Xin Chào Ác Quỷ

Chương 16: - Sakura





Tòa nhà cổ mà Erik mua cũng rất phù hợp với số năm tuổi thọ của nó. Tất cả đồ vật nơi đây đều có thể đưa vào viện bảo tàng ngay lập tức.

Đi vào bên trong tòa nhà không khí âm u hơn bên ngoài rất nhiều. Đồ vật cũng không còn nguyên vẹn, tòa nhà được xây bằng đá cẩm thạch bên trong được chạm khắc tỉ mỉ, cầu thang làm từ gỗ đã bị mục rữa theo thời gian. Nếu người bình thường đi vào đây chắc chắn sẽ bị vẻ âm u của nó dọa cho sợ chạy mất.

Thiên Ân được Erik ôm vào trong lòng, hai tay quấn quanh cổ anh, mắt không ngừng ngó nghiêng khắp nơi.

Bế Thiên Ân rồi nhấc nhẹ chân bay lên lầu, Erik không phải nghiễm nhiên lại chọn mua tòa nhà này. Bỗng có một vật gì đó phi thẳng đến chỗ hai người, Erik có thể dễ dàng tránh thoát đòn tấn công bất ngờ của nó, ôm chặt Thiên Ân trong tay để tránh cho cậu không bị thương.

Thiên Ân ngó đầu ra nhìn tình hình trước mắt, cậu vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy một con rắn khổng lồ đang bò trên hành lang cẩm thạch. Cảm giác cứ như đang chứng kiến một bộ phim thần thoại vậy, thật là hưng phấn.

Con rắn trước mặt thở ra tiếng phì phò cùng với những tiếng rít đầy cảnh báo, nhưng nó đang cảnh báo ai cơ chứ, Erik sao, một nụ cười lạnh nở ra trên môi Thiên Ân.

Nhìn con rắn trước mặt, người nó có màu hồng cùng màu trắng được xen kẽ một cách hài hòa, còn có thể nói là vô cùng xinh đẹp. Đôi mắt màu bạc đang quan sát con mồi của mình, sẵn sàng cho kẻ đối diện một nhát cắn chí mạng nếu họ lơ là. Nhưng đối thủ của nó không ai khác đó là Erik, mà Erik sẽ không cho đối thủ của mình có cơ hội làm anh bị thương.

Nhận thấy người trước mặt không phải người thường, con rắn có vài phần e ngại, nhưng nó cũng không để mình chịu yếu thế. Mấy trăm năm nay không xuất hiện, đến khi xuất hiện lại gặp phải một người cường hãn như vậy, có phải nhân loại giờ phát triển quá rồi không.

Một lần nữa con rắn tấn công chính diện vào Erik, nó nhằm vào người trong lòng anh, nhưng nó không biết, người trong lòng Erik cũng không dễ chọc. Thiên Ân khi thấy mình có thể trở thành chướng ngại của Erik, cậu nhảy từ trong lòng anh ra, đạp lên đầu con rắn, và đáp một đường tuyệt đẹp xuống đất.

Erik cười lạnh nhìn cậu chủ Ân gia, cậu ta đâu phải chỉ có vẻ bề ngoài dùng để trưng bày, một người kiêu ngạo như cậu ta chắc chắn cũng phải có chút năng lực, việc dẫn cậu ấy đến đây là do anh cố ý. Nhưng tất nhiên anh sẽ không để cậu bị thương.

Nhận thấy Thiên Ân yếu hơn Erik, con rắn chuyển hướng tấn công Thiên Ân, là cậu chủ Ân gia Thiên Ân cũng phải trải qua vô vàn các cuộc huấn luyện tàn khốc, lâu rồi không được động tay động chân, cậu có nên cảm ơn Erik thân yêu đã cho cậu cái cơ hội này không đây.

Vừa né tránh các đòn tấn công của con rắn khổng lồ, vừa nghĩ xem làm sao để hạ được nó một cách nhanh nhất. Thiên Ân nhanh chóng luồn qua người nó, con rắn thấy thế cuộn chặt người lại tính nghiền nát cậu, ai ngờ Thiên Ân nhảy lên ôm chặt lấy cổ nó, dùng hết sức mình bóp chặt lấy cổ nó. Con rắn thấy thế đập mạnh người vào tường, Thiên Ân bị văng ra. Cmn đúng là mấy sinh vật tồn tại lâu đời không dễ đối phó.

Một cánh tay quen thuộc ôm được Thiên Ân vào lòng trước khi cậu ngã xuống đất. Thiên Ân cắn chặt răng không nó câu nào, cậu thật sự đã từng tiêu diệt rất nhiều con vật hung hãn nha, cậu không có yếu đuối như vậy mà.

Thấy được bất mãn của Thiên Ân Erik mỉm cười, đặt câu xuống đất rồi nói.

"Nó là truyền nhân của Edward, quả thật không dễ đối phó"

Nói xong Erik bật người lên, tấn công con rắn, tất nhiên con rắn biết mình không phải đối thủ của Erik. Những động vật tồn tại lâu như nó, khi phát hiện được có sinh vật sở hữu sức mạnh lớn hơn mình thì trong lòng không khỏi cảm phục, cùng lo sợ.

Nhận thấy con rắn định chạy đi, Erik từ trên giáng một đòn thật mạnh lên cổ nó, con rắn lảo đảo vài cái rồi ngã gục xuống đất. Một đòn này giáng đúng vào tử huyệt của nó, may mà Erik không dùng nhiều lực, chỉ làm con rắn mất đi khả năng phản kháng, nằm yên dưới đất, trên miệng thở từng tiếng phì phò.

Thiên Ân thấy Erik chỉ cần một động tác cơ bản có thể hạ gục con rắn làm cậu cảm thấy vô cùng kém cỏi. Phải nói cậu là người mạnh nhất trong tất cả các cuộc huấn luyện sinh tồn của gia tộc, nhưng bây giờ đứng trước anh, cậu cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tuy biết sức mạnh của Vampire và con người không thể đem ra so sánh nhưng trong lòng vẫn khó chịu rất nhiều.

Thiên Ân đi đến chỗ Erik, đưa đôi mắt bất mãn nhìn vào con rắn đang nằm trên nền cẩm thạch. Lúc trước đánh với cậu còn hùng hổ lắm mà giờ nằm bẹp gí một chỗ rồi, thật mất mặt.

Erik kéo Thiên Ân về phía mình ôm cậu vào lòng, tuy con rắn này đã được anh làm tê liệt nhưng nọc độc của nó cũng không thể coi nhẹ.

Ôm lấy vòng eo rắn chắc của Erik, Thiên Ân bất mãn cắn cắn cổ anh.

"Còn phải tập luyện nhiều"

Xoa xoa mái tóc hỗn độn của người trong lòng, Khác hẳn với bộ dạng băng lãnh thường ngày, nói ra câu nói quan tâm mà đến anh cũng không nhận thấy. Bây giờ quanh người Erik tỏa ra một sự sủng nịnh hiếm có, mà cũng chỉ có bên cạnh Thiên Ân Erik mới không có cái vẻ băng sơn thường ngày.

Quản gia từ phía sau đi đến nhận thấy một màn trước mắt cũng không mấy ngạc nhiên. Đứng từ xa đợi lệnh của cậu chủ.

Một lúc sau thấy người trong lòng mình đã bớt bất mãn, Erik mới quay qua nói với con rắn.

"Người tên là gì"

Con rắn ngạc nhiên khi Erik nói chuyện với nó, hoàng tử Vampire có thể giao tiếp được với tất cả các loài động vật, và cậu chủ Ân gia cũng như vậy, đây là sức mạnh được di truyền của những người đứng đầu. Thấy câu hỏi của Erik, Thiên Ân cũng tò mò ngó đầu ra khỏi cái cổ của anh nhìn về phía con rắn.

" Ta là Sakura, đây là tên của bá tước Edward đã đặt cho ta. Từ bây giờ ngài chính là chủ nhân của ta. Ngài có thể đổi tên của ta nếu ngài muốn"

Sakura cái tên rất hợp với màu sắc của nó. Erik biết với những sinh vật tồn tại lâu đời bọn chúng luôn phục tùng người đánh bại bọn chúng và chúng sẽ trung thành với người đó đến khi người đó chết thì thôi.

"Không cần đổi tên, giữ nguyên tên của người. Bây giờ người biến nhỏ lại rồi theo quản gia về biệt thự"

Sakura rất ngạc nhiên khi Erik biết được sức mạnh và khả năng của nó nhưng rất nhanh nó đã hoàn toàn bị chủ nhân mới này chinh phục. Với bất kì sinh vật nào cũng mong có được một vị chủ nhân cường hãn như vậy.

Khi đã khuất phục thì nó sẽ mãi đi theo chủ nhân của mình.

<3--------- tôi là đường phân cách sức mạnh ------<3