Xin Chào Ác Quỷ

Chương 102: - Phiên ngoại 4 - Bánh bao đến trường...




Khi hai tiểu bánh bao đến tuổi đến trường Thiên Ân cùng Erik rất đau đầu khi lựa chọn trường học cho con, nên cho hai cục bông học trường tiểu học của con người hay cho học bên Vampire mới tốt.

Cuối cùng sau bao buổi bàn luận và hỏi ý kiến của hai cục bông, Thiên Ân cùng Erik quyết định cho con đi học trường của con người trước. Vì hiện tại bọn trẻ cũng có cơ thể gần giống con người, sẽ không để lộ quá nhiều, đến khi thời kỳ trưởng thành sẽ mang về trường học Vampire để thích nghi lại.

Thiên Ân muốn con mình trải nghiệm một tuổi thơ vui tươi và hồn nhiên nhất.

Trước cổng trường Thiên Ân ngồi xuống chỉnh lại dây cặp cho các con rồi nói." Hai cục cưng nhớ lời ba ba dặn đến trường phải như thế nào chưa"

"Rồi ạ, chơi là chính, không cần học hành gì" Jesse nhanh nhẹn ôm lấy cánh tay Thiên Ân, ánh mắt long lanh như đang nói, con trả lời đúng rồi mau mau khen con đi.

"Đúng vậy, ngoan lắm" Thiên Ân xoa xoa đầu đứa con trai cưng của mình, Erik và Elmer đứng bên cạnh trên trán đã hiện lên vài vạch đen, thật không biết làm gì cho tốt.

"Cục cưng Elmer con nhớ lời ba ba dặn chưa" Thiên Ân quay qua đứa con mặt than ngàn năm không đổi của mình.

''Dạ, rồi ba ba"

Nghe được câu trả lời vừa ý, Thiên Ân mãi mới chịu thả cho hai đứa con của mình đi vào cổng trường. Đúng là có con mới biết được cảm xúc lần đầu đưa con đi học.

Erik đứng bên cạnh ôm lấy Thiên Ân vào lòng.

"Bọn trẻ sẽ ổn thôi"

Khi đi đến cổng trường Jesse còn quay lại vẫy tay nhiệt tình với hai người làm Thiên Ân chỉ muốn chạy đến ôm con về, cuối cùng vẫn kiềm chế lại mà quay về xe cùng Erik.

------------

"Erik chúng ta đi đón con thôi" Thiên Ân đứng bên cạnh Erik nhìn anh xử lý giấy tờ, chốc chốc lại đi qua đi lại.

"Bảo bối, con mới đi học được được 1 tiếng thôi"

"sao lại lâu như vậy chứ"Thiên Ân đưa ánh mắt hạt đậu lấp lánh nhìn Erik.

Erik không đành lòng trước ánh mắt ấy, đành khép lại công văn rồi đứng lên đưa Thiên Ân ra ngoài chơi. Từ lúc bàn giao lại quyền hành cho thế hệ sau, Erik lui về ban cố vấn, các sự việc quan trọng đều được gửi cho anh xong mới được quyết định. Cuộc sống vốn nhàm chán nhưng bên cạnh luôn có Thiên Ân mài mài, chít chít làm tăng lên không khí cho sinh hoạt hằng ngày của anh rất nhiều.

Đưa bảo bối ra ngoài chơi nào....

----------

Tại lớp 1 trường tiểu học hoàng gia.

Những đứa trẻ được đưa đến trường học này đều có gia thế cùng kỳ vọng rất cao từ gia đình. Hiện tại trường tiểu học Hoàng gia là trường tiểu học tốt nhất cả nước, với cơ sở vật chất cùng đội ngũ giáo viên chuyên nghiệp.

Elmer và Jesse được xếp vào cùng một lớp, những đứa trẻ ở độ tuổi này đều có khuôn mặt phấn nộn, hồng hào, xinh xắn, nhưng khi Elmer cùng Jesse xuất hiện thì mọi người mới thấy được đâu mới thực sự là thiên thần.

Cô giáo ấn tượng rất tốt với hai anh em sinh đôi này nên xếp hai người ngồi cùng nhau. Vì là buổi đầu đi học nên những đứa trẻ cùng lớp vẫn còn rụt rè chưa dám làm quen. Có mấy đứa vì gia đình quen biết nhau từ trước nên có tiếp xúc qua, còn lại đều chưa biết gì nhau.

Sau khi cô giáo cho bọn trẻ tự giới thiệu và làm quen với nhau mấy đứa trẻ mới bắt đầu rít rít nói chuyện.

Jesse vốn là người hòa đồng, dễ tính, người gặp người quý nên chỉ ngồi một lúc cậu đã làm quen được tất cả những đứa trẻ quanh mình, còn Elmer vẫn bộ mặt than nghiêm túc khiến những đứa trẻ muốn làm quen cũng không dám lại gần.

Nhìn khuôn mặt tỏ ra người lớn của Elmer cô giáo không khỏi bật cười, nhắc nhở cậu phải hòa đồng với các bạn khác, Elmer cũng chỉ ậm ừ cho qua, cậu không muốn mất thời gian nói chuyện với bọn trẻ con quanh mình, nhìn nhật hết sức ngu ngốc.

Jesse rất thích những bạn mới của mình, cậu mang kẹo cùng đồ ăn mà Ba ba Thiên Ân đã chuẩn bị cho cậu rồi chia cho các bạn khác. Mấy đứa trẻ vì vậy mà càng yêu quý Jesse hơn.

"Anh hai, anh muốn ăn kẹo không" Jesse thấy anh mình vẫn ngồi một chỗ nên chạy đến ôm lấy anh, vừa nãy mải chơi mà cậu quên mất anh mình, thật là một đứa trẻ không ngoan " Em có để lại cho anh kẹo hạt rẻ anh thích ăn nhất này"

Thấy đứa em xum xoe lấy lòng mình Elmer đành nhận lấy viên kẹo xoa đầu cậu " em cứ đi chơi với các bạn đi, kệ anh"

''Không được " Jesse cũng đút một viên kẹo vào miệng, phồng má nói " Ba ba bảo em phải giúp anh chơi thân với các bạn, không được để anh cô đơn một mình ở lớp"

"Anh không cô đơn" Elmer cười dịu dàng với đứa em " không phải anh có kẹo của Jesse rồi sao"

Jesse nghĩ nghĩ một lúc thấy cũng đúng, cười cười không miễn cưỡng anh mình nữa.

Nhìn một đám trẻ con cùng nhau ngồi chơi, Elmer thật không thể tiếp thu được.

Trong đám trẻ con có rất nhiều người yêu quý Jesse nhưng cũng có một vài đứa nhìn cậu không vừa mắt cậu.

Derek là cậu bé mập mạp nhất trong lớp, cậu ta là người hiếu chiến cùng không xem ai ra gì. Vì gia thế hiểm hách có rất nhiều cậu bé trong lớp đi theo và gọi cậu ta là đại ca.

Thấy có đứa trong lớp tranh nổi bật với mình tất nhiên Derek không vừa mắt, muốn dậy dỗ cho cậu một bài học.

"Tên kia, có biết ai mới là lão đại của lớp không" Derek cùng đàn em kéo đến chỗ Jesse nhân lúc cô giáo không có ở đó.

Jesse đang nói chuyện với bạn bên cạnh thấy có người đến, cậu ngước lên nhìn cậu bé mập mạp đang đứa trước mặt.

"Có chuyện gì sao" Jesse ngây ngô chớp chớp mắt mấy cái.

Derek lần đầu nhìn thấy ánh mắt trong veo và đẹp đẽ đến vậy, cậu rùng mình một cái, rồi quay đi để ổn định lại cảm xúc của mình. Không được để nó mê hoặc, mình mới là lão đại.

"Mày..mày.." Derek nhìn Jesse không nói được lên lời.

"Cậu muốn ăn kẹo sao, cho cậu hết đấy" Jesse cười tươi xinh đẹp đưa số kẹo còn lại của mình cho Derek.

"Ai... ai cần kẹo của mày chứ...hừ..." Derek quay người chạy đi, cậu nhóc không biết tại sao mình lại bối rối mất bình tĩnh như vậy trước mặt Jesse, chắc chắn trúng tà rồi... đúng vậy chắc chắn thằng nhóc đó không bình thường, phải bình tĩnh lại... Mấy đứa trẻ đi cùng Derek thấy lão đại của mình đi mấy cũng bối rối chạy đi theo.

Jesse khó hiểu nhìn cậu nhóc rời đi, cậu ta bị sao vậy, kệ cậu ta vậy.

"Anh hai ăn kẹo nữa không" Jesse bóc một viên kẹo nhét vào miệng Elmer, vừa đi học vừa chăm sóc anh trai, thật đúng là vất vả mà.

Elmer bất thình lình bị nhét kẹo vào miệng cũng không bất mãn, nhìn theo bóng dáng cậu bé chạy đi kia, muốn mắt lại em của cậu, thích chết à, không biết lượng sức mình.

"Jesse em ăn ít kẹo một chút, số lượng kẹo hôm nay của em đã được em ăn hết rồi đấy" Elmer nhắc nhở đứa em mình. Mỗi ngày Ba ba dặn chỉ được ăn một số lượng kẹo nhất định, hôm nay cậu đã mắt nhắm mắt mở cho đứa em ham ăn của mình ăn nhiều hơn hai viên kẹo rồi đấy.

"Vâng anh hai" Jesse ỉu xìu dựa vào ghế, tưởng hôm nay không có ba ba sẽ được ăn kẹo thả ga chứ.

Thấy em trai mình ngoan ngoãn nghe lời Elmer xoa xoa đầu cậu, mắt lia đến phía cái tên mập luôn len lén nhìn em mình, tên mập ngu ngốc, muốn chết à.

Derek thấy mình nhìn lén bị phát hiện vội quay đi... cậu không biết mình bị làm sao mà...