Đầu tháng năm, trên ngự án trình lên danh sách hậu tuyển chính phi mà Thái tử vừa ý.
Thánh thượng tiện tay lật ra, liếc mắt nhìn người đứng trước ngự án: "Mất hơn nửa tháng mới lựa chọn xong, cũng đủ lâu rồi."
Tấn Trừ bình tĩnh đáp lại: "Tuyển chọn Thái tử phi liên quan đến quốc thể, không qua loa được."
Thánh thượng vuốt râu: "Vậy cũng đúng."
Thánh thượng nhìn qua nhân tuyển trong danh sách một hồi, trầm ngâm một lúc mới gật đầu: "Cũng được, vậy Thái tử phi thì quyết định nhà Lễ bộ Thượng thư. Nhưng mà Trắc phi thì trẫm nghe nói tiểu nữ nhà Ngô Nhĩ cũng không kém, thêm nàng ta đi."
Tấn Trừ chưa đồng ý ngay, im lặng một lát mới nói: "Thái tử tần, hai nhà Ngô Lưu đều là Thái tử tần."
Thánh thượng nghe vậy nhíu mày, nhưng không nói thêm gì nữa.
"Cứ quyết định như vậy đi. Đợi tháng sáu, trẫm bảo Khâm Thiên Giám chọn ngày, chính thức tuyển chọn. Đến lúc đó ngươi lại chọn vài thϊếp thất, lấp đầy Đông Cung ngươi."
Sau khi Tấn Trừ hồi phủ, hắn ngồi một mình trong điện hồi lâu.
Điện phủ vàng son lộng lẫy lớn như vậy, tia sáng bên ngoài xuyên qua cửa sổ chiếu vào, cả điện bao trùm trong vầng sáng nhưng lại không lấp đầy được trống vắng trong lồng ngực.
"Đi gọi Điền Hỉ tới."
Không lâu sau, Điền Hỉ vội vàng tới, khom người thỉnh an.
Tấn Trừ trầm giọng hỏi: "Hôm nay thế nào?"
Điền Hỉ biết đây là hỏi tình hình của Lâm lương đệ, bèn vội trả lời: "Tất thảy đều ổn. Chỉ là..."
Tấn Trừ ngước mắt nhìn hắn ta: "Chỉ là cái gì?"
Điền Hỉ nói: "Có lẽ là hôm nay thời tiết tốt, trong lòng Lương đệ thư thái nên thu dọn vườn thuốc một lúc. Chắc là mệt nhọc cho nên lúc trong phòng không cẩn thận bị ngã."
Thấy chủ tử bọn họ biến sắc, Điền Hỉ vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: "Là nô tài trông nom không tốt, nô tài đáng chết. Nhưng may mà lúc ấy Lương đệ kịp thời bám lấy khung giường, cũng không ngã quá mạnh. Mấy bà tử đã kiểm tra rồi, Lương đệ không tổn thương nửa phần."
Sắc mặt Tấn Trừ vẫn khó coi như cũ, nhưng cũng biết không trách được đám nô tài, bởi vì nàng không muốn để người ngoài vào phòng nàng, cho nên trừ khi cần thiết, phần lớn thời gian nàng đều một thân một mình trong phòng.
"Bây giờ nàng đang nghỉ ngơi?"
Điền Hỉ liền đáp: "Lương đệ nói là mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một lúc."
Tấn Trừ nhấc cửa sổ nhìn sang cửa sổ đóng hờ chỗ Tây sương phòng, cuối cùng không nhịn được đứng lên, sải bước ra ngoài điện.
Lâm Uyển nằm trên giường, lúc này vẫn chưa chìm vào giấc ngủ, lúc này nàng đang mở to mắt nhìn thẳng lên đỉnh trướng, sắc mặt có phần trắng bệch.
Mấy ngày gần đây nàng luôn cảm thấy thân mình mệt mỏi, lại uể oải không có tinh thần.
Hôm nay hiếm khi sảng khoái chút, nàng muốn ra sân hít thở không khí, đến khi thu dọn xong vườn thuốc quay về phòng, lại đột nhiên trời quay đất cuồng, mắt tối sầm lại, thoáng chốc bất tỉnh nhân sự.
Cũng may chỉ là một lúc.
Lúc nhóm bà tử nghe tiếng hoảng hốt đi vào, nàng đã tỉnh lại, chịu đựng đau đớn trên người nói là không việc gì, cũng cương quyết ngăn cản Điền Hỉ đi mời Vương thái y tới.
Bởi vì vào thời khắc ấy nàng bỗng giật mình, trong đầu nảy ra một suy đoán làm nàng sợ hãi.
Nàng tỏ vẻ không sao đuổi hạ nhân ra ngoài, chỉ nói là mệt mỏi muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng sau khi hạ nhân rời khỏi phòng hết, khuôn mặt nàng đã trắng tái, một luồng lạnh lẽo từ lòng bàn chân vọt lên đáy lòng.
Kinh nguyệt của nàng chậm trễ một ngày.
Đương nhiên, ngày ấy của nàng cũng không phải chính xác như vậy, có đôi khi sẽ sớm mấy ngày, có đôi khi sẽ trễ mấy ngày. Nhớ có một lần lệch tròn bảy ngày, nàng sợ hãi gần chết, cũng làm cho hắn không vui một trận.
Chỉ là chậm một ngày, không thể hiện được gì, nhưng mấu chốt là lúc mới hoài thai Thụy ca, nàng cũng có phản ứng mệt mỏi chóng mặt như vậy.
Lá cây ngoài cửa sổ rì rào xao động theo gió, lúc này Lâm Uyển lại chỉ cảm thấy hai tai ong ong.
Ngón tay run rẩy đặt lên cổ tay.
Không biết rốt cuộc là nàng lo bò trắng răng hay là vì mạnh tượng còn yếu, nàng bắt mạch không ra cái gì.
Đúng lúc này, vang lên tiếng cửa phòng bị người bên ngoài mở ra.
Người có thể không chào hỏi đẩy cửa mà vào, cả hậu điện này cũng chỉ có một mình hắn mà thôi.
Lúc Tấn Trừ bước vào, chỉ thấy người trong màn kéo chăn lên mình, nghiêng người đi, để lại bóng lưng lẻ loi cho hắn.
Hắn chần chừ giây lát, sau đó cất bước qua, nhẹ giọng hỏi: "Ta đánh thức nàng sao?"
Hắn vén màn ngồi xuống bên cạnh nàng, nhìn nàng quay lưng co ro thân người, hắn không nhịn được cúi người vén tóc đen lòa xòa trên mặt nàng.
"A Uyển..."
Lâm Uyển tránh né, không cho hắn đụng chạm.
Tấn Trừ thấy vậy, chỉ coi là nàng không thích đụng chạm nên không cưỡng ép, lòng bàn tay chạm lên tóc nàng một thoáng rồi chậm rãi thu về.
"Ta nghe Điền Hỉ nói hôm nay nàng bị ngã. Đang yên đang lành sao lại bị ngã, sao không cho thái y tới xem một chút?"
Một lát sau, người quay lưng về phía hắn mới nói: "Ta không sao, chỉ là vấp chân thôi, đều là mấy bà tử chuyện bé xé ra to."
Ánh mắt hắn hòa hoãn: "Chuyện của nàng chưa bao giờ là chuyện nhỏ."
Lâm Uyển nói: "Ta mệt rồi, muốn nghỉ một lát."
Ánh sáng ấm áp trong đôi mắt thanh mảnh dần tắt.
"Buổi tối ta lại đến."
Hắn bỏ lại câu này, đứng dậy rời đi.
Lúc tiếng cửa phòng đóng lại vang lên, Lâm Uyển rùng mình một cái.
Giờ phút này cả người nàng lạnh buốt, tối mày tối mặt, nếu hắn khăng khăng chạm vào mặt nàng hoặc kéo tay nàng, chắc chắn phát hiện ra bất thường.
Nàng cũng không muốn tự làm loạn thế trận, nhưng nàng hoàn toàn không khống chế nổi, chỉ cần nghĩ đến khả năng kia là khắp người lạnh toát.
Nàng cố gắng kiềm chế rối bời trong lòng, không ngừng nói với bản thân tuyệt đối phải bình tĩnh, chỉ là trễ một ngày mà thôi, không thể nói được điều gì.
Ban đêm Tấn Trừ tới, lúc trên giường luôn cảm thấy nàng có phần không tập trung. Đợi khi hắn muốn nhìn kỹ, nàng đã nhắm mắt, trong vẻ mệt mỏi mang theo chút bất lực chịu đựng.
Hắn tưởng là làm mạnh, không khỏi nổi lên ý thương tiếc, động tác hơi chậm lại.
Ngày hôm sau, kinh nguyệt của nàng vẫn không đến.
Sắc mặt Lâm Uyển trắng bệch tái xanh.
Nàng cứng ngắc cúi đầu nhìn bụng mình giờ đây phẳng lì, hồi lâu sau mới ngẩng đầu nhìn ra cửa sổ cửa phòng khép hờ.
Điền Hỉ từ phòng kho trở về, thấy cửa sổ Tây sương phòng đóng chặt bèn hỏi đám bà tử xảy ra chuyện gì.
Thời tiết tháng năm ôn hòa, nhất là một ngày trời trong như thế này, là thời điểm tốt để mở cửa sổ thông thoáng khí, tại sao lại đóng chặt cửa sổ.
Bà tử kia nhỏ giọng giải thích: "Lương đệ nói tiếng chim bên ngoài quá ồn, muốn chúng ta đóng cửa sổ lại."
Điền Hỉ theo bản năng nhìn lên những cái cây trồng ngoài điện.
Quả thực là có chim chóc đang bay nhảy, tiếng ríu rít là có, nhưng không đến mức quá ồn.
Cân nhắc trong lòng mấy phen, hắn ta nhẹ chân đến trước cửa phòng, dán lỗ tai lên cửa lắng nghe. Bên trong có vẻ yên tĩnh, không biết người đang ngủ hay là làm gì.
Nhưng mấu chốt là giờ ăn sáng vừa qua, dựa theo giờ giấc hoạt động bình thường của nàng thì sẽ không ngủ vào giờ này.
"Lương đệ nương nương? Lương đệ nương nương?"
Trong lòng có chút bất an, hắn ta không nhịn được gọi vào cửa phòng hai tiếng.
Hồi lâu không có tiếng trả lời, sắc mặt hắn căng thẳng, vừa định vội vàng đẩy cửa đi vào, lúc này mới nghe được tiếng mất kiên nhẫn của nàng từ trong phòng vọng ra: "Chuyện gì?"
Tinh thần Điền Hỉ thả lỏng, vội giải thích: "Là Thái tử vừa sai người mang về chút trái cây tươi mới, không biết Lương đệ nương nương có muốn dùng chút không?"
Cũng không hẳn là hắn nói dối, vừa rồi đúng là chỉ huy người mang trái cây đặt vào kho lạnh.
"Không cần." Bên trong có người nói: "Ta đang đọc sách, cần yên tĩnh, không có chuyện gì đừng tới làm phiền."
Điền Hỉ giật mình, chẳng trách không thấy tiếng động.
Hắn ta đáp lại xong, đi ra ngoài điện gọi hộ viện tới, bảo bọn họ đuổi chim chóc trên cây đi.
Trong phòng, Lâm Uyển cố chống đỡ nói xong, mồ hôi lạnh trên trán túa ra.
Đợi đỡ đau hơn một chút, nàng cụp mắt nhìn xuống bụng, làn da đã bị đánh ửng đỏ.
Nàng quyết tâm nhắm mắt, một lần nữa dùng sức vươn tay đấm vào.
Lúc này mồ hôi lạnh rơi xuống, nàng hoàn toàn không để ý, vẫn cắn răng tiếp tục.
Nếu không có thai đương nhiên là tốt, nếu là thật... Chỉ cần vừa nghĩ tới khả năng này, nàng không nhịn được hàm răng đánh vào nhau, cả người run rẩy.
Buổi chiều, cơn gió mạnh lùa qua, thường ngày giờ này là lúc nghỉ ngơi của nàng.
Lâm Uyển vén y phục, nhìn chằm chằm chỗ đã ứ máu, trong lòng hoảng loạn.
Nàng cũng không biết rốt cuộc là không có hay là chưa thành công.
Nàng muốn mang tâm lý đợi chờ may mắn, rồi lại không dám.
Nàng hít một hơi sâu, vén màn giường bước chân trần xuống đất, tìm một chỗ trống cách cửa phòng xa một chút, sinh lòng ác độc nhảy xuống khỏi nơi cách mặt đất.
"Lương đệ đọc sách ngại ồn, cho nên đều đóng chặt cửa sổ. Bên trong im ắng hơn nửa ngày, nhưng sau giờ Ngọ hình có có âm thanh thình thình. Nhưng mà cách cửa phòng, nô tài cũng không nghe rõ lắm."
Sau khi Tấn Trừ hồi phủ, Điền Hỉ lặng lẽ đến bẩm.
Bước chân đi ra ngoài dừng lại, không hiểu sao Tấn Trừ cảm thấy hơi khác thường.
Có lẽ là vì hành động của nàng khác lạ, không giống với trước kia.
Hắn trầm mắt suy nghĩ một lát, thấp giọng dặn dò: "Ngày mai, ngươi tìm cơ hội lén nhìn xem, rốt cuộc nàng ở trong phòng làm gì."
Ban đêm, lúc hắn muốn "làm việc", Lâm Uyển khép lại áo tơ mỏng manh, nghiêng người tránh khỏi bàn tay hắn duỗi đến kéo y phục nàng, thấp giọng bảo hắn tắt đèn lồng trên kỷ cao đi.
Dưới ánh đèn mông lung, khuôn mặt nàng dịu dàng, chỉ là mi mắt buông xuống làm hắn không thấy rõ cảm xúc chân thực sâu trong mắt nàng.
Tấn Trừ híp mắt nhìn nàng giây lát, sau đó thu tay về, vén màn ra, bước xuống giường tắt đèn lồng.
Bình thường trong phòng sẽ để lại hai ngọn đèn nhỏ, tiện cho nô bộc vào hầu hạ.
Lúc trước nàng đều giữ thái độ hờ hững với những thứ này, có cũng được mà không có cũng không sao. Tối nay lại đột nhiên đưa ra yêu cầu, quả thực khác thường.
Hắn im lặng lên giường, khép màn, đẩy nàng xuống giường.
Lúc rơi vào cảnh đẹp, hắn đột nhiên cảm thấy sau cổ ghì xuống, hóa ra là nàng duỗi cánh tay quấn lên, ôm cổ hắn kéo hắn cúi xuống.
Tâm trạng hắn chấn động, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Mặc dù trong lòng vô cùng kích động, nhưng hắn vẫn thuận thế cúi xuống hướng nàng.
Cánh môi mềm mại của nàng dán bên tai hắn, hơi thở yếu ớt thổi qua: "Ngươi có thể mạnh một chút."
Giọng nói của nàng mềm mại, nhưng chỉ vỏn vẹn câu này lọt vào tai, quả thực như lấy mạng hắn.
Trong đầu trống rỗng giây lát, hắn đột nhiên ngẩng đầu nhìn nàng, ánh mắt sáng rực, hết sức muốn nhìn rõ vẻ mặt nàng lúc này. Nhưng trong màn lờ mờ, hắn không nhìn thấy vẻ mặt nàng che giấu trong bóng đêm như thế nào.
Hầu kết lên xuống, hắn nói giọng khàn khàn: "Không chê đau?"
"Ta chịu được." Trong bóng tối, nàng dịu dàng trả lời.
Hắn hít sâu một hơi.
Như vậy bảo hắn sao có thể nhịn được.
Tuy biết nàng bất thường, nhưng lúc này thần hồn hắn phiêu đãng, nào còn tâm tư dư thừa để ý tới những thứ này?
Sáng sớm khi tỉnh lại, nàng còn đang mê man ngủ, tóc đen tán loạn trên bờ vai mảnh mai, lại không che được những dấu hôn trải rộng trên đó.
Nhớ lại đêm qua nàng quấn quýt si mê, hắn vẫn còn xúc động như cũ, nhưng cũng biết nàng mệt mỏi cực độ, nên cũng chỉ cúi người lưu luyến trên bờ môi nàng một lúc.
Lúc định mặc quần áo xuống giường, ánh mắt hắn vô tình nhìn qua chỗ bụng xanh tím của nàng, không khỏi nhíu chặt mày.
Đêm qua hắn lại quá chừng mực đến mức này?
Bàn tay thương xót xoa nhẹ chỗ ứ máu một hồi lâu, hắn mới khẽ khàng xuống giường, gom màn lại, sau đó vẫy nô bộc vào thấp giọng dặn dò vài câu.
Có lẽ là có tâm sự nên dù mệt mỏi vô cùng nhưng đêm này nàng cũng ngủ không được an ổn.
Tấn Trừ rời đi không bao lâu thì nàng tỉnh.
Bà tử ở gian ngoài nghe được động tĩnh, xin phép xong thì bưng dụng cụ rửa mặt đi vào.
Lâm Uyển cảm thấy cả người có cảm giác khó chịu không nói nên lời. Nàng nhíu mày xốc chăn mỏng, chịu đựng khó chịu vừa định giơ chân xuống giường, lúc này đột nhiên nghe bà tử kinh ngạc hô lên.
"Lương đệ nương nương, người tới kinh nguyệt."
Lâm Uyển phản ứng lại, chợt nhìn vào giữa hai chân, thật là có chút vết máu.
Sau đó mới nhận ra trong cơ thể có luồng nhiệt nóng, giống như phản ứng của kinh nguyệt.
"Nô tỳ đi lấy cho người mảnh kinh nguyệt."
Lâm Uyển đáp một tiếng, đồng thời, tảng đá đè nặng trong lòng chợt biến mất, cả người nhẹ nhõm hơn.
Kinh nguyệt... cuối cùng cũng tới.
Sau khi ăn sáng xong, Lâm Uyển cảm thấy thân mình vẫn không quá thoải mái.
Nàng nghĩ hẳn là vì đến ngày, cho nên không quá để tâm, lại quay về giường nghỉ ngơi.
Mơ mơ màng màng ngủ một giấc, lúc nàng tỉnh dậy đã sắp đến buổi trưa.
Nàng chống người vừa định xuống giường lấy mảnh kinh nguyệt để thay, nhưng lúc này sắc mặt nàng lại tái mét.
Kinh nguyệt của nàng... lại ngừng!