Xin Chào Ác Quỷ

Chương 5: - Thiệt là bi kịch





Đi theo Erik vào căn phòng mà đáng lẽ từ lúc đầu Thiên Ân đã được yên vị ở đây.

Thiết kế căn phòng không quá cầu kỳ như Thiên Ân nghĩ, căn phòng lấy màu trắng làm chủ đạo, giữa phòng có một bộ sofa màu kem, đặt bên cạnh cửa sổ là một chiếc bàn làm việc.

"Erik đây là bàn làm việc của anh sao"

Thiên Ân ngó nghiêng khắp phòng, đây là phòng của Erik đó nha, đúng là có chút đơn giản quá, mà thực sự chả có gì đặc biệt cả.

"Cậu tìm tôi có việc gì"

Erik ngồi xuống ghế sofa, rồi nhìn Thiên Ân với ánh mắt sắc lạnh. Con người, là loài động vật mà anh cảm thấy khó chịu nhất, và đặc biệt là cậu quý tộc đang ở trong căn phòng này, Erik không thể cảm nhận được cậu giống như những con người khác.

Thiên Ân chợt nhớ ra mục đích mình đến tìm anh. Cậu chạy đến ngồi cạnh Erik, rồi nhìn anh với ánh mắt thỏ con ngơ ngác.

"Erik, lớp tôi chuẩn bị có một buổi đi chơi, anh đi cùng được không"

Thiên Ân chớp chớp đôi mắt nhìn anh đầy mong đợi.

"Không đi" Đổi lại sự chờ mong của Thiên Ân là cái từ chối thẳng thừng của Erik.

"Tại sao"

Thiên Ân cố gặng hỏi, anh cứ như người sống ở thế giới khác vậy, cậu chỉ muốn anh hòa hợp với môi trường này hơn thôi mà, có vẻ anh còn không có lấy một người bạn nữa. Sống như vậy mà anh bị tự kỷ thì phí mất một người đẹp lắm.

Thiên Ân đang tự khen ngợi mình là một người tốt biết giúp đỡ bạn bè thì giọng nói của Erik cất lên phá vỡ tâm trạng của cậu.

"Nếu có vậy thôi cậu có thể về, từ nay đừng đến đây nữa, ở đây không thích hợp cho một con người như cậu đến đâu"

Cậu đang bị đuổi về sao, Thiên Ân nhìn Erik đầy thắc mắc, sao anh lại tỏ ra khó chịu với mình như vậy, cậu thật sự đáng ghét như vậy sao.

Thấy ánh mắt thỏ con ngập nước đầy ủy khuất như vừa bị bắt bắt nạt của Thiên Ân, thực sự làm Erik rất đau đầu. Có ai trả lời cho anh tại sao con người ngu ngốc này hết lần này đến lần khác làm phiền anh không.

"Erik đi đi mà, lần này lớp tôi tổ chức đi du lịch sẽ rất vui, tôi sẽ giới thiệu rất nhiều bạn cho anh, anh sẽ không thấy cô đơn một mình nữa"

Thiên Ân vẫn cố đưa bộ mặt ngây thơ ngơ ngác như không để tâm đến lời nói vừa rồi của Erik.

Erik cảm thấy mình chưa từng gặp ai mặt dày như người đang ngồi cạnh anh đây. Có ai biết trong đầu cậu bé thiên tài của Aristocratic World chứa cái gì không vậy. Con mắt nào của cậu thấy anh cần cậu giới thiệu bạn cho mình, con mắt làm của cậu thấy anh cô đơn, Erik chỉ hận không thể rút hết máu của Thiên Ân.

"Cậu thấy chúng ta thân với nhau lắm à. Đừng đi quá giới hạn, cậu chủ Ân gia"

Ném cho Thiên Ân cái nhìn sắc lạnh, Erik cảm thấy trí thông minh của mình bị sỉ nhục khi nói chuyện với cậu nhóc này.

"Anh không đi tôi sẽ không về"

Mặt thật là đủ dày, Thiên Ân cũng không hiểu sao mình lại làm ra những chuyện này nữa. Ngay từ khi sinh ra chưa một lần nào yêu cầu của cậu bị từ chối, chỉ cần cậu mở lời không ai dám làm trái ý cậu vậy mà không biết bao nhiêu lần cậu nhận được lời từ chối từ Erik, tất cả làm cậu cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Thiên Ân là một người vô cùng ương bướng nếu cậu muốn cậu nhất định phải làm cho bằng được.

Thấy cánh tay mình không biết từ lúc nào đã bị Thiên Ân kéo lấy. Erik khẽ nhíu mày, anh có sai khi cho cậu vào đây không.

"Tùy cậu"

Anh nói rồi đẩy tay cậu ra, còn mình bước ra khỏi phòng, nếu ở đó với cậu một lúc nữa không biết anh sẽ làm ra việc gì. Anh không thích những người tự cho mình là trung tâm như vậy, nhưng anh cảm thấy mình không thể đối xử tàn nhẫn với cậu được, cậu ta đúng là khắc tinh của anh mà.

-------------------

"Thưa cậu chủ cậu Thiên Ân vẫn chưa rời khỏi đây"

Người quản gia thông báo tin tức cho Erik rồi tự mình lui ra ngoài.

Thiên Ân cậu ta thực sự muốn cái gì đây. Đã tối muộn rồi, cậu ta thực sự muốn ở đây luôn sao, Erik đi đến căn phòng cuối hành lang.

Thiên Ân đang nằm cuộn tròn trên ghế sofa, hai tay ôm lấy người, có vẻ như cậu sợ lạnh. Erik không biết mình phải làm gì với cậu nữa. Anh ngồi xuống bên cạnh cậu, lần đầu tiên anh tỉ mỉ quan sát con người này.

Tóc cậu có màu nâu hạt dẻ, môi đỏ mọng mím chặt lại, đôi mắt nhắm lại làm tôn lên hàng mi cong vút, hai má cậu phúng phính, hồng hồng. dáng người khi ngủ cũng thật đáng yêu, cuộn tròn lại như một con tôm, chân tay cậu đều nhỏ nhắn, nhìn vào lớp áo phía cổ cậu anh có thể cảm nhận được mạch máu đang đập mãnh liệt nơi đó. Dòng máu đỏ thơm ngát đầy mời gọi làm cổ họng Erik cảm thấy khô khốc.

Thiên Ân khẽ cựa quậy, hai hàng mi run run, chiếc miệng chép chép, đôi môi đỏ mọng hé mở, Erik có cảm giác mình muốn chạm vào đôi môi ấy, muốn được cắn nuốt dòng máu trong người cậu.

Khi mơ hồ mở mắt ra, đập vào mắt Thiên Ân là khuôn mặt phóng to của Erik. Cậu giật mình theo phản xạ rồi ôm lấy cổ anh, kéo anh về phía mình. Erik không ngờ được cậu lại có hành động như vậy nên anh ngã vào người cậu luôn, thực ra anh có thể thoát khỏi cái ôm đó của cậu nhưng không hiểu sao anh vẫn để cậu kéo mình vào lòng.

Thiên Ân theo bản năng cọ cọ vào người Erik, cậu thích mùi hương này, rất dễ chịu man mát và thanh khiết, cậu thích. Sau một hồi không thấy động tĩnh gì, Erik đành gọi Thiên Ân dậy, anh không thể làm gì được cậu bé này.

"Về nhà đi, tôi không muốn đám người tìm cậu kéo đến đây đâu"

Thiên Ân vẫn không buông Erik ra, chiếc miệng đầy ủy khuất nói.

"Anh không quan tâm tới tôi, tôi đi rồi anh sẽ không cho tôi vào đây nữa, anh còn không nhận lời đi chơi với tôi"

Trên đầu Erik giờ này hiện ba vạch đen, anh có thể cắn chết cậu ta ngay bây giờ không. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt ngập nước của Thiên Ân, hai hàng lông mi của cậu rũ xuống như anh đã làm cậu tổn thương nhiều lắm, kiến Erik không thể nói mấy câu tàn nhẫn với cậu được.

"Bao giờ tổ chức"

Giọng nói lạnh băng vang lên, anh cuối cùng vẫn phải chiều theo ý cậu. Được rồi, chỉ một lần này mà thôi.

Thiên Ân nghe thấy anh nói như vậy vô cùng cao hứng, anh nhận lời đi chơi với cậu, à nhầm đi chơi với lớp cậu, vậy là có thể gần anh hơn một chút rồi. Nhanh chóng nói cho Erik địa điểm và thời gian như sợ chỉ một giây nữa thôi anh sẽ thay đổi ý định.

Nụ cười tươi rói như hoa anh túc nở trên môi của Thiên Ân, một nụ cười rất quen thuộc, nụ cười của hồ ly, không ai thấy được mấy cái đuôi cáo đang phe phẩy phía sau cậu ta.

Cậu biết anh sẽ không từ chối mình mà.