Xin Chào Ác Quỷ

Chương 95: - kế hoạch giải cứu





"Ngươi định mang ta đi đâu, này bỏ ra" Thiên Ân bất mãn nói, vùng vằng rồi hất tay cái tên U linh đang đến áp giải mình kia.

Mấy hôm nay bị Vampire đàn áp, mọi nguồn cung cũng như phạm vi hoạt động của U linh đều bị thu hẹp. Hiện nay đường sống duy nhất của bọn chúng là ra khỏi thành phố này, sau đó tìm cách cầu chi viện bên ngoài.

Kế hoạch tẩu thoát cũng được sắp xếp kỹ lưỡng có thể nói đây là đường thoát thân duy nhất của bọn họ.

"Đã liên hệ với phía bên kia, họ đồng ý tiếp viện cho chúng ta, sau khi chúng ta ra đến bến tàu sẽ lập tức rời khỏi đây" Một tên U linh đến nói với Timmy.

"Phía người bên đó tin được không" Timmy lạnh lùng nói.

"chúng ta đã bắt mấy người đứng đầu của gia tộc đó làm con tin, chắc chắn bọn chúng không dám làm gì quá đáng."

"vậy đi chuẩn bị đi, tối ngày mai chúng ta sẽ xuất phát" Timmy nói " lui ra ngoài đi"

Mấy tên U linh cúi chào Timmy rồi lần lượt đi ra khỏi phòng, bên trong chỉ còn lại Thiên Ân cùng Timmy.

không phải chứ, bọn chúng định rời khỏi đây sao Thiên Ân cắn răng nghĩ, Erik thật chậm chạp mấy ngày rồi mà không tìm được cậu, đợi đến khi cậu bị đưa đi rồi đừng có ngồi đó mà khóc đấy.

Thiên Ân nhìn Timmy đầy cảnh giác.

"Đừng nói cho ta biết kế hoạch của các ngươi, ta không muốn nghe" Timmy chưa kịp nói gì thì Thiên Ân đã cướp lời trước. Tay còn rất nhanh đưa lên bịt kín tai mình, rất có ý thức tự bảo vệ bản thân.

Timmy cười nhếch mép bước đến gần Thiên Ân " Thật sự không muốn nghe sao".

Ánh mắt quỷ quyệt đầy gian xảo này thật đáng sợ. Thiên Ân bất giác lùi lại một bước.

"Biết càng nhiều chết càng nhanh, ta là một người rất tham sống sợ chết. Tốt nhất ngươi đừng nói gì với ta, Ta thật sự rất sợ nha"

Thấy dáng vẻ giả vờ sợ sệt của Thiên Ân, Timmy càng áp sát cậu hơn. Trong mắt hắn lóe lên sự nguy hiểm cùng nghiền ngẫm.

"Nghe theo tôi tuyệt đối cậu sẽ được an toàn" Timmy nói " Bỏ tên Vampire đó đi, cậu và hắn không có kết cục gì tốt đẹp đâu, rồi cậu sẽ già đi, hắn sẽ mãi như vậy, cậu nghĩ hắn còn cần cậu nữa à"

Nghe Timmy nói vậy Thiên Ân hơi cau mày nhìn hắn, định chơi trò ly gián à, như vậy rất là xấu tính nha. Nhưng mà vấn đề này hắn đâm đúng vào chỗ đau của cậu thật.

" Việc của ta, liên quan quái gì đến ngươi. Bây giờ ta nghĩ ngươi nên lo cho bản thân mình trước thì hơn, đừng quan tâm ly gián gia đình nhà người khác, hừ"

Thiên Ân quay đi không thèm nhìn Timmy.

Timmy cười lạnh đưa tay bóp lấy cằm của Thiên Ân, quay mặt cậu đối mặt với mình.

"Cậu không dám đối mặt, tôi cho cậu biết dù cậu có đồng ý hay không cậu cũng phải đi cùng bọn tôi"

"Mang thêm ta tuyệt đối không phải là một quyết định sáng suốt" Thiên Ân vẫn cố gắng thuyết phục Timmy " Ngươi nghĩ xem, ta ăn nhiều như vậy, rất là tốn tiền của các ngươi, còn việc đi đường vất vả nữa, ta sẽ làm vướng chân vướng tay của ngươi. Vứt lại ta ở đây mới là một quyết định sáng suốt."

Thiên Ân đưa ánh mắt ngươi chính là người sáng suốt nhìn Timmy. Người anh em đừng làm đồng bào thất vọng.

"Ngươi như vậy ta càng không nỡ để người lại" Timmy buông Thiên Ân ra rồi đi ra ngoài " Chúng ta sắp xuất phát tốt nhất ngươi nên ngoan ngoãn ở đây, ta không muốn mang theo một xác chết đi cùng".

Thôi xong đời, cậu phải đi cùng với Timmy đến cái nơi khỉ ho cò gáy gì đây. Ngồi xuống ghế bóc hạt dẻ bỏ vào mồm, Thiên Ân tự an ủi mình, ăn nhiều một chút để có sức chạy trốn nếu có cơ hội. Tuyệt đối không để bọn chúng muốn làm gì thì làm.

Bên ngoài một ngọn núi Erik nấp trên một tán cây rồi nhìn chằm chằm vào một mỏm đá gần giống như cửa hang.

"Erik cậu về trước đi, việc canh gác ở đây cứ để tôi lo" Arthur đến bên cạnh nói với Erik.

Erik vẫn không có động tĩnh gì, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cánh cửa đá đang đóng chặt kia.

"Không cần, cậu cứ làm việc của mình đi, mặc kệ tôi"

Nghe hắn nói vậy Arthur cũng đành đi về vị trí thám thính của mình. Hắn hiểu cảm giác của Erik bây giờ... Nếu đặt mình vào vị trí của Erik hắn không biết mình có giữ được bình tĩnh ở ngoài này không.

Tại một căn phòng sâu trong lòng đất, Dylan bộ dạng yếu ớt dựa tường đứng dậy.

Bỗng cánh cửa bằng sắt lạnh lẽo được mở ra kiến Dylan phải nheo mắt lại để thích ứng với ánh sáng, Timmy bước vào. Nhìn thấy Dylan cả người yếu ớt hơi thở mỏng manh không hiểu sao trái tim hắn thắt lại. Những kẻ phản bội hắn đều phải trả một cái giá thật đắt, nhưng mà khi nhìn thấy hình ảnh cậu bị tra tấn đến thảm thương, hắn không cảm thấy sảng khoái một chút nào, ngược lại hắn vô cùng khó chịu thật muốn đến ôm lấy cậu lên.

Chết tiệt...

Timmy vội đi ra khỏi phòng, sau khi cánh cửa sắt khép lại hắn nói với người canh gác.

" Điều một bác sĩ đến xem tình trạng của cậu ta. Tuyệt đối phải chữa khỏi cho cậu ta trước khi chúng ta xuất phát"

Nói xong hắn rời khỏi đó, hắn làm vậy vì không muốn cậu ta chết quá dễ dàng, đúng vậy cậu ta vẫn chưa trả hết những gì cậu ta phản bội hắn, cậu ta không thể chết được.

Thiên Ân nhàm chán ngồi một mình trong phòng, đầu óc lại bắt đầu nghĩ linh tinh. Cái câu mà Timmy nói cứ hiện lên trong đầu cậu, cậu biết rồi cậu sẽ già đi, Erik thì cứ trẻ như vậy, đến một ngày cậu không còn đẹp trai như bây giờ, da mặt sẽ nhăn nheo, răng rụng hết, chân không còn đi được nữa, không biết Erik có ghét bỏ cậu không.

Thôi nghĩ nhiều làm gì đến lúc đó rồi tính, nếu Erik dám ghét bỏ cậu cậu sẽ bám dính lấy anh, hừ... Timmy đáng ghét làm cậu phải ngồi nghĩ miên man, nếu cậu cũng giống như họ trẻ mãi không già thì tốt rồi, cậu sẽ không cần lo được lo mất như bây giờ.

Thở dài một cái rồi nằm xuống ghế, lăn lộn, lăn lộn...

Từng ngày dài lê thê vẫn lặng lẽ trôi qua.

Trên đường một vài chiếc xe đang chạy hướng về phía bến cảng.

Thiên Ân bất mãn ngồi bên trong xe, trên người cậu mặc đồ con gái mặt mũi đều được trang điểm lòe loẹt vô cùng khó chịu.

Thiên Ân lừ mắt nhìn Timmy bên cạnh mình. Cái tên chết tiệt này...

Trên đường đi, đám người U linh vô cùng cẩn thận, không để xảy ra một chút sai sót nào.

Qua cửa an ninh... Bỗng xe của bọn chúng bị ngăn lại.

Một cảnh sát đến gõ cửa xe của Timmy. Hắn gạt kính xuống nói với tên cảnh sát.

" Có việc gì đấy anh cảnh sát"

Người cảnh sát nhìn một chút trong xe, Thiên Ân rất muốn nhào ra nhưng hắn bị tiêm thuốc cả người mềm nhũn động một chút cũng không được, cả người đều được Timmy ôm lấy vô cùng mờ ám. Dám chiếm tiện nghi của ta, ra được ta sẽ chạy tay ngươi, Erik à Erik nhanh cứu vk anh...

Người cảnh sát xem xong giấy tờ xe của bọn chúng rồi nói: " Kiểm tra định kỳ thôi, các người định đi đâu"

" Chúng tôi đang đi hưởng tuần trăng mật" Timmy cười kẽ, rồi ôm lấy eo Thiên Ân " Tôi với vợ tôi mới lấy nhau nên muốn đi chơi đây đó, không có việc gì chứ anh cảnh sát"

" Được rồi, không có việc gì, đi đi"

Sau khi cảnh sát rời khỏi chiếc xe lại tiếp tục đi đến bến tàu.

" Đúng như chúng ta dự đoán, bọn chúng mang cả cậu Thiên Ân rời đi, có vẻ như cậu ấy không được ổn lắm"

Erik nhìn chằm chằm chiếc xe đang đi kia, đáy mắt lạnh hơn.

" Làm theo kế hoạch không được để Thiên Ân có việc gì"

" Vâng thưa cậu chủ" Mấy Vampire nhận lệnh rồi rời đi