Boong!Boong!Boong! Âm thanh báo hiệu cập bến của con tàu mang tên "Trường Giang" vang lên giòn giã . "Đến nữa rồi"/"Đến nơi rồi"- Hai suy nghĩ nhưng cùng một cảm giác - thú vị. Chỉ sau 15 phút, thì tất cả hành khách đã ra khỏi tàu và tạm biệt chú thuyền trưởng thân thiện. Nổi bật trong đám hành khách ấy là một anh chàng cao ráo khoảng 17 tuổi , nước da trắng và một mái tóc cắt tỉa gọn gàng. Anh mang trên mình một bộ "cánh" lãng tử vô cùng, hướng mắt đi xung quanh tìm kiếm ngôi nhà anh sắp tá túc trong 2 tháng hè này. Không chỉ mình anh đang làm công việc này đâu mà hầu hết tất cả hành khách ban nãy đều đi quanh đảo tìm nhà ở. Và điểm nhìn của anh dừng lại ở một cô gái nhỏ với mái tóc ngắn cá tính. Cô vừa nghêu ngao hát vừa phơi tấm lưới bắt cá lên cái xà. Mắt cô phải nheo lại vì cái nắng nhưng lại lấp lánh những tia cười.
Hoàn thành xong công việc cô hí hửng quay lưng đi thì bắt gặp ánh mắt của anh chàng. Khá ấn tượng với chiều cao khủng của anh cùng nước da trắng mịn như con gái, chiếc mũi cao thẳng tít và đôi mắt nâu xa xăm. Trai đẹp! Cô mỉm cười, chắp tay sau lưng, đi đến chỗ chàng trai với điệu bộ háo hức :
- Chào anh đẹp trai! Anh đang tìm nhà đúng không?
- Hửm? Sao em biết - "Anh đẹp trai" hơi bất ngờ .
- Uầy ! Năm nào lại không thế, ở đây giống như cái resort vậy đó! Hè nào cũng có vài người đến chơi hết - Cô cao giọng giải thích .
- Ồ! Thế thì may quá. Vậy nhà cô bé có cho ở trọ không ? - Anh hỏi ngay như kiếm được vàng.
- Đương nhiên là có. Anh đẹp trai gặp em là may lắm đấy! Ở đây nhà dân cách nhau ghê lắm với lại đường đi nguy hiểm nữa. Đi theo em - Cô bé hoắc tay gọi "anh đẹp trai" đi theo như đại ca gọi đàn em .
Suốt đường đi, cô bé nói luôn miệng về cái đẹp của đảo này như một lời tự hào về quê hương của mình.
5 phút sau .
- Đến nơi rồi - Cô bé chỉ tay vào căn nhà nhỏ nhỏ xinh xinh của mình và chạy ra sau nhà - Bà ơi! Chú ơi! Có khách nữa này!
Anh chàng thở dài với độ "nhoi" và lanh của cô bé. Lúc này anh mới phát hiện ra quang cảnh ở đây còn đẹp hơn cả mấy bức ảnh anh xem trên mạng . Xung quanh là đá và cây, trước mặt là biển và mặt trời, không khí trong lành vô cùng, chẳng như cái khói bụi, chật hẹp nơi thành thị.
Quan sát một lúc thì anh nghe tiếng nói trầm trầm của một người đàn ông, hình như là chú của cô bé "nhoi" :
- Này cậu bé, đi có một mình hả? Vào nhà chơi đi .
- Cháu chào chú, chào bà ạ! Cháu đi một mình thôi ạ! - Anh lễ phép đáp.
Đi vào nhà nhưng thực chất là ngồi dưới mái hiên thôi. Anh để balo qua một bên và chủ động hỏi :
- Thưa bác, thưa bà! Cháu đến đây để chơi trong 2 tháng hè...uhm... Mọi người có thể cho con tá túc ở đây không ạ ? Tiền phí sinh hoạt thì mọi người yên tâm, con sẽ đóng đầy đủ ạ!
- Tất nhiên là được rồi, trai đẹp luôn được chào đón ! hehe - Cô bé nhanh nhảu nói, không kịp để chú với bà trả lời .
- Con bé này! - Chú và bà đồng thanh, lắc đầu ngán ngẩm, có vẻ như đã quen với cái cảnh tượng này rồi.
- Cháu trai! Chưa gì đã tiền bạc rồi . Thôi, cháu vào nhà cất đồ đạc đi rồi tắm rửa, trời sắp xế chiều rồi - Bà cất giọng nhẹ nhàng với anh, rồi quay sang cô cháu gái - Nhỏ! Dẫn anh vào phòng cho khách đi ! Bà với chú ra phụ mấy bác chuẩn bị tiệc mừng khách .
- Vâng! Bà với chú thượng lộ bình an ạ! - Con bé cất giọng, lấy tay vẫy vẫy như tiễn biệt.
Đợi hai người đi một lúc thì cô bé đột ngột quay lại hướng chàng trai :
- Anh đẹp trai ! - Cô vẫn cất cái giọng như lúc đầu nhưng lần này làm "anh đẹp trai" có hơi giật mình - Đi theo em
Cô dẫn anh đi sang bên phải căn nhà, ở đó có một căn phòng nhỏ nhưng rất sáng sủa. Trước phòng có treo cái biển " Phòng cho khách " .
- Anh vào đi, dọn dẹp đồ đạc rồi ra trước nhà nghen - không để anh trả lời cô quay lưng, chạy một mạch .