Xiềng Xích

Chương 57




Gió biển mặn mòi thổi qua boong tàu, mùi tanh của biển xộc vào khoang mũi, cùng mùi gỗ mục khó diễn tả bằng lời.

Trên boong tàu hơn trăm khách thuyền xếp hàng theo yêu cầu, lần lượt bước lên, sau khi để quý nhân ngồi trên ghế kia xem qua, lại im như thóc đi sang một bên khác chờ.

Trong những khách thuyền có người mặc tơ lụa, có người mặc vải thô, nhưng trên mặt ai nấy đều có vẻ hoảng sợ, không một ai ngoại lệ. Nhất là khi thoáng nhìn quan binh vây quanh ở hai bên, cầm bó đuốc, dựng thanh giáo, canh phòng nghiêm ngặt, bọn họ càng thấp thỏm lo âu.

Ánh mắt Tấn Trừ thu lại từ trên mặt người cuối cùng, sau đó nặng nề rơi lên chừng mười chiếc thuyền khách nhỏ ở bên ngoài.

Gia chủ Dư gia vội giải thích nói: "Những thuyền này không phải của Dư gia, bọn họ đều có nhà thuyền của mình. Đi theo thuyền Dư gia chúng tôi cùng ra biển, là để được bảo hộ."

"Đều đang ở đây?"

Mượn ánh sáng tỏa ra xung quanh thuyền quan, gia chủ Dư gia cẩn thận đếm qua một lượt, vội vàng gật đầu đáp: "Đều đang ở đây, một chiếc cũng không thiếu."

Vừa dứt lời lập tức có quan binh quay người về hướng mặt biển, vẫy cờ nhỏ trong tay, nhanh chóng tạo cờ hiệu.

Sau đó trên mặt biển, thuyền quan vây kín chừng mười chiếc thuyền nhỏ không một kẽ hở, chầm chậm mở ra một con đường hướng ra ngoài, những con thuyền chở khách kia lần lượt áp sát về hướng thuyền Dư gia.

Khoang thuyền nhỏ hẹp chật chội mờ tối, cửa sổ thuyền đóng chặt càng làm cho khoang thuyền ngột ngạt, khiến người ta hít thở không thông.

Lâm Uyển không nhúc nhích ngồi trên ván giường, cả người chết lặng như bị rút mất hồn phách.

Bánh bột ngô khô khốc trên tay chẳng biết rơi xuống đất từ lúc nào, ngâm nước đọng trên đất, trở nên ướt sũng nhão nhoét.

Thân thuyền vẫn tiếp tục di chuyển hướng đến chỗ đèn đuốc sáng trưng kia.

Chỗ boong tàu ánh lửa chói lọi, chiếu xuống mặt biển xung quanh đỏ rực một khoảng tựa như miệng lớn tanh máu của con thú khổng lồ, nuốt chửng con thuyền cô độc phiêu bạt trong sóng biển.

Trên thuyền lớn thả xuống một cái thang, người trên những thuyền nhỏ khác bắt đầu lục tục lên thuyền, những quan binh kia cũng bắt đầu lần lượt lục soát khoang thuyền, đề phòng có cá lọt lưới.

Tiếng đập cửa khoang thuyền rầm rầm vọng tới từ bên ngoài, đồng thời vang lên tiếng nhắc nhở tử tế của nhà thuyền: "Khách nhân, ngài có ở đây không? Quan gia bảo chúng ta lên hết thuyền lớn, ngài cũng mau chóng thu dọn rồi ra đi."

Trong khoang thuyền yên tĩnh không âm thanh.

Nhà thuyền đang định gõ cửa tiếp, lúc này có quan binh lên thuyền hỏi: "Bên trong có người?"

Nhà thuyền vội giải thích: "Có, chắc là ngủ mất rồi, không có nghe..."

Lời còn chưa dứt, cửa khoang thuyền đã bị người bên ngoài một cước đá văng.

Ánh sáng của ngọn đuốc chiếu vào khoang thuyền chật hẹp, cũng chiếu sáng người cô độc ngồi trong khoang thuyền với vẻ mặt chết lặng.

Quan binh kia nhìn nàng, giận dữ chất vấn: "Nhà thuyền gọi ngươi, tại sao ngươi không đáp?"

Người ngồi trong khoang thuyền không nhúc nhích, ngay cả ánh mắt cũng không hề động đậy.

Quan binh quan sát nàng từ trên xuống dưới. Nhìn cách ăn mặc giống như một phụ nhân nghèo khổ đã có tuổi, nhưng nếu thật sự là phụ nhân bình thường, nhìn thấy quan binh bọn họ đã sớm nơm nớp lo sợ, làm sao có thể có dáng vẻ như vậy.

Quan binh cảm thấy khác thường nên không dám tùy tiện tiến lên bắt dẫn đi, bèn quay đầu hỏi nhà thuyền: "Ngươi có ấn tượng với nàng không? Sau khi lên thuyền nàng có từng mở miệng nói chuyện không?"

Nhà thuyền không ngừng gật đầu: "Có có. Sau khi lên thuyền nàng còn hỏi lão, khi nào đến được bến đò."

Vậy không phải là người câm.

Quan binh lại nhìn nàng, nói: "Ngươi tên họ là gì, xưng tên ra."

Nhưng đối phương tựa như không nghe thấy lời tra hỏi, không hề có phản ứng.

Nhà thuyền hoảng sợ nhìn nàng, hoàn toàn không biết tại sao nàng lại như vậy.

Quan binh vẫn chưa nổi giận, chỉ trầm tư một chút rồi gọi mấy thủy quân tới, dặn dò bọn họ canh chừng người này. Sau đó hắn đẩy đám người ra, vội vàng lên thuyền lớn.

Tấn Trừ nghe xong, bấm mạnh vào lan can đứng dậy.

Một trận gió biển bất chợt quét qua, thổi vạt áo hắn phần phật, thường phục đỏ thẫm bị thổi đến lỏng lẻo, tóc được buộc trong ngọc quan cũng bị thổi đến lộn xộn.

Hắn nhìn chằm chằm con thuyền nhỏ lênh đênh trong sóng biển kia thật lâu. U ám trong đáy mắt tựa như mặt biển trước cơn mưa lớn, đen kịt, tối tăm, âm trầm, kìm nén, lại sâu không thấy đáy.

"Kéo nàng lên thuyền ngựa đỏ."

Rất nhanh, quan binh trông coi trên thuyền nhỏ nhận được lệnh, không nói năng gì kéo cánh tay của người trong khoang thuyền ra, lôi nàng lên thuyền quan cách đó không xa.

Lúc này Tấn Trừ đã đang chờ trên thuyền quan.

Lâm Uyển gần như bị người ta đỡ đến gần.

Tấn Trừ nhìn người trước mặt tóc tai rối bời, tóc bạc trắng, màu da tái đi, một thân áo vải thô rách nát. Nàng giả xấu giả già, khổ tâm mưu tính đến bước này chỉ để có thể hoàn toàn thoát khỏi hắn.

Hắn lạnh lẽo liếc nàng một cái, trên mặt không có cảm xúc dư thừa, chỉ phất tay ra hiệu ngự y tới gần.

Vương ngự y cẩn thận đến gần, run rẩy đưa tay bắt mạch cho nàng. Không ngờ người vốn chết lặng như pho tượng kia lúc này lại như hồi thần, đột nhiên vung tay lên đẩy người ra.

Biển cả trong đêm chẳng hề yên tĩnh, tiếng sóng biển đánh vào thân thuyền, tiếng gió biển rít gào vù vù, cùng với tiếng cá biển và hải âu đớp mặt nước, đều thỉnh thoảng vang lên.

Nhưng lúc này bầu không khí trên thuyền lại tĩnh mịch tựa như vực quỷ.

Lâm Uyển đột nhiên ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt thâm trầm của Tấn Trừ, run giọng nói: "Ngươi buông tha cho ta được không? Ngươi bỏ qua đi được không!"

"Ngươi hà cớ phải đuổi tận gϊếŧ tuyệt?"

"Cho ta con đường sống thì làm sao?"

"Ta chỉ là một nữ nhân, có thể làm cản trở ngươi cái gì?"

"Tại sao ngươi không thể giơ cao đánh khẽ, nhất định phải dồn ép đến cùng!"

Tấn Trừ lại đột nhiên quát:"Bắt mạch!"

Ngự y bị tiếng quát này dọa sợ mất mật, vừa đáp lời, đang định tiến lên bắt mạch một lần nữa lại nghe thấy một tiếng nói căm hận.

"Không cần!"

Lâm Uyển nhìn thẳng nam nhân trước mặt.

Là hắn, bóp chết tất cả hi vọng của nàng.

Nàng biết rõ từ nay về sau nàng sẽ không còn cơ hội chạy thoát nữa. Nàng sẽ không còn một cơ hội nào, đến chết cũng không thể thoát khỏi xiềng xích khống chế của hắn.

Nản lòng thoái chí cả thể xác và tinh thần tra tấn nàng như sắp nổi điên, cơn hận đối với hắn gần như thiêu cháy cả người nàng không còn lại gì.

"Ta không mang thai." Nàng nhìn hắn, từng câu từng chữ nói rõ ràng đến dị thường: "Là ta dùng thuốc làm chậm kinh nguyệt chứ không phải có thai. Đáp án như vậy ngươi vừa lòng chưa?"

Hải âu đột nhiên rít lên một tiếng xẹt qua trời cao.

Tấn Trừ bỗng nhiên cầm roi sắt tiến đến, vung lên giáng xuống chỗ nàng.

"Tại sao lại đối với ta như vậy!"

Thân roi nện xuống boong thuyền, đập nứt ra một đường.

Có thể nghĩ tới nếu như rơi lên người, chắc chắn làm người ta bong da tróc thịt.

Lâm Uyển nghe hắn hỏi như vậy, lại không kiềm chế được bật cười, tiếng cười lại giống như khóc.

"Vậy ngươi muốn ta đối với ngươi thế nào? Quy thuận ngươi, dựa dẫm ngươi, quên ngươi là kẻ thù làm ta tang chồng mất con, quên ngươi đem đến cho ta nhục nhã và tai ương, sau đó vui vẻ làm cơ thϊếp trong hậu viện của ngươi, sinh con dưỡng cái cho ngươi?"

Ánh mắt Lâm Uyển cứng cỏi: "Cha con Tấn thị ngươi gϊếŧ phu ta, hại con ta, ta còn có thể yên tâm sống cùng ngươi... Ta phải điên bao nhiêu đây?"