Xin Chào Anh Đẹp Trai

Chương 7: Kéo lưới




Sáng sớm, từng tia nắng nhảy nhót len qua khung cửa sổ, luồn vào trong phòng nhưng không thể đánh thức hoàng tử thức dậy. Vậy làm thế nào để hoàng tử đẹp trai thức dậy, một nụ hôn từ nàng công chúa kiều diễm ư? Cũng có thể, nhưng thực tế hoàng tử đã bị vực dậy bởi tiếng hát bị kinh khủng hóa như đang chà đạp cái yên tĩnh của thiên nhiên nơi đây - cô nhóc .

"Sáng thức giấc thấy sao bựa hơn hôm qua

Khép đôi mi lại rồi chợt nghe dạ dày kêu "o o o"

Phút bối rối có phải rằng em hungry

Bỗng dưng thẹn thùng, cười một mình vu vơ"

Bài hát không những bị chế lời làm cho lãng xẹt mà giai điệu còn bị biến tấu thành dân ca, lâu lâu lại ứ một tiếng như ca trù miền Bắc.Khiếp! Giọng ca vàng lúc trước đấy ư? Aizzzzzzz .Anh không thể chịu nổi, bật người dậy, vén chăn qua một bên, xỏ dép vào, đi đến gần cửa sổ phòng mình, hai tay chống nạnh rồi vò vò mái tóc trước khiến cho nó đã xù nay lại xù thêm:

- Ahhhhhh-Anh làm điệu bộ ashi của mấy diễn viên Hàn - Con nhóc này, tha cho anh được không hả? Hôm qua anh đã thức đến khuya bày học nhóc, bây giờ mới sáng sớm mà đã hát đã hò rồi! Nhóc có sức trâu hay sao mà khỏe dữ vậy ? >.”..

Chỉ sau 15’, anh đã xuất hiện với xì-tai như mọi ngày. Vẫn là áo thun đi với quần lửng, nhưng lần này đi kèm với một chiếc mũ lưỡi trai, trong anh có vẻ giản dị hóa so với nhan sắc như hoàng tử của mình. Cô nhìn anh đến chảy nước miếng, còn nhìn lại mình thì chảy nước mắt. Cô mặc một bộ đồ lửng màu hồng, in hình kitty rõ to ngay bụng, cô trông mình chẳng ra dáng một thiếu nữ sắp lên lớp 10 gì cả >”.

Anh đi theo cô, gọi cô liên tục nhưng cô chẳng trả lời một câu, chịu thôi. Anh nhún vai, cầm nắm xôi ăn ngon lành rồi thong thả sải bước theo sau cô. Nói là đi trước thế thôi, nhưng chân cô cứ bước lí nhí, vận tốc còn có khi chậm hơn cả anh.

Anh ăn hết nắm xôi thì vừa lúc tới nơi. Trước mặt anh hiện giờ là mặt biển bao la, mặt trời hiền dịu in bóng mình xuống mặt biển, dù là mùa hè nhưng mặt trời không hề gay gắt mà lại dịu nhẹ, ấm áp. Buổi sáng ở bến rộn rã, tấp nập vô cùng. Những người dân chài chuẩn bị lưới với thuyền ra đánh cá, khung cảnh này không khác gì cảnh tượng anh từng thấy trên biển khi anh sống ở đất liền.

Cô nhóc đã ở chỗ của bà và chú đang chuẩn bị đồ nghề khi nào không hay. Cô lấy một tay che nắng, một tay vẫy vẫy gọi anh :

-Anh ..ờ... Hồng Anh đến đây nè, nhanh lên!

Anh nghe cô gọi thì mỉm cười, chạy nhanh đến:

-Chào bà, chào chú. Cháu xin lỗi vì để mọi người đợi. Bây giờ mình làm gì ạ?

-Uầy, có gì đâu, người trong nhà mà, khách sáo khách sạn gì!- Chú cười tươi, vỗ vỗ vai anh, còn cô thì đứng bĩu môi nhìn hai người

- Cháu với con nhỏ chỉ cần sải rộng tấm lưới, gập đôi lại rồi nắm chặt hai đầu khi nào chú lên thuyền thì giữ chặt một đầu, không được buông tay còn đầu kia thì đưa chú – Bà giải thích căn kẽ, vừa nói vừa làm không dừng tay

Thế là cô và anh làm đúng như lời bà nói. Khi chú Thanh lên thuyền, lái ra xa thì cô ở bên này giữ một đầu lưới, còn bà và anh thì cách cô một khoảng không xa chờ chú lái thuyền một vòng cung vào bờ rồi kéo lưới. Khi cô còn đang luống cuống vì không ai phụ mình bên này trong khi càng lúc cô càng bị kéo ra ngoài biển. Cô hét lên :

-Bà … chú .. ơi, giúp con

Chú thấy thế thì chạy qua, bảo bà và anh cứ giữ chặt:

-Con bé này! Bình thường mày nói mày thông minh lắm mà, sao bây giờ nó đi đâu hết rồi. Đã nói là đứng im giữ, ai bảo ham hố kéo cho lắm vào. Bảo là chờ chú vào rồi mà không nghe, bây giờ mới dùng lực kéo nè bà nhỏ - Nói rồi chú hét lên- Mẹ, Hồng Anh kéo mạnh vào.

Sau một hồi, thì cả bốn người đã kéo lưới vào bờ, rồi mỗi người một chỗ gở cá bị mắc trong lưới cho vào rổ rồi rửa sơ bằng nước biển cho sạch và để cho cá thêm tươi. Bà và chú nói về trước để chia cá cho mấy cụ rồi chuẩn bị đồ ăn trưa. Cô và anh thì xin ở lại biển để hóng gió. Anh đột nhiên mở lời trước :

-Bà nhóc có vẻ còn khỏe chán nhỉ ? Kéo có vẻ như chẳng thua gì chú đâu.

- Anh nói quá! Bà em do làm nghề này khi còn trẻ cơ, nên bây giờ chuyên nghiệp là phải ! – Cô nói với cái vẻ bình thản cứ như nói về mình vậy.

-Khiếp! Nhóc dùng từ lạ đời thật đấy! Mà anh thấy nhóc kéo lưới còn chưa đạt đến trình độ nghiệp dư nữa, anh nghe nhóc bị chú la hoài ! – Anh vừa nói vừa cười nhếch nhếch môi, trông ghét dễ sợ .

Nhưng lần này cô không xù lông như mọi khi, cô vẫn giữ nguyên nét mặt, rung rung đùi :

-Có gì đâu, lần đầu mà, sao thành thạo nhanh được, mà hôm nay em đang vui đấy nhá! Đừng làm máu em dồn lên não đấy nhá!

Anh nghiêng đầu khó hiểu. Chuyện gì mà nhóc vui vậy nhỉ?

Được một lúc thì anh và cô cùng trở về. Trên đường đi, cô vẫn nói chuyện như thường ngày nhưng hôm nay lại không có cái luyên thuyên, ríu rít của mọi khi mà cô nhóc trông thục nữ lạ thường. Anh dám chắc là nguyên nhân không phải anh. Biểu hiện này là gì đây ? Nguy hiểm quá!