, chúng ta phải gia tăng số lần vận động thôi.”
“…”
Tiêu Kiều cảm thấy, tương lai của mình hoàn toàn tối thui rồi.
Tới cửa nhà Giang Lãm, mở cửa, cảm giác đàn ông độc thân đáng thương ập vào trước mặt.
Nói là sạch sẽ ngăn nắp thì đúng, nhưng lại giống như chưa từng ở vậy. Nhà của anh không giống nhà con gái, nghĩ mọi cách để trang trí tăng sức sống, mà không hề có hơi người chút nào.
Giống như máy móc trong phòng tập vậy, lạnh như băng. “Chỗ anh không có dép lê, hay là em đeo của anh nhé.”
Tiêu Kiều nhìn đôi dép lê to rộng, ghét bỏ nói, “Của anh to quá, em đeo chân trần được rồi, không sao đâu.”
Giang Lãm kéo tay cô đi thăm thú nhà mình. “Cảm thấy thế nào?”
Tiêu Kiều đang suy nghĩ xem nên hình dung thế nào, muốn tìm được một từ ngữ chính xác nhất.
“Cũng khá ổn, nhưng mà, quá cứng rắn, cảm giác này, anh biết chứ.”
Cô sờ cơ bắp trên tay anh, “Giống chỗ này của anh ấy, không mềm mại chút nào.”
Giang Lãm đang đi phía trước đột nhiên xoay người, nhìn vào mắt cô, ôm lấy eo cô, vuốt ve mặt cô.
“Vậy nên mới gặp được em, giống như cơ thể của em vậy, mềm mại dẻo dai, còn anh thì cứng rắn mạnh mẽ, như vậy mới có thể ở bên nhau lâu dài được.”
“… Thật ra em nghi ngờ anh đang có ý đồ đen tối, nhưng không có chứng cứ nên em cảm thấy anh nói rất đúng.”
Hai người đối diện nhau, cùng cảm thấy buồn cười, vui vẻ không thôi.
“Nào, cho em xem căn cứ bí mật của anh.” Giang Lãm kéo tay Tiêu Kiều tới phòng cuối cùng.
Giang Lãm hưng phấn mở cửa ra cho cô xem.
“Thế nên… căn cứ bí mật của anh… là phòng tập à???”
Căn phòng chưa đến 20 mét vuông, trong đó có khoảng sáu bảy cái máy tập, từ máy chạy bộ tới tạ tay, cái gì cũng có.
Bất giác đi vào vuốt ve thân máy lạnh như băng, Tiêu Kiều xoay người hỏi anh, “Vậy buổi tối anh còn ở lại phòng tập tới tận khuya làm gì cơ chứ?”
Nghe câu hỏi này, Giang Lãm lại bắt đầu xấu hổ, “Vẫn là nguyên nhân lúc nãy, phòng tập có nhiều người, có không khí, còn ở nhà lại không như vậy! Muốn tới lúc nào thì tới lúc đó.”
Tiêu Kiều cảm thấy đau lòng, trông anh tùy tiện nhưng thực tế lại rất cô đơn.
Tiêu Kiều bước lên nhón chân ôm lấy cổ anh, rầu rĩ nói, “Chỗ này của anh lạnh như băng vậy.”
Giang Lãm cũng ôm eo cô, cọ cọ, “Vậy nên đã có em đến đây rồi.”
Tiêu Kiều nhảy lên, hai chân quấn lấy eo anh, Giang Lãm cũng thuận thế ôm mông cô. Cô ghé sát tai anh, nhỏ giọng nói, “Ở đây đi.”
Giang Lãm còn chưa kịp phản ứng lại, “Gì cơ?” “Ở đây, yêu em đi.”
Giữa họ gần như không còn khoảng cách, hô hấp quấn lấy nhau, cô thể dính sát, ban đầu chỉ là hai trán nhẹ nhàng chạm nhau, chóp mũi chạm nhau, cuối cùng hai môi chạm nhau.
Vừa hôn vừa bế cô lên ghế tập, đôi tay đốt lửa, không biết thế nào, quần áo biết mất từng cái một, mãi cho tới khi cả hai trần tr/uồng.
Anh đặt cô xuống, cơ thể bao phủ trên người cô, môi hôn dọc theo cổ, ngực, rốn, bụng nhỏ xuống phía dưới, mãi cho tới khi tìm được hạt ngọc trai cất giấu trong rừng rậm, đẩy sương mù ra, hút một ngụm.
“A…”
Lần này, Tiêu Kiều bất giác cong eo, tay ôm lấy đầu anh, ngón tay luồn vào trong tóc, đón ý nói hùa, “Nhiều thêm nữa… a…”
Môi anh liếm láp xung quanh âm vật, thỉnh thoảng lại mút vài cái, trêu đùa từng chỗ một.
Như thế vẫn chưa đủ, môi tìm tới cửa huy*t bên dưới, ngậm vào trong miệng rồi mút mạnh, sau đó quay ra dùng lưỡi liếm láp toàn bộ âm h/ộ.
Tiêu Kiều nhắm hai mắt, tìm một bàn tay anh đặt lên vú mình. “Mạnh a… mạnh hơn nữa…”
Bàn tay Giang Lãm xoa nắn bộ ngực mềm mại, biến nó thành nhiều hình dáng khác nhau, đầu ngón tay mân mê đầu v*, mãi cho tới khi nó đứng thẳng theo sự lay động của cô.
Giang Lãm cũng không chịu nổi, bản thân ngồi lên ghế tập, kéo cô dậy, bế cô đặt lên đùi mình, tìm đúng lỗ nhỏ, đẩy eo một cái, cắm sâu vào trong.
“A… sâu quá…”
Cơ thể hai người dính lấy nhau, tay anh đặt trên mông Tiêu Kiều, giúp cô đong đưa trên dưới.
Bộ ngực mềm mại cọ vào cơ ngực rắn chắc của anh, bốn núm v* như hòn đá nhỏ hoạt động trên người đối phương.
Tiêu Kiều ôm chặt lấy cổ anh, không nghe thấy gì hết, không nghĩ được gì hết, bị động được anh nâng lên rồi lại ngồi mạnh xuống.
Không ai biết nước chảy xuống là cái gì của ai, cơ bắp khắp người Giang Lãm căng thẳng, vật nóng bỏng bị thịt non vây lấy, âm đ/ạo bị xỏ xuyên nhiều lần.
“Giang Lãm! Giang Lãm! Giang Lãm… a…” Cuối cùng anh tăng tốc đưa cả hai tới đỉnh núi.
Tiêu Kiều vô lực treo trên người anh, được anh bế tới phòng tắm tắm rửa sạch sẽ, sau đó cả hai cùng nằm trên giường.
Cô dựa vào anh, vùi mình vào ngực anh, cánh tay anh ôm trọn eo cô.
“Bây giờ trong nhà chỉ có mùi hương của em, ngủ đi.” Một cái hôn nhẹ nhàng cuối cùng dừng ở bên tai.
“Là hương vị của chúng ta.” END.