Xin Chào Ác Quỷ

Chương 90: - Chỉ có thể trách Timmy quá xui xẻo





Tại căn cứ của Vampire

Một đám tiểu Vampire thay xong quần áo dạ hành, đangchen lấn tranh nhau soi gương. Mấy khi mới được đi thăm dò tình hình địch phải ăn mặc thật là đẹp. Còn phải chải chuốt, mang theo ít trang sức mới được, phải tỏ ra mình là người có tiền, không được để Vampire mất mặt.

Nhìn một đám nhoi nhoi trước gương Arthur đá cho mỗi đứa mấy cái.

" Định đi thi hoa khôi à, làm gì mà chải chuốt khoe khoang như đám nhà giàu mới nổi thế. Ăn mặc bình thường ngay, nếu không đừng mơ được đi"

Nghe Arthur nói thế mặt mấy tiểu Vampire ỉu xìu, đưa ánh mắt đáng thương nhìn Arthur, không được đeo vòng vàng sao, như vậy mới cho người ta thấy mình rất là giàu có.

Nhìn cái mặt lạnh băng không thương lượng của Arthur, đám tiểu Vampire lại lủi thủi đi thay đồ, muốn bao nhiêu đáng thương có bấy nhiêu đáng thương.

Arthur vỗ trán một cái, nhất định sau trận chiến này phải thương lượng với Erik bán bọn này đi. Càng ngày càng không có thuốc chữa.

Màn đêm dần buông xuống

Theo kế hoạch Arthur sẽ dẫn một đám tiểu Vampire vào thăm dò tình hình U linh, đồng thời tìm kiếm đám thây ma, tìm cách vô hiệu hóa bọn chúng bằng thứ thuốc mà Albert mới tạo ra.

Khi Arthur gần xuất phát Jason từ xa đi đến, trên người cậu cũng mặc bộ quần áo dạ hành, nhìn thôi cũng biết là cậu muốn tham gia.

" Tuy anh rất muốn lúc nào cũng được nhìn thấy em nhưng lần này hành động hơi nguy hiểm, em không cần đi cùng".

Arthur xoa xoa má của Jason, thật sự nhìn cậu mặc bộ đồ dạ hành này vô cùng quyến rũ nha, Vừa cậu đi về phía này hắn chỉ muốn đè cậu xuống XXX một trận ngay thôi.

" Tôi không đi cùng anh, anh cứ làm việc của anh không cần để ý tôi"

Jason vẻ mặt lạnh lùng, quyết không thương lượng.

Thấy cậu quyết tâm muốn đi cùng, Arthur đành nhượng bộ.

" Nếu vậy đi bám sát anh, một chút cũng không được rời khỏi tầm mắt của anh biết chưa"

Jason hừ một cái, không nói gì. Cậu cũng đâu phải quá yếu đuối cần bảo vệ chứ, nếu không phải lo lắng cho hắn hành động nguy hiểm, thì cậu mới không thèm đi đến cái nơi ở của bọn U linh đó. Nhưng so với việc ở nhà lo lắng vẩn vơ, cứ đi cùng cho chắc.

Thấy không có ai nhìn, Arthur kéo Jason vào lòng hôn mạnh một cái. Sao lại có thể làm cho người ta yêu thích như vậy chứ.

Tất nhiên sau khi chiếm được tiện nghi Arthur còn được Jason khuyến mại thêm một cái tát.

Đến giờ nào rồi mà còn nghĩ đến mấy chuyện đó. Jason dẫn đội đi, mặc kệ Arthur ôm má, tỏ vẻ đáng thương lủi thủi đi theo sau.

Bước đầu tiên cần thực hiện thành công thì các bước tiếp theo mới thực hiện được.

Nhờ có bản đồ, thông tin mà Dylan cung cấp, đám Arthur nắm được thời gian đổi ca, canh phòng và dễ dàng đột nhập vào trong doanh trại địch.

Nhìn bản đồ trên tay Arthur chia người ra tìm kiếm, hôm nay trước hết thăm dò tình hình cùng xác định vị trí của thây ma trước.

Hắn cũng Jason một đội, lần theo bản đồ đột nhập vào trong căn cứ của U linh.

Khác với Thiên Ân mù đường, Jason và Arthur thuộc dạng biết xem bản đồ, đi vào có thể đi ra. Sau khi thống nhất hai bọn họ quyết định đi về phía Tây của doanh trại xem thử, vì ở đó có vẻ là nơi nghiên cứu chính của U linh.

Phía tây doanh trại hiện tại đang có đèn đuốc sáng trưng không biết đang làm cái gì.

Jason cùng Arthur ẩn nấp lên phía trên của tòa nhà cùng quan sát tình hình bên dưới.

Bên dưới có một đám U linh đang đứng vây quanh đống lửa. Phía trên đặt một cái nồi lớn như đang đun một cái gì đó, nhìn vô cùng tà môn.

Một tên U linh mồm niệm một tràng gì đó thuật ngữ, Arthur và Jason đều nghe không hiểu.

Bên trong chiếc nồi đang có một đống thứ gì đó lúc nhúc, theo lời niệm của tên U linh mấy thứ trong nồi càng động đậy nhiều hơn. Nhìn thấy cảnh như vậy Jason không khỏi rùng mình, thật ghê tởm.

" Đó là cái gì vậy" Arthur hỏi nhỏ vào tai Jason.

Jason cảm thấy hơi nhột, lắc đầu nói " Không biết nữa, nhưng chắc không phải thứ gì tốt đẹp, hủy chúng đi"

" Được" Arthur nói rồi cùng Jason quan sát tiếp.

Sau khi niệm một hồi, tên U linh già nhất lau mồ hôi trên trán nói.

" Như vậy là sắp xong rồi, qua đêm nay sẽ hoàn thành, ta đi báo tin vui cho trưởng tộc Timmy, các ngươi ở đây trông coi chiếc nồi này, một chút cũng không được để xảy ra sai sót biết chưa"

" Vâng" Đám U linh còn lại cung kính tiễn tên U linh già đi khỏi, cùng nhau chăm chú nhìn chiếc nồi đang nhung nhúc kia.

" Với cái này chúng ta có thể chuyển bại thành thắng rồi" Một tên U linh nói.

" Đúng vậy sẽ không để đám Vampire hống hách nữa, cho bọn chúng tự giết lẫn nhau"

Nghe đám U Linh bàn tán bên dưới, đáy mắt Jason và Arthur lạnh đi, không ngờ bọn U linh lại có thể làm những việc thâm độc, bẩn thỉu như vậy.

" Anh sẽ đánh lạc hướng đám U linh này, em hủy chiếc nồi đó đi sau đó rời khỏi đây. Còn lại cứ để anh lo" Arthur nói với Jason rồi chuẩn bị nhảy xuống dưới. Bên dưới có tầm chục tên U linh. Tuy không chắc chắn có thể tiêu diệt được bọn chúng nhưng hắn không thể để chiếc nồi bên dưới hoàn thành được.

Jason thấy hắn muốn liều mình thì giữ tay hắn lại. Lườm Arthur một cái, chỉ biết dùng vũ lực cái đồ ngu ngốc này.

" Tôi có cái này có thể đánh lạc hướng bọn chúng" Jason lấy ra một gói bột trắng, đây là thứ mà Albert đã cho hắn trước khi đi.

" Đây là gì" Arthur tò mò hỏi.

" Thuốc gây ảo giác" Jason nói rồi nhét 2 viên thuốc giải vào mồm hắn và Arthur " Albert nói nếu gặp kẻ địch thì tung cái này ra, bọn chúng sẽ gặp ảo giác và không phát hiện ra chúng ta, như vậy sẽ không bị lộ tẩy".

Nói đến đây Jason không khỏi phục Albert, có một người anh trai như vậy đúng là vô cùng may mắn. Jason tung gói bột về phía đám U linh đang canh gác, nhờ gió thổi đúng hướng tất cả đám U linh đang canh gác đều bị nhiễm thuốc gây ảo giác.

Jason cùng Arthur nhảy xuống bên dưới, tất cả đám U linh đều như không phát hiện ra bọn họ, vẫn say sưa nhìn về phía trước.

" Muốn tiêu hủy đám này như thế nào" Arthur hỏi Jason.

Jason lại mấy ra một cái gói khác.

" Không phải lại là của Albert cho đấy chứ" Arthur nói.

" Đúng vậy" Jason cười nói " Cái này là thuốc phân hủy, lúc trước Albert cho tôi bảo nếu ghét ai thì cho bọn chúng thử cái này, đảm bảo chết trong đau đớn" Đây là quà của Albert cho cậu khi cậu may cho tiểu vàng một bộ áo choàng. Nghĩ đến đây khóe môi Jason không khỏi nhếch lên, cậu không nghĩ là sẽ dùng đến gói thuốc này, vậy mà giờ nó có tác dụng rồi,

Arthur rùng mình một cái, không ngờ trên người Jason tàng trữ nhiều đồ nguy hiểm như vậy, may mà hắn không làm gì phận ý cậu. Hazzz vợ mình đúng là đa mưu túc trí, bảo bối đầy người.

Sau khi thả thứ bột đấy vào nồi, một đám trùng đang bò lúc nhúc bỗng nhiên điên cuồng kêu gào, rồi dần biến thành một bãi chất lỏng màu xanh, nhìn vô cùng ghê tở.

Xong việc Jason và Arthur rời khỏi đó. Đám U linh được cử trông coi nồi trùng vẫn ngẩn ngơ chưa phát hiện ra điều gì.

Jason cùng Arthur đã hẹn ước với đám tiểu Vampire từ trước, tìm được hay không tìm được thây ma sau 3 giờ đều phải rời đi.

Sau khi tình cờ phá vỡ âm mưu của U linh không biết biểu cảm của Timmy sẽ như thế nào, nghĩ đến đây khóe miệng của Jason không khỏi nhếch lên. Arthur đi bên cạnh cậu nắm chặt lấy tay cậu, trời tối rất lạnh phải mau mang bảo bối về nhà làm vài việc nóng người thôi.

......