Xin Chào Ác Quỷ

Chương 66: - Những kẻ đáng thương





Thiên Ân chạy theo Erik ra sân sau, tại đây đang có một tập thể lười biếng nằm dài. Thiên Ân ngậm bánh bao vào trong miệng rồi đá đá con rắn hồng hồng đang nằm giả chết, Sakura đang niệm chú cho Thiên Ân ác ma đừng để ý đến mình, đừng có mà để ý đến nó,...

Nhưng cuối cùng Sakura vẫn bị Thiên Ân sách lên cột thành hình nơ bướm, đúng là khóc không ra nước mắt mà.

Sau đó Thiên Ân thích thú đưa chiếc nơ đó đến trước mặt Erik.

"Erik đẹp không này"Thiên Ân nói mặt đầy ý cười.

Erik nhìn Sakura đang ỉu sìu, đáng thương hề hề khi bị tên ác ma nào đó bắt nạt, nó đưa ánh mắt cầu cứu vị chủ nhân của nó. Đúng là đáng thương đến nỗi không dám nhìn thẳng mà.

"Được rồi, không bắt nạt Sakura nữa" Erik nói rồi kéo Thiên Ân tựa vào lòng mình, một tay nhanh nhanh chóng gỡ con rắn đang tự cho mình là đáng thương nhất quả đất ra.

"Em đâu bắt nạt Sakura" Thiên Ân nói rồi nhéo kéo kéo hai bên má của Erik. "Đây là yêu thích, yêu thích đấy anh có biết không"

Nhìn Thiên Ân phùng má lên kiến nghị, Erik cũng không biết phải làm gì với cậu, cười cười rồi kéo người vào lòng mình, phủ kín lên đôi môi đang chu lên bất mãn kia. Tất nhiên Thiên Ân cũng rất phối hợp mà vòng tay qua cổ anh, đưa lưỡi vào trong miệng anh, làm sâu thêm nụ hôn này.

Khi Albert ngẩng đầu lên là thấy được hình ảnh kinh thiên động địa Full HD không che này, hắn có phải sống lâu quá rồi không, thằng em yêu quý của hắn sao bây giờ còn công khai hôn em dâu ngay tại vườn như thế chứ, phải biết ngại ngùng có biết không.

Albert phân vân không biết là mình có nên giả chết tiếp không hay là nhẹ nhàng chuồn đi để không bị giết người diệt khẩu.

Nhìn sang bên cạnh tiểu gà con đã dậy từ bao giờ hai mắt tiểu hạt đậu sáng lấp lánh đang chăm chú nhìn hình ảnh trước mắt, làm cái gì vậy, quấn quấn, ôm ôm chơi có vẻ vui nha.

Albert suy nghĩ có nên mang tiểu gà con cùng chạy để bảo toàn tính mạng không, hay cứ để đấy chắc Erik cũng không làm gì một tiểu gà con đáng yêu đâu nhỉ.

Đang mải suy nghĩ thì cuối cùng Thiên Ân với Erik cũng kết thúc nụ hôn, Albert đành nằm vật xuống giả bộ ta không tồn tại, các người cứ tự nhiên, mắt của ta đặc biệt kém, nhìn cái gì cũng ko thấy, rất là mờ mờ không rõ ràng, già rồi mà, đặc biệt mắt rất kém, rất cần được yêu thương và chăm sóc.

Sau khi rời khỏi môi Erik Thiên Ân hơi ngại ngùng nhìn xác chết của Albert đang nằm phơi nắng ở gần đó, bên cạnh còn có Tiểu vàng, hai mắt sáng ngời vươn cánh muốn chạy đến ôm ôm.

Nhìn vành tai của Thiên Ân hơi đỏ đỏ, trong lòng Erik như bị cái gì đó cào qua, càng nhìn càng thấy khả ái, trừ những lúc hâm hâm ra,lúc nào Thiên Ân của hắn vô cùng khả ái, đáng yêu, lại còn biết ngại ngùng nữa.

Nhìn tiểu gà con đang lạch bạch chạy đến bên mình, Thiên Ân tiếp lấy nó ôm nó vào lòng, đúng là vật nhỏ đáng yêu, lông lại còn mềm mịn nữa, đặc biệt khiến người ta yêu thích.

Thiên Ân nhanh chóng bế tiểu vàng đi tìm Sakura chơi, rất là biết cách san sẻ tình cảm.

Nhìn một người một gà vừa rời khỏi, Albert khóc không ra nước mắt, đó là tiểu vàng của hắn nha, sao bảo mang đi là mang đi luôn vậy, có tình người nữa không, có biết kính già yêu trẻ là gì không.

Sau khi Thiên Ân rời đi, Erik đến đá đá vào cái xác chết đang gào khóc của anh trai hắn rồi kéo người anh nhàn rỗi của hắn đến doanh trại tập luyện, một chút cũng không để "người già" nào đó lười biếng tiếp. Đúng là vật hợp theo loài, có biết người già cần được chăm sóc và nâng niu không, không được hoạt động mạnh có biết không. Albert ở doanh trại khóc không ra nước mắt.

Tại sâu trong khu rừng rậm rạp, một sinh vật di chuyển rất nhanh từ mỏm đá này đến mỏm đá khác, rồi đánh đổ mấy cái cây như đang phát tiết điều gì đó.

Jason sau khi đánh đổ chiếc cây cuối cùng gần mình nhất thì thở hổn hển rồi ngã xuống đất, hắn cảm thấy mình thật vô dụng không bảo vệ được tộc nhân của mình. Mấy hôm trước bọn chúng mới có một cuộc tấn công U linh, một phần để giải quyết thù hận, một phần cũng là để giải cứu những Long rồng đang bị bắt giữ. Nhưng cuối cùng bọn chúng vẫn là những đứa con bị chúa bỏ quên. Cuộc chiến kết thúc bọn chúng mất còn nhiều hơn được, thật đáng giận, một chiếc cây khác lại bị Jason đánh đổ.

Hơn một năm gần đây, Long Rồng luôn có vài cuộc chiến nhỏ nổ ra với U Linh, có thắng có thua nhưng ngày ngày lượng Long Rồng trong tộc ngày càng ít đi. Nhìn những Long rồng bên cạnh hắn cứ dần dần mất đi, cảm giác đúng là không dễ chịu gì. Hắn là Vương của bọn chúng mà không bảo vệ được con dân của mình, đúng là rất đáng tức giận.

Máu nhỏ từ tay hắn xuống ngày một nhiều, vết thương trên tay là do bị cành cây đâm trúng, hiện tại dưới hình dạng con người nên miệng vết thương cũng lành lại rất lâu. Hắn cứ để mặc như vậy không muốn động.

Bỗng nhiên có một chiếc áo choàng ôm lấy Jason từ phía sau, kẻ mới xuất hiện cầm lấy tay của hắn như muốn tìm cách ngừng dòng máu đang chảy lại.

Jason hơi hoảng hốt muốn quay người lại tấn công kẻ phía sau, thì một giọng nói trầm ấm quen thuộc thì thầm vào tai hắn.

"Yên nào, lớn rồi mà để mình bị thương như vậy"

Jason muốn giãy giụa để thoát ra khỏi cái ôm của ai đó, nhưng có thể là do sức lực của kẻ phía sau quá mạnh, cũng có thể do hắn quá mệt mỏi không muốn thoát ra, tất cả cuối cùng chìm vào bóng đêm sâu thẳm.

Trước đó vài ngày.....

"Cậu dám đảm bảo kế hoạch này khả thi chứ" Erik ngồi trên bàn làm việc, nhìn Arthur.

Trên bàn làm việc của Erik đặt một bản phân tích các thế lực hiện tại, rồi các phân tích tình huống tỷ mỉ cặn kẽ, ... tất cả đến từ người đang đứng trước mặt hắn đây. Đúng là tình yêu làm thay đổi bất kỳ ai.

"Tôi đảm bảo mình có thể thuyết phục được cậu ta. Erik, tôi sẽ không làm cậu khó xử, nếu cậu không đồng ý, tôi sẽ tự mình đến đó, sẽ không làm ảnh hưởng một chút gì đến gia tộc của chúng ta"

Erik nhìn người bạn, người chiến hữu của mình, hắn tất nhiên biết Arthur sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến gia tộc này, hắn cũng biết Arthur muốn bảo vệ cậu nhóc Long rồng kia. Việc có tình cảm với một kẻ lại là địch nhân của mình, đúng là không dễ chịu gì.

Mà việc này cũng không có gì to tác cả. Chính hắn còn cùng cậu chủ Ân gia ân ân ái ái, một điều tưởng chừng không thể lại diễn ra ngay với bản thân hắn cơ mà.

"Tất nhiên tôi sẽ không để cậu đi làm việc này một mình. Cậu là Vampire, gia tộc mãi đứng sau cậu. Nếu cậu đã chắc chắn như vậy thì tôi sẽ giao lại việc này cho cậu, đừng để mình hối hận là được"

Nhận được sự cho phép của Erik, Arthur như gỡ được gánh nặng trong lòng mình. Hắn tiến đến đấm nhẹ vào ngực Erik một cái.

"Cảm ơn người anh em" Arthur nói, mặt tràn đầy tự tin.

"Không cần cảm ơn, chúng ta là anh em mà, cây đàn cổ trong phòng khách nhà cậu Thiên Ân có vẻ thích nó" Erik vỗ vỗ vai Arthur rồi cười cười đi ra khỏi phòng.

Để mặc Arthur mặt mày đen kịt đứng chết chân tại phòng, gian thương, gian thương... Anh em cũng chỉ để trục lợi thôi. Cây đàn đó là đàn cổ trên đời này có còn một chiếc đấy có biết không, đúng là có một đứa bạn luôn nhân cơ hội đào góc tường, cảm giác thật muốn đầu thai lại quá, nhưng mà cái giá này đổi lại một cơ hội đúng là rất đáng giá.

p/s : Nhà Erik với Thiên Ân là gia đình đi bắt nạt kẻ khác ahihi.