"Chẳng lẽ phụ hoàng đã quên, trong xương cốt nhi thần chảy dòng máu Tấn gia."
Một câu khiến Thánh thượng trầm mắt, thu lại tất cả cảm xúc trên mặt.
Khuôn mặt anh tuấn của Tấn Trừ nửa giấu trong bóng tối, không rõ mừng giận.
"Mặc dù lần này nhi thần làm việc quá chừng mực, nhưng thân là Thái tử đương triều, không cho phép người ngoài khiêu khích quyền uy. Huống hồ phụ hoàng cũng biết tính tình nhi thần có thù tất báo, nàng đã dám gây hấn, điểm ấy sao nhi thần có thể bỏ qua."
Lúc này, hắn cúi người nhặt tấu chương tán loạn bên chân lên, lúc đặt lên trên ngự án, lại ngước mắt nhìn người đang ngồi trên ngự tọa, chậm rãi nói: "Thứ của nhi thần, cho dù nát trong tay chính mình, cũng tuyệt đối không có lý nào để chắp cánh bay đi."
Thánh thượng không biến sắc nhìn hắn: "Cứ cảm thấy lời này của ngươi có thâm ý khác."
Tấn Trừ híp mắt nói: "Phụ hoàng nghĩ nhiều rồi."
Điền Hỉ chờ ở ngoài điện, thấy Thái tử gia bọn họ đi ra, vừa định tiến lên nghênh đón lại kinh ngạc thấy sắc mặt đối phương chợt thâm trầm, đáy mắt sắc bén.
Tấn Trừ nhìn về phía Điền Hỉ: "Ngự y đã xem qua chưa?"
Điền Hỉ giữ tư thế cúi đầu, bước tới: "Xem rồi ạ, nói là... không mang thai."
Tấn Trừ giẫm lên giày kiều đầu sải bước đi ra ngoài cung, bộ dạng hung thần ác sát kia làm mấy vị quan viên vốn muốn bước lên chào hỏi đều không khỏi chùn bước.
Điền Hỉ vội vã đuổi theo sau. Hắn ta cảm nhận được chủ tử hắn giận mà không có chỗ phát tiết, đầu hắn cúi gằm không cả dám nhấc, chỉ nhìn chăm chăm vào vạt áo thường phục đỏ viền đen của người trước mặt, tính kéo dài khoảng cách.
Phu xe ngựa chờ ngoài cung thấy Thái tử bọn họ ra, vội vàng khom người bước qua hành lễ, rồi lại kính cẩn vén màn kiệu lên.
"Hồi phủ!"
"Vâng, điện hạ."
Roi dài vừa vung xuống, tuấn mã hí vang, xe ngựa lập tức chạy đi.
Trong xe, Tấn Trừ nhắm mắt tựa vào vách thùng xe, nắm chặt ngọc bội trong lòng bàn tay, ngón tay xanh trắng.
Một lát sau, hắn chợt mở mắt, lạnh giọng ra lệnh cho Điền Hỉ: "Bảo Thái y thự kê thuốc điều trị thân thể của phụ nhân. Mỗi ngày ngươi đúng giờ đưa đi, tự mình nhìn nàng uống xong."
Ý tứ trong lời nói Điền Hỉ không thể rõ ràng hơn được nữa, nghe vậy không khỏi giật mình.
"Nhưng điện hạ chưa đại hôn, chỉ sợ chỗ Thánh thượng..."
Lời còn lại tự động nuốt xuống trước vẻ mặt thâm trầm của Tấn Trừ.
Tấn Trừ cất lại ngọc bội vào trong túi thơm, đưa tay nhấc cửa sổ lên, nhìn bên ngoài người đến xe đi, ánh mắt u ám: "Nhiều con cháu là chuyện vui. Phụ hoàng sẽ không có ý kiến."
***
Vị thuốc đắng lan tỏa trong miệng, Lâm Uyển gần như lập tức nhận ra rốt cuộc thuốc này là thuốc gì.
Cũng không biết sức lực ở đâu ra để Lâm Uyển vùng thoát khỏi khống chế của bà tử, nàng giội thẳng thuốc xuống đất, giẫm lên nước thuốc đầy đất, lảo đảo chạy hai bước về hướng ngoài cửa.
Điền Hỉ đứng ở cửa, thấy nàng còn chưa chạy tới đã bị lực ở cổ chân giật lại, vội nói: "Người cẩn thận chút, đừng để vấp chân."
Lâm Uyển bất chợt ngẩng đầu, trên khuôn mặt gầy tái nhợt không có chút huyết sắc.
"Ngươi quay về nói cho hắn biết, hắn sẽ không được như ý."
Trong căn phòng chật chội mờ tối, nàng trơ trọi đứng trên mặt đất bừa bộn, đầu quấn mảnh vải bông rướm máu, y phục trên người lấm tấm nước thuốc. Không thấy chật vật, chỉ thấy tiêu điều.
Điền Hỉ nhìn nàng, chỉ cảm thấy nàng tựa sen tàn cuối thu, lại tựa cành khô đông giá, rơi vào trong mắt hắn lại khiến hắn cảm thấy có phần chấn động lòng người.
Hắn ta đang định mở miệng khuyên bảo vài câu thật lòng, nhưng không ngờ biến cố nổi lên. Trước khi những người khác kịp phản ứng, nàng đột nhiên đưa tay chộp lên mặt mình, móng tay cào vào gương mặt.
Điền Hỉ phản ứng xem như là nhanh, sau khi giật mình hoảng sợ thì gần như xông tới trong nháy mắt, vừa choáng vừa sợ ngăn nàng lại.
Nhưng đến cùng vẫn là chậm nửa bước. Khuôn mặt nhẵn mịn trắng sứ vẫn xuất hiện mấy vết cào dài nửa tấc, rớm máu rất đáng sợ.
"Mấy bà già các ngươi còn chờ cái gì! Còn không mau tìm thuốc trị thương tới!"
Mấy bà tử kia bị dọa sợ vội vàng đáp lời, luống cuống tay chân đi lục tìm thuốc.
Lâm Uyển giãy giụa như nổi điên, Điền Hỉ gần như không khống chế nổi, vội hô bà tử vào giữ nàng lại.
"Ngươi đi nói cho Tấn Trừ, nói cho hắn biết! Thà rằng khuôn mặt ta hoàn toàn trở nên xấu xí cũng không muốn để hắn chạm vào nửa phần!!"
Điền Hỉ nhìn nàng vừa khóc vừa cười như muốn sụp đổ, cảm thấy mình cũng sắp sụp đổ theo.
Tận mắt nhìn những bà tử kia thoa thuốc cho nàng, rồi cho uống thuốc an thần xong, lúc này Điền Hỉ mới kìm nén được thấp thỏm trong lòng, rời khỏi nơi này.
Mãi đến khi ra ngoài, hắn mới bất giác phát hiện mu bàn tay lòng bàn tay đều nhói đau. Hắn đưa tay lên xem, hóa ra là lúc ngăn nàng cào mặt, vô tình bị nàng cào rách mấy chỗ.
Trong đó, chỗ mu bàn tay bị cào ác nhất, thịt bị nàng móc lên chừng nửa móng tay.
Điền Hỉ nhe răng trợn mắt xuýt xoa, lại cầm ống tay áo che che mu bàn tay theo bản năng, sau đó mới vội vàng đi về phủ.
Tấn Trừ nghe xong, không những không giận mà còn cười.
"Thấy nàng để ý như vậy, ta càng thống khoái."
Hắn rót chén rượu, ngửa đầu dốc xuống.
"Cắt móng tay cho nàng, mang thuốc trị thương tốt nhất trong cung tới bôi cho nàng. Mặt khác, truyền lời tới đám người hầu hạ kia, lần này là lĩnh phạt, lần sau chính là nhận cái chết."
Điền Hỉ vâng dạ.
Tấn Trừ đưa tay nới lỏng cổ áo, dựa vào lưng ghế phía sau, trầm mắt nhìn hắn ta: "Còn mấy chén thuốc kia nhớ đưa tới đúng giờ, đút cho nàng uống."
Hắn nhấc chân đá mạnh xuống chân bàn, quát: "Rót rượu!"
***
Trong Khôn Ninh cung, Hoàng hậu vứt chút cung hương bách hợp vào trong lư hương, hương thơm lập lờ tức khắc tràn ngập trong điện.
"Em chồng kia của ngươi có lai lịch gì, tại sao lại mê hoặc Thái tử nhiều lần làm ra chuyện không ra thể thống gì như thế?"
Dương Thị ngồi bên dưới cảm thấy trên mặt bỏng rát.
Nàng ta hơi bất an cử động người, lúng túng nói: "Quả thật Thái tử vì chuyện trước kia mà lòng còn mang khúc mắc."
Dương Thị giải thích tránh nặng tìm nhẹ.
Hoàng hậu nhướn mắt phượng: "Ồ, chuyện lúc trước là chuyện gì? Vì sao chưa từng nghe ngươi nhắc tới?"
Dương Thị nói qua loa chuyện lúc em chồng chưa xuất các, Thái tử từng đến phủ cầu hôn bị từ chối. Còn chuyện hai người lén lút qua lại thì nàng ta sợ rắc rối nên không nói.
"Dù sao cũng không phải chuyện gì vẻ vang, cha mẹ chồng dạy bảo chúng thần không được để lọt nửa chữ với người ngoài."
Hoàng hậu kinh ngạc, thật sự không ngờ bên trong còn có loại chuyện này.
"Ta bảo mà, chẳng trách lại vậy."
Chẳng trách Thái tử không để ý đến thân phận quả phụ Phù gia của vị kia, lúc tân triều vừa lập đã không để ý đến thể diện tới Giáo Phường Ti muốn người. Hóa ra là cất giấu tâm tư từ nhiều năm trước.
Nghĩ đến lúc trước Thái tử đưa người ra khỏi Giáo Phường Ti, nuôi một mình trong viện trạch, hình như còn có ý giữ bên người, Hoàng hậu bèn nhìn Dương Thị khó hiểu hỏi: "Nhưng mà đang êm đẹp, em chồng kia của ngươi trốn cái gì? Đi theo Thái tử gia chẳng lẽ không bằng nay đây mai đó?"
Dương Thị sao lại không thắc mắc? Nhưng em chồng này của nàng suy nghĩ khác hẳn người thường, lúc trước nàng ta đã không hiểu nàng rồi.
Hoàng hậu trông vẻ mặt của nàng ta cũng biết không hỏi được gì.
"Hôm qua Phượng Dương công chúa tự mình hạ thϊếp mời cho Đông cung, xem ra là muốn lấy Thái tử làm chỗ dựa."
Hoàng hậu không tiếp tục chủ đề trước nữa, ngược lại nói đến chuyện khác.
Bây giờ ngay cả Phượng Dương công chúa cũng nương nhờ vào Thái tử.
Người ủng hộ Đông cung đông đảo, địa vị vững chắc, nếu không phạm chuyện sai lầm tày trời, chỉ sợ ngay cả Thánh thượng cũng không thể tùy tiện làm lung lay vị trí của hắn.
Bây giờ bà ta và Trần vương chỉ có thể dựa vào Thánh thượng.
Chỉ cần thánh thể khỏe mạnh, che chở Trần vương trưởng thành, khi đó những thần tử dựa vào bọn họ mới được uống thuốc an thần, quyết một lòng mưu tính cho mẹ con bọn họ. Đến lúc đó, bọn họ mới thực sự có sức đấu với thế lực của Thái tử.
Cái bọn họ thiếu nhất bây giờ là thời gian.
Bà ta hận Trần vương không thể mau mau lớn lên.
Nghĩ đến Trần vương tuổi nhỏ, lại nghĩ tới hành động Thái tử sai người đưa thuốc đến Giáo Phường Ti liên tiếp nửa tháng, bà ta lại đứng ngồi không yên.
Nếu Hoàng trưởng tôn ra đời từ Đông cung, vậy chắc chắn lại thêm lợi thế cho Thái tử.
"Nghe nói thân thể em chồng ngươi xưa nay không khỏe mạnh?"
Dương Thị đột nhiên bị hỏi còn sửng sốt một chút, sau đó vội nói: "Đúng là hơi bệnh tật, giống mẹ chồng thần."
Hoàng hậu hơi an tâm lại.
Như vậy có lẽ sẽ không dễ dàng mang thai.
***
Đêm tháng chín, gió mát hiu hiu, côn trùng kêu rả rích.
Đêm khuya, bên ngoài sương phòng hoang vắng yên tĩnh vang lên tiếng bước chân lảo đảo nặng nề.
Cửa phòng khép hờ đột nhiên bị người bên ngoài đá văng, cửa phòng va vào vách tường phát ra tiếng chói tai, quấy nhiễu căn phòng tĩnh mịch.
Hai bà tử gác đêm trong phòng kinh ngạc nhìn người tới, chốc lát quên phản ứng.
"Ra ngoài."
Hắn quát lệnh, nói với hai bà tử kia, nhưng ánh mắt lại cố định trên người trên giường.
Hai bà tử hãi hùng khϊếp vía chạy vội ra ngoài, thuận tay đóng kỹ cửa phòng.
Ánh nến yếu ớt nhảy nhót trên vách, ánh sáng hắt lên khuôn mặt nàng, càng tôn lên thân hình gầy gò, khuôn mặt tái nhợt, vành mắt đỏ ửng của nàng.
Nàng đột nhiên chạy xuống giường, vơ lấy hai chén trà trên mặt bàn kê sát vách tường, lảo đảo chạy mấy bước về phía hắn, sau đó tức giận ném vào mặt hắn.
"Ngươi cút đi! Ngươi cút đi!"
Tấn Trừ xách theo bầu rượu dựa vào cửa, cũng không tránh né đồ vật tàn nhẫn ném đến, mặc cho nàng như điên cuồng cầm ấm trà, chén trà, thậm chí ngay cả khay trà, tất thảy nhắm vào đầu hắn. Dù mặt hắn bị đập đau nhức, đập đến mức trước mắt hắn tối sầm, nhưng cũng không hề nhúc nhích, chỉ im lặng nhìn nàng.
"Bức bách ta có thấy sảng khoái không?"
"Ngươi có ranh giới cuối cùng hay không! Có điểm cuối hay không!"
"Ngươi đê tiện! Dơ bẩn! Hạ lưu!"
Tấn Trừ nhắm mắt, cầm bầu rượu ngửa đầu trút xuống.
Hắn ném bầu rượu đi, vừa đưa tay cởi nút áo, vừa nặng nề bước về phía nàng.
Lâm Uyển chỉ đợi hắn đến gần, rồi đột nhiên giơ tay tát hắn hai cái bạt tai.
"Vì sao không chịu buông tha cho ta!"
"Nợ ngươi trả lại ngươi rồi, không phải sao?"
"Ngươi còn muốn thế nào, còn muốn thế nào!"
Tấn Trừ ngăn bàn tay nàng lại tát tới, hơi đỏ mắt, trấn tĩnh nhìn bộ dạng như điên của nàng.
"Ta đã từng cho ngươi cơ hội, là ngươi cô phụ tín nhiệm của ta. Chẳng trách được người khác."
Hắn nói xong lời không rõ cảm xúc này rồi ôm nàng vào giường.
Lâm Uyển bóp cổ hắn, hận hắn muốn chết.
Tấn Trừ đặt nàng xuống giường, sau đó gỡ tay nàng ra khỏi cổ hắn. Hắn xé rách màn che buông xuống, bắt lấy tay nàng cưỡng ép duỗi thẳng lòng bàn tay cuộn lại, rồi quấn lấy từng ngón tay nàng.
"Ta biết rõ thủ đoạn của ngươi. Phòng kỹ như thế, quả thực từ đầu đến cuối đều đang tính kế ta."
"Nhưng sau này sẽ không giống nữa."
Ánh mắt hắn lạnh lẽo: "Ta sẽ không tin ngươi, dù chỉ nửa chữ."