Trong phòng đột nhiên yên tĩnh, duy chỉ có tiếng hít thở ngày càng thô nặng lọt vào tai một cách rõ ràng.
Hắn bỗng nhiên thu tay lại, mặt nhuốm sương lạnh.
"Ngươi nhất định phải hết sức chọc giận ta như vậy?"
Lâm Uyển thu tay về, cầm chăn đắp lên.
"Chọc giận ngươi thì ta có lợi gì? Ta chỉ cảm thấy hai người chúng ta có thể thỏa mãn nhu cầu đôi bên."
Tân Trừ trầm mắt, trở tay bóp cằm nàng, áp sát nàng hỏi: "Thỏa mãn nhu cầu đôi bên? Còn thật sự coi đây là cuộc giao dịch ư? Ngươi biết ta muốn gì không?"
Lâm Uyển ngước mắt đối diện với khuôn mặt ngưng tụ sương lạnh của hắn, âm sắc nhẹ nhàng: "Không phải ngươi muốn A Uyển lúc trước trở về sao? Ta có thể cho ngươi."
Tấn Trừ cười trào phúng: "Nhưng chẳng phải hôm đó ngươi nói nàng không về được nữa?"
Lâm Uyển lại chợt im lặng, chỉ nhìn hắn bằng vẻ mặt không rõ.
Sắc mặt hắn chợt biến đổi, nhìn chằm chằm nàng, cắn răng cười giận: "Ngươi dám bẫy ta?"
Sức lực ở cằm khiến nàng đau đớn, nàng chịu đựng không lên tiếng, chỉ là trên mặt thoáng lộ vẻ thống khổ.
Hắn hung ác bóp cằm nàng một chốc, sau đó thả tay xuống, giận dữ đứng lên.
Lâm Uyển lập tức đưa tay nắm chặt ống tay áo hắn, cắn răng nói.
"Điều ngươi muốn, ta cho ngươi. Ta sẽ thử trở lại làm A Uyển lúc trước, để ngươi toại nguyện."
Tấn Trừ từ trên cao nhìn xuống nàng, gần như muốn cười lạnh.
Hắn cảm thấy có lẽ hắn nên tạo ra một chiếc gương đặt trước mặt nàng, để nàng nhìn kỹ dáng vẻ trái lương tâm lúc này của nàng.
"Ta cũng biết, thực ra không phải ngươi muốn thân thể này của ta, cho nên chút yêu cầu nhỏ đó của ta kỳ thực đối với ngươi mà nói cũng không phải tốn thất quá lớn."
Tấn Trừ vốn muốn giật lại ống tay áo rời đi, nghe nàng nói lời này lại chợt dừng bước.
Hắn cụp mắt nhìn nàng hồi lâu, đột nhiên cúi người xuống.
"Muốn thành toàn cho ta như vậy?" Hắn nhếch mép cười, ánh mắt nhìn nàng lại lạnh lùng: "Cũng không phải không được. Để ta nhìn xem ngươi có thể làm được đến mức nào."
Hắn cười lạnh nói xong câu này thì rút tay áo ra, đi đến trước bàn vén tà áo ngồi xuống.
"Nào, bắt đầu từ hôm nay đi, nói cho ta, tiếp theo ngươi muốn làm thế nào... để ta toại nguyện?"
Tay Lâm Uyển chống trên giường, duy trì tư thế cuộn mình, cả người có vẻ ngẩn ngơ, nghe vậy lại hồi lâu không có phản ứng.
Trở lại làm A Uyển trước kia... Thực ra, nàng cũng không biết nên làm thế nào.
Trong lòng nàng biết rõ, đây vốn dĩ là chuyện không thể nào làm được.
Mà hắn, hẳn cũng rõ ràng.
Lâm Uyển thu tay về, chậm chạp xuống đất.
Nàng không quan tâm mục đích hắn đồng ý là gì, nàng chỉ muốn lợi dụng thời gian hít thở ngắn ngủi này để tìm hiểu rõ chấp niệm sâu trong lòng hắn.
Hiện tại nàng gần như không nhớ được, trong khoảng thời gian một năm mến nhau ngắn ngủi đó, rốt cuộc nàng đã làm chuyện gì khiến hắn khó thể nào quên.
Dưới cái nhìn của nàng, đoạn tình cảm kia chỉ có ấm áp góp nhặt, không yêu điên cuồng nhiệt huyết, sinh tử khó quên, tại sao lại khiến hắn canh cánh trong lòng đến nay?
Nàng muốn làm rõ ràng.
Càng muốn biết, còn có khả năng cởi bỏ hoàn toàn chấp niệm của hắn hay không.
Dưới suy nghĩ này, nàng ép mình cố chống đỡ tinh thần, chậm rãi đi về phía hắn.
Tấn Trừ nhìn nàng lại đây, chậm rãi chần chừ, cố giữ ý cười, tựa như vô hình bị người ta cưỡng chế kéo đi, điều khiển nàng không thể không lao về phía hắn.
Tiếng dây xích kéo lê trên mặt đất chói tai dường như đang cười nhạo bọn họ, bây giờ hai người đã đến tình cảnh như vậy, làm sao có thể trở lại thân mật gắn bó như lúc trước.
Cho dù hòa hảo thì sao có thể như lúc ban đầu?
Nghĩ đến bọn họ lúc đó, mỗi một lần gặp mặt đều là vô số vui vẻ, lúc từ biệt đều lưu luyến không rời, đếm thời gian ngóng trông lần sau gặp lại.
Nhưng hôm nay đôi bên gần nhau trong gang tấc, giữa hai người lại như cách một chiến hào, nước sông lạnh lẽo cuồn cuộn tuôn ra chính là lãnh đạm, là xa cách, là phẫn nộ, là thù hận.
Lâm Uyển muốn cố hết sức bỏ qua tiếng dây xích ma sát kia, nhưng những tổn thương đó đã hình thành, nàng nghe tiếng là thân thể vô thức căng thẳng, khóe môi vừa nặn ra nụ cười đã trở nên cứng ngắc.
Ngón tay Tấn Trừ cử động, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống, siết chặt tay chống lên chân.
Lâm Uyển lại gần rót trà cho hắn, hắn nhìn nụ cười giả trên mặt nàng sắp không duy trì được nữa, đáy mắt không khỏi giận dữ, mấy lần muốn mở miệng kết thúc cuộc giao dịch hoang đường nực cười này.
Nhìn dáng vẻ trái lương tâm bây giờ của nàng, còn không bằng bị nàng tức giận mắng chửi đến thống khoái.
"A Uyển trước kia là vui cười giận mắng đều tùy tâm. Bộ mặt giả tạo này, A Uyển sẽ không làm với ta."
Lâm Uyển thu lại ý cười trên mặt, khuôn mặt gầy gò không còn mang theo cảm xúc.
Nàng kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta tưởng là lúc trước ta luôn luôn cười với ngươi."
Tấn Trừ cầm chén đặt bên môi, ngừng giây lát, vén mắt nhìn nàng: "Có lẽ ngươi đã quên tình hình ngày xưa ngươi trừng mắt cãi nhau với ta."
Lâm Uyển nhìn hắn.
Hắn uống một hớp trà, sau đó hơi híp mắt: "Nói năng hùng hồn, không hề thoái nhượng. Dáng vẻ đầy giận dỗi kia, đến nay ta vẫn không quên."
Lâm Uyển thuận miệng hỏi một câu: "Là cảm thấy khuôn mặt đó đáng ghét?"
Ánh mắt Tấn Trừ dừng trên mặt nàng mấy giây, sau đó cụp mắt uống trà.
Ngay lúc nàng cảm thấy hắn sẽ không trả lời, lại đột nhiên nghe hắn trầm giọng nói một câu: "Không phải."
Lâm Uyển giật mình di chuyển ánh mắt, vươn tay rót cho mình chén trà, chậm rãi uống.
Tấn Trừ nhìn nàng trầm tĩnh uống trà, thời gian tựa như đảo ngược, quay về khoảng thời gian ấm áp bên nhau ở phòng trà năm xưa. Khi đó luôn cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, luôn là chưa ngắm nàng đủ đã đến giờ phải chia tay. Nhưng hôm nay ngẫm lại sự ấm tình khi đó, dù là ngắn ngủi nhưng giờ đây lại xa vọng không thể chạm tới.
Hai chữ "A Uyển" nghẹn ở trong miệng, cuối cùng lại nuốt xuống cổ họng cùng với trà nóng kia.
Hắn đặt chén trà trong tay xuống mặt bàn, nhìn nàng hỏi: "Ngươi còn nhớ lần đầu tiên cãi nhau với ta là vì sao không?"
Lâm Uyển không vội vã trả lời, bởi vì trong ký ức xa xôi của nàng, mấy lần cãi nhau đại khái đều vì chuyện hậu viện của hắn.
"Có lẽ..." Cuối cùng nàng đưa ra một đáp án khác: "Là bởi vì ngươi ra ngoài gây chuyện thị phi chăng."
Tấn Trừ nhìn nàng một lúc, sau đó vén tay áo lên, giơ cánh tay ra trước mặt nàng.
"Còn nhớ không? Lúc ấy ngươi hung dữ với ta hơn nửa canh giờ."
Trên cánh tay rắn chắc mạnh mẽ có một vết sẹo rõ ràng. Vết sẹo trắng hếu, đã có dấu hiệu năm tháng, vết tích nổi bật dài ba tấc kia đã không còn nom giật mình như lúc trước.
Ký ức lặng lẽ mở ra như miệng cống, thoáng chốc trước mặt như hiện lên khung cảnh nhiều năm trước.
Lần đó lúc gặp mặt hắn tại phòng trà, nàng mơ hồ nhận ra hắn không bình thường. Lúc uống trà, cánh tay hơi có vẻ cứng ngắc, thấy nàng nhìn, hắn càng giấu càng lộ đổi sang tay trái bưng chén trà.
Đúng là rất có vấn đề.
Nàng nhân lúc hắn không phòng bị, nhanh tay lẹ mắt kéo tay phải hắn, vén tay áo lên xem rốt cuộc là gì. Sau đó thì thấy trên cánh tay phải kia quấn vải bông nhuốm máu.
Nàng nổi giận đùng đùng nghiêm khắc ép hỏi. Khi biết là lúc đánh nhau với người ta bị thương, nàng không nhịn được nổi giận với hắn.
"Mắt ngươi đỏ lên vì tức, nói ta không cần mạng, đánh nhau còn dùng đến dao. Còn nói vết thương vào mùa hè sơ sẩy mưng mủ một cái, vậy thì chờ đến Địa Phủ tìm Diêm Vương mà đánh."
Hắn đưa tay xoa nhẹ vết sẹo trên cánh tay, trên mặt mang vẻ hoài niệm: "Sau đó ngươi vừa xức thuốc băng bó cho ta, vừa không nguôi giận mắng người làm ta bị thương, còn tuyên bố nhất định phải cho hắn đẹp mặt. Lúc ấy ta còn mỉm cười nói, với chân tay mảnh khảnh đó của ngươi còn chưa đủ cho người ta đạp hai cái. Vì thế lại bị ngươi mắng một hồi lâu."
"Đây có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy ngươi bực tức. Nét mặt giận hờn, vành mắt ửng đỏ, nói năng hùng hồn làm ta á khẩu không nói được gì."
Ánh mắt hắn lại rơi trên khuôn mặt nàng.
Đó là lần đầu tiên hắn thấy khuôn mặt giận dữ, mắt sáng trợn tròn ngoài sự dịu dàng của nàng. Vì hắn nhìn nàng không rời mắt, nàng nhầm tưởng rằng hắn không để tâm, còn giận dữ nhéo tai hắn mấy lần. Lúc đó trái tim hắn rạo rực, chỉ cảm thấy mang tai đều nóng bỏng cả lên.
Nàng đã từng vì đau lòng hắn mà tức giận, bây giờ nàng đối với hắn chỉ còn lại một bụng oán hận.
Hắn thu lại ánh mắt trên khuôn mặt nàng, cũng thu cánh tay về, buông tay áo che lại vết sẹo cũ, lại không che được quá khứ đã từng của hai người.
Hắn lại bưng chén trà khẽ sóng sánh, nhìn nước trà trong trẻo lăn tăn, suy nghĩ dần bay xa, dường như lại trôi dạt về buổi chiều hương trà ngập tràn kia.
"Về sau một lần tình cờ ta mới phát hiện, từ hôm đó về sau, ngươi không còn tham gia bất kỳ yến hội nào của An Thụy quận vương gia nữa. Một lần cũng chưa từng."
Bất kể là yến hội lớn nhỏ, bất kể trưởng bối nàng có đến hay không, nàng đều khăng khăng không lộ mặt. Nói với bên ngoài là bị bệnh, nhưng chỉ có hắn biết... chỉ có hắn biết rốt cuộc là vì nguyên nhân gì.
Lúc ấy khi hắn vô tình biết được chuyện này, giật mình ngây người đứng tại chỗ, thần hồn như trôi dạt vào không trung, không biết là cảm giác gì.
Nàng yêu người hắn yêu, ghét người hắn ghét, không ưa người làm tổn thương hắn.
Dù hắn có ngàn điều không đúng, dù người đời đều nói hắn không có thuốc chữa, nhưng hắn có thể cảm nhận được sự thiên vị dành cho hắn ở nàng.
Ngón tay miết dọc theo mép chén, ánh mắt hắn ảm đạm.
Lần đó có lẽ cũng là lần đầu tiên trong đời hắn cảm nhận được sự thiên vị độc nhất vô nhị trên thế gian. Sau đó nàng thiên vị càng nhiều, hắn lún càng sâu, cho đến cuối cùng không thể rút ra được nữa.
Hắn đột nhiên nhìn nàng: "Trong năm năm đó, tại sao ngươi vẫn không qua lại với An Thụy quận vương gia?"
Lâm Uyển hồi thần: "Trước khi cưới không qua lại thường xuyên, sau khi cưới cũng không qua lại là điều tất nhiên."
Sau phút yên lặng ngắn ngủi trong phòng, hắn đặt lại chén trà, chậm rãi nói: "Tối nay muộn rồi, cũng không muốn nói nhiều. Nếu như ngươi còn chưa dẫn dụ xong, không ngại đợi lần sau lại nghe ta nói kỹ hơn."
Lâm Uyển siết hai tay đặt trên mặt bàn, cụp mắt mím môi không nói.
Tấn Trừ đưa tay vén tóc mai rủ xuống của nàng ra sau tai, nghiêng người kề sát nàng, thấp giọng nói: "Chuyện trước kia có lẽ ngươi đã quên sạch sẽ, nhưng ta chưa từng, thường xuyên tái hiện trong đầu, lặp đi lặp lại trong mơ."
"Ngươi cho rằng ta không muốn chán ngươi, quên ngươi ư?"
"Không, ta càng muốn hơn ngươi."
"Ngươi nghĩ ra cách để ta quên ngươi, hoặc là nghĩ cách trở lại làm A Uyển trước kia." Bờ môi khẽ chạm vào vành tai mềm mại của nàng, hắn nhắm mắt trầm giọng: "Nếu ngươi có thể làm được, vậy ta rất cảm kích."
***
Hôm đó Phượng Dương công chúa lại hẹn Thái tử tụ họp ở trong phủ.
"Trông Thái tử gần đây có vẻ gầy đi. Công chuyện bận rộn sao?"
Tấn Trừ cầm nắp trà quệt nhẹ bọt trà: "Tân triều nhiều việc dang dở, công vụ hơi nhiều."
Phượng Dương công chúa liền khuyên nhủ: "Công chuyện bề bộn không hết, điện hạ nhất định phải bảo trọng quý thể mới được."
Vừa nói vậy, nàng ta như nhớ ra điều gì, bèn bảo người bên cạnh cầm hộp gỗ đàn hương trong phòng nàng ta ra.
"Chợt nhớ ra ta có phương thuốc bồi bổ này, đều là phương thuốc truyền thừa qua bao nhiêu năm triều đại. Năm đó ở trong cung tình cờ có được mấy phương từ ngự y già nọ, hiệu quả bổ thân cũng không tệ lắm. Điện hạ có thể dùng thử xem."
Tấn Trừ mỉm cười cảm ơn.
Hai cô cháu trò chuyện câu được câu chăng, mãi đến khi hạ nhân hai tay dâng hộp gỗ đàn hương tới.
Phượng Dương công chúa cười cầm lấy, mở ra, thuận tay mang mấy phương thuốc kia đưa tới: "Những phương thuốc này được bí mật truyền thừa... A, sao phương thuốc này cũng ở đây?"
Tấn Trừ vốn cũng không quá để ý đến mấy phương thuốc này, nhưng nghe Phượng Dương công chúa dở khóc dở cười nói, liền quét mắt nhìn đơn thuốc được vuốt phẳng trên tay nàng ta.
Phượng Dương công chúa cười giải thích: "Đơn thuốc này lại lẫn ở bên trong, là do ta quên mất. Điện hạ không dùng được, đây là để điều trị thân thể phụ nhân, hiệu quả tốt hơn rất nhiều thuốc ngự y kê. Ta đã ngần này tuổi còn có thể mang thai cũng là nhờ điều dưỡng theo phương thuốc này."
Ánh mắt Tấn Trừ ngưng lại trên đơn thuốc kia.
Phượng Dương công chúa gấp đơn thuốc kia đặt lại vào trong hộp, đẩy cả đến trước mặt Tấn Trừ, trêu chọc cười nói: "Ai da, vừa mới nghĩ đến, cho dù điện hạ không cần thì hậu viện tương lai của người cũng dùng đến. Vậy cho cả điện hạ, hy vọng có thể có tác dụng."
Tấn Trừ nhận lấy hộp gỗ đàn hương, mặt mày ánh tuấn lại lộ ra ý cười thật lòng: "Vậy chất nhi cảm ơn cô mẫu."
Phượng Dương công chúa chỉ cười, nói là chuyện nhỏ.
Tuy nói Tấn Trừ tạm thời đồng ý không chạm vào nàng, nhưng thuốc bổ mỗi ngày của nàng lại không gián đoạn.
Hắn không chạm vào nàng nữa, nàng cũng không còn kháng cự quá lớn với thuốc bổ, mỗi ngày đều uống đúng giờ.
Chỉ là ngày hôm đó, nàng vừa uống một ngụm thuốc lại đột nhiên phát hiện đã đổi phương thuốc khác.
Nàng lại cẩn thận nếm một ngụm, phát hiện thành phần làm ấm đáy huyệŧ trong thuốc này nhiều hơn chút, đúng là có tác dụng bổ thân phụ nhân.
Màn đêm buông xuống vừa lúc Tấn Trừ đến đây.
Nàng bèn hỏi hắn chuyện thay phương thuốc bổ.
Tấn Trừ quan sát khuôn mặt nàng giây lát, hờ hững nói: "Khí sắc quá kém, khác xa so với lúc trước. Thay đổi phương thuốc bổ thích hợp hơn, ngươi cảm thấy có gì không ổn?"
Lâm Uyển nghe hắn nói như vậy, lại thấy hắn đi thẳng về phía bàn, không có ý chạm vào nàng, có vẻ thật sự tuân thủ lời hứa, vì vậy sắc mặt nàng thả lỏng ra.
Nàng từ tốn đi đến bên cạnh hắn, ngồi xuống ghế.
Ánh mắt Tấn Trừ vẫn nhìn theo nàng, chờ đến khi nàng ngồi xuống.
Hắn thu lại ánh mắt từ chỗ mắt cá chân dưới váy, nửa nghiêng người tới, hơi ngửa cổ đưa tay sờ lên nút áo.
Lâm Uyển đang rót trà cho hắn nhìn thấy vậy, cả người run lên kịch liệt, theo phản xạ cầm ấm trà chén trà trong tay hắt về phía hắn, nước trà lá trà đầy mặt đầy người hắn.
Tay Tấn Trừ đang cởi nút cứng đờ.
Hắn giật giật mí mắt, sau đó vén mắt nhìn nàng. Nhưng thấy nàng giống như con nai bị hoảng sợ hoảng hốt đứng dậy chạy trốn, vội vã đến mức còn bị vấp vào góc bàn, lảo đảo suýt ngã khuỵu xuống đất. Nàng sợ hãi tập tễnh trốn ở góc tường, trong tay còn cầm chén trà, đầy vẻ đề phòng, cảnh giác, căm hận, giận dữ.
Hắn đưa tay lau mặt, lau lá trà vệt nước kia đi, sau đó hít sâu một hơi.
"Ngươi làm cái gì vậy? Ngươi làm như vậy mà là A Uyển?"
Trong lúc nói, hắn vẫn đưa tay cởi nút áo như cũ, ngón tay vuốt nhẹ ở cần cổ, sau đó móc lên một sợi dây đỏ, rồi vô cảm giật xuống.
"Ngồi lại." Hắn cầm dây đỏ trầm giọng nói: "Nếu ngươi không muốn tiếp tục cuộc giao dịch này, ta sẽ thành toàn cho ngươi."
Lâm Uyển thấy động tác của hắn thì biết vừa rồi nàng hiểu lầm, những cảm xúc trong mắt kia từ từ tiêu tan.
Nàng thả lỏng bả vai, sau đó chập chững bước về phía bàn trà.
"Khoan đã." Hắn nhíu mày đá mảnh sứ vỡ bên chân sang bên cạnh rồi mới để nàng đi tới.
Lâm Uyển đến gần, ngồi xuống một lần nữa.
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, sau đó dịch ghế ra sau, cúi người về phía nàng.
Lâm Uyển thấy hắn cúi xuống hai đầu gối nàng, hai chân căng ra theo phản xạ, chân không khỏi dịch về phía sau.
Tấn Trừ chợt dừng lại, vén mắt nhìn nàng, trong đôi mắt hẹp dài ẩn chứa vẻ cảnh cáo: "Ngươi dám đá ta một cái thử xem."
Nói xong lời này, hắn cúi người đến, đưa tay bắt lấy cổ chân nàng.
Bên dưới dây mảnh treo một chiếc chìa khóa, chìa khóa tra vào ổ khóa, chỉ nghe răng rắc một tiếng, trói buộc trên mắt cá chân theo tiếng mà rơi xuống.
Hắn chống người móc từ trong ngực ra một bình thuốc, sau đó lại cúi người xuống, thoa thuốc chỗ mắt cá chân cho nàng.
"Năm đó ngươi cũng bôi cho ta như vậy. Khi đó vì để ngươi thương xót ta nhiều hơn, trước khi gặp ngươi còn cố ý tạo ra chút trầy da va đụng, về sau bị ngươi phát hiện, đổi lại một trận giận dỗi của ngươi."
Nghe hắn nói những chuyện cũ này, Lâm Uyển cảm thấy như đã mấy đời.
Tấn Trừ ngồi thẳng người lại.
"Hôm nay ngươi định làm A Uyển như thế nào?"
Lâm Uyển định thần lại, nghe vậy nghĩ ngợi rồi thử thăm dò: "Viết thư cho ngươi, được không?"
Ở trong mắt hắn, năm đó lúc hai người bọn họ bắt đầu đoạn tuyệt hẳn là từ bức thư. Từ quà sinh nhật, đến đốt thư, rồi cuối cùng nàng cầm nghiên mực cho hắn cú, những bức thư kia gần như xuyên suốt toàn bộ quá trình.
Có đôi khi nàng nghĩ, nếu như năm đó cách thức xử lý ôn hòa một chút, có phải sẽ không tạo cho hắn ảnh hưởng lớn như vậy không?
Thời gian không thể quay lại, mà nàng cũng không biết giả thiết này có thành lập hay không.
Không thể phủ nhận là những bức thư đó chắc chắn là một điểm hắn khó mà buông bỏ.
Vậy bây giờ nếu nàng mang những bức thư kia trả lại cho hắn, có phải hắn sẽ nghĩ thoáng hơn hay không?
Nghe đề nghị của nàng, hắn im lặng nhìn nàng trong chốc lát.
"Định viết như thế nào?"
"Tất nhiên là dựa theo hình thức năm đó ta viết cho ngươi." Lâm Uyển thở ra một hơi, nói: "Viết từ lúc bắt đầu bên nhau cho đến cuối cùng, tính ra chắc có bảy bức..."
"Mười bức."
Tấn Trừ nhìn nàng, gằn từng chữ: "Tổng cộng hai mươi ba trang."
Lâm Uyển hơi giật mình, sau đó chậm rãi gật đầu: "Đúng vậy, hai mươi ba trang, mỗi một trang đều ép phẳng phiu, có thể thấy được ngươi gìn giữ rất kỹ."
Hắn đột nhiên cười lạnh.
"Nhưng ngươi vẫn không chút lưu tình ném hết chúng vào trong đống lửa."
Lâm Uyển lại nói: "Cho nên bây giờ ta muốn mang chúng trả lại ngươi."
Ánh mắt Tấn Trừ cố định trên khuôn mặt hơi buông xuống của nàng, sau đó nghiêng người ra ngoài cửa gọi một tiếng, bảo người cầm bút mực giấy nghiên tới.
"Được, hôm nay ta sẽ ở bên cạnh nhìn ngươi viết."
Hắn đưa tay nới lỏng cổ áo, giọng nói hơi trầm xuống: "Trí nhớ ta rất tốt. Ngươi đừng nghĩ đến việc lừa gạt, nếu không thì không tính."