Xiềng Xích

Chương 39




Sau khi vào thành, có rất nhiều bách tính vây xem và nghị luận từ xa, xung quanh đều ghé tai thì thầm, bàn luận chuyện tiền Tả đô Ngự Sử phu nhân lén bỏ trốn bị Thái tử điện hạ ra khỏi thành vây bắt như thế nào.

Lâm Uyển bị lôi kéo lảo đảo đi về phía trước, thân thể đơn bạc khẽ run rẩy trong gió rét se lạnh.

Nàng không sợ bách tính vây xem chế nhạo, chỉ là căm hận, nàng chỉ là một nữ nhân tay trói gà không chặt, không nguy hại đến giang sơn xã tắc, cớ sao phải dồn ép đến cùng, không chừa cho nàng con đường sống.

Rõ ràng đã sắp chạy ra ngoài rồi.

Một khắc trước, nàng còn tràn đầy mừng rỡ phác họa đủ kiểu kế hoạch sau khi trốn đi, nhưng một khắc sau đã bị người ta dập nát mọi hy vọng không chút lưu tình.

Lâm Uyển ngước mắt nhìn bóng dáng trên lưng ngựa, khó tin được hắn lại độc ác sắt đá như vậy.

Thuở thiếu thời chia tay trong không vui, hắn lại ghi hận đến nay, phá hủy đường lui của nàng, cắt đứt hy vọng của nàng, không muốn để cho nàng nửa con đường sống.

Hắn muốn làm nhục nàng, muốn bức tử nàng, để giải mối hận trong lòng hắn.

Quả là ác độc.

Lâm Uyển nhìn bóng lưng lạnh lùng, cảm thấy cực kỳ xa lạ. Nàng không còn tìm được một chút bóng dáng năm xưa từ trên người này nữa.

Suy cho cùng thân thể nàng yếu ớt, bước chân có hạn, chưa tới nội thành, nàng đã đi không nổi, sức cùng lực kiệt ngã xuống đất.

Tấn Trừ liếc mắt nhìn nàng một cái, ném dây thừng trong tay đi, quát ra lệnh người đưa nàng về Giáo Phường Ti.

Tú bà thấy thân binh của Thái tử tới, không khỏi run như cầy sấy, nhất là nghe nói nàng trốn từ đây ra bị điện hạ tự mình bắt được, càng sợ đến hồn phi phách tán.

"Điện hạ nói, ngay cả một người tú bà cũng không trông chừng được, giữ lại bà có ích lợi gì."

Tú bà sợ hãi quỳ xuống đất dập đầu, liên tục xin tha.

"Nếu muốn thỉnh tội xin tha, ngươi cứ nên nói trước mặt điện hạ đi."

Thân binh bỏ lại câu này rồi dẫn đội rời đi.

Tú bà phỏng đoán ý trong lời nói, hô hấp hơi chậm lại, sau đó ánh mắt không dám tin gắt gao rơi xuống người phụ nhân hai mắt nhắm chặt như hôn mê kia.

Bà ta quan sát dáng người lả lướt và khuôn mặt xinh đẹp kia mấy giây, chợt nhận ra điều gì, trở mình bò dậy từ dưới đất, vội vàng gọi người nâng người đang hôn mê kia vào Quý Cẩm viện, hầu hạ thật tốt.

Nếu đúng như bà ta suy nghĩ, sau này bà ta còn phải cung phụng người kia lên trời.

Tin tức tiền Ngự Sử phu nhân trốn khỏi Giáo Phường Ti, sau đó bị Thái tử điện hạ đích thân bắt rồi diễu phố đã truyền đến Trường Bình Hầu phủ trong ngày hôm đó.

Đào Thị vừa nghe được tin tức này, hôn mê tại chỗ.

Sau khi bà yếu ớt tỉnh lại, thấy ba người con dâu vây quanh trước giường, nét mặt ai nấy đều tối tăm.

Đương nhiên Đào Thị biết suy nghĩ của các nàng. Quý phủ có một cô phu nhân đang ở Giáo Phường Ti là sỉ nhục, là bẩn thể diện, tổn hại danh dự, sẽ làm mọi người trong phủ hổ thẹn, là sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ con cháu.

Lúc trước quý phủ có thể dùng số tiền lớn để bảo vệ trong sạch của Uyển tỷ nhi, như vậy cũng miễn cưỡng coi là giữ được thể diện. Nhưng hôm nay xảy ra chuyện diễu phố, là hoàn toàn tước hết mặt mũi của phủ bọn họ, hơn nữa có Thái tử điện hạ nhúng tay, bọn họ cũng không có năng lực bảo vệ nàng nữa.

Nếu đến lúc đó Uyển tỷ nhi thực sự tiếp khách... Người lui tới Giáo Phường Ti không phải hoàng thân quốc thích thì cũng là quan viên trong triều, cùng làm quan với nhau, vậy thể diện của phủ bọn họ biết đặt ở đâu.

Đào Thị đau xót nghĩ tới đây, bà biết, nữ nhi này của bà có lẽ không giữ được nữa.

Uổng công bà còn nuôi hi vọng, chờ tiếng đồn thổi qua đi, còn có thể kéo Uyển tỷ nhi ra khỏi nơi đầm rồng hang hổ đó.

Uổng công bà còn cho rằng, Thái tử gia sẽ xem phần tình cảm ngày đó với Uyển tỷ nhi mà buông tha cho nàng. Năm xưa bà đã sớm nhìn thấu Thái tử có tình cảm với Uyển tỷ nhi, nếu không trong ngày đại hôn của Uyển tỷ nhi, hắn sẽ không gióng trống khua chiêng bao hơn nửa thanh lâu ở Kinh thành, hô bạn gọi bè cuồng hoan trắng đêm. Nghe nói cuối cùng còn say mèm gục trên đỉnh mái thanh lâu, hôm sau còn bị người ta dâng tấu sớ tố cáo trên triều.

Hóa ra bà đã nhầm. Đoán nhầm tâm địa tàn nhẫn của Thái tử gia.

Hắn không muốn thả cho Uyển tỷ nhi đường thoát, mà còn muốn bức tử nàng.

Lúc phố xá lên đèn, dọc con hẻm của cổng chào Kinh thành người đến ngựa đi, bắt đầu trở nên náo nhiệt.

Xe ngựa Trường Bình Hầu phủ khiêm tốn dừng ở đường giao, sau đó Lâm Xương Thành xuống xe, sắc mặt u ám đi vào Giáo Phường Ti đầy âm thanh trụy lạc.

Tuy hắn cúi đầu đi nhanh, nhưng người lui tới Giáo Phường Ti đều là hoàng thân quyền quý, Thế tử Trường Bình Hầu phủ như hắn cũng không phải vô danh tiểu tốt, ai mà không chú ý đến hắn cho được?

Gần như lúc Lâm Xương Thành vừa bước vào Giáo Phường Ti thì đã có con em quyền quý nhận ra hắn ta, lại không thiếu đồng liêu cùng làm quan trong triều, hí hửng nhìn hắn, ngồi đợi trò hay.

Có những kẻ không muốn mất lòng thì nháy mắt với nhau, lại có những quý tộc mới nổi ỷ vào cha chú làm việc cho vua, không sợ đắc tội mà cười cợt đi lên mỉa mai vài câu, nhìn thấy Thế tử Trường Bình Hầu phủ cắn răng nghiến lợi thì cảm thấy cực kỳ sảng khoái.

Tú bà niềm nở sai người đưa hắn vào Quý Cẩm viện.

Lâm Xương Thành siết chặt tay, căng mặt đi lên lầu các trước những vẻ mặt dị thường, hóng chuyện và cười đùa của những quý tộc kia.

Lâm Uyển đang bơ phờ ngồi trên giường ngây người, chợt nghe tiếng cửa Hương các được mở ra từ bên ngoài, trái tim nàng giật thót, hoảng loạn nhìn hướng cửa phòng.

Đến khi thấy người tới là đại ca nàng, nàng vốn đang giật mình cũng thả lỏng hai vai căng thẳng, trái tim bị nhấc lên thật cao cũng hạ xuống.

Tối nay tú bà cố ý sai người ép nàng tắm rửa chải đầu, còn tô son điểm phấn, chỉnh trang cho nàng rất long trọng, nàng còn sợ hãi tưởng rằng tú bà chịu sai khiến của Tấn Trừ, muốn ép nàng bắt đầu tiếp khách.

"Tại sao đại ca lại đến đây?" Đột nhiên gặp được người thân, trong lòng Lâm Uyển vui mừng, nhưng cũng khó nén được chua xót, vội xuống đất đi về phía hắn.

Lâm Xương Thành siết tay đứng tại chỗ, nhìn người nhấc váy chầm chậm bước tới, nhìn nàng vấn búi tóc trễ, mặc váy lụa mỏng, trang điểm như những nhạc kỹ trong thanh lâu, khuôn mặt tuấn tú của hắn nổi lên xấu hổ, phẫn nộ, sỉ nhục và những tâm trạng phức tạp, dữ dội khác.

Hình như hắn muốn che giấu những điều này, nhưng trong mắt Lâm Uyển, sự kiềm chế của hắn đã thất bại. Lúc này vì cố nén tâm trạng mà khuôn mặt hắn có vẻ nhăn nhó.

Bước chân Lâm Uyển đang chạy tới chợt dừng lại.

"Tam muội, từ lúc muội gặp chuyện không may, quý phủ cố gắng hết sức chạy vạy cho muội, không tiếc tiền bạc và ân huệ. Chỉ là đến nay, đã hoàn toàn bất lực rồi."

Trong Hương các, ánh sáng vàng xuyên qua chao đèn, chiếu lên khuôn mặt của đôi bên, thoạt nhìn có phần xa cách.

Tay Lâm Uyển ấn lên mép bàn. Nàng đứng cách chiếc bàn vuông nhìn hắn, giọng nói nhẹ nhàng như thường: "Ta biết đại ca và quý phủ đã làm nhiều việc cho ta, sau này không cần phải chạy vạy vì ta nữa."

Hôm nay Lâm Xương Thành đến không chỉ đơn giản là nói điều này.

Hắn dời ánh mắt đi không nhìn nàng, sau một lúc im lặng, hắn lấp lửng hỏi nàng: "Sau này muội... có tính toán gì không?"

Lâm Uyển thông tuệ biết bao nhiêu, lập tức nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn.

Người nàng run lên, sau đó cứng ngắc nhìn ánh mắt né tránh của hắn, hỏi: "Đại ca muốn ta có tính toán gì?"

Lâm Xương Thành siết tay, quay mặt sang chỗ khác. Một hồi lâu sau, dường như mới nặn ra câu nói từ kẽ răng: "Tam muội, đã đến tình cảnh này, mong muội đừng quá luyến tiếc sinh mạng... Lúc này lấy danh dự làm trọng."

Sắc mặt Lâm Uyển lập tức tái đi.

"Năm xưa lúc muội phu được đề bạt là Tả đô Ngự Sử, tam muội là mệnh phụ triều đình cao quý, ngày lễ tết còn được vào cung bái kiến Hoàng hậu, cung phi, đoan trang quý phái đến mức nào... Muội nhìn lại mình bây giờ xem." Trong giọng nói nặng nề của Lâm Xương Thành ẩn chứa vài phần khuyên nhủ: "Vẫn nên bảo vệ trong sạch, sau này xuống suối vàng cũng coi như có lời ăn nói với Phù gia."

Có bầu không khí không sao nói rõ đang trôi qua, có vẻ mặt vui mừng khi gặp được người thân đã biến mất không vết tích.

"Ta có gì không trong sạch?"

Lâm Uyển đột nhiên chất vấn làm Lâm Xương Thành kinh ngạc.

"Năm Vĩnh Xương hai mươi, người phát động chiến tranh khiến dân chúng lầm than là ta sao?"

"Người không có năng lực chống lại phản quân, khiến nước mất nhà tan là ta sao?"

"Người liên lụy đến phụ nữ và trẻ em vô tội, đày vào Giáo Phường Ti là ta sao?"

"Người ăn chơi đàng điếm muốn làm chuyện vũ nhục ngoài cánh cửa này lại là ta sao?"

Lâm Uyển ấn lòng bàn tay xuống mặt bàn, chống đỡ thân thể yếu đuối gầy gò của mình, nhìn thẳng vào đại ca nàng, không hề nao núng: "Ta chưa từng làm bất kỳ chuyện gì thương thiên hại lý, dựa vào đâu người khác hại ta, nhưng lại bắt ta gánh trên lưng ba chữ "không trong sạch" này!"

"Ta tự hỏi ta làm người đường đường chính chính, hai tay sạch sẽ. Trong sạch của ta không phải treo trên miệng người ngoài, chỉ ở lương tâm và lương tri của ta."

"Đại ca, ta cũng hiểu tình cảnh Trường Bình Hầu phủ hiện giờ khó khăn, cho nên không muốn liên lụy đến quý phủ, mong đại ca về báo lại với phụ thân, từ nay về sau... hãy đoạn tuyệt quan hệ cha con với ta, xóa bỏ hai chữ "Lâm Uyển" trên gia phả đi."

Lâm Xương Thành đờ đẫn rời khỏi, đôi mắt trong trẻo, mơ hồ ẩn chứa ánh sáng, làm cho người ta không dám nhìn thẳng kia cứ lảng vảng trong đầu.

Ngay tối đó đã có người bẩm báo chuyện ở đây cho phủ Thái tử.

Tấn Trừ một thân thường phục ngồi trước bàn cắt tâm đèn, nghe vậy động tác hơi dừng lại, sau đó sắc mặt không đổi bảo người lui ra.

Điền Hỉ thận trọng hai tay dâng một chiếc vòng bạc nhỏ lên.

Tấn Trừ cầm lấy, lật xem vài cái trong lòng bàn tay, để dưới ánh nến kiểm tra tỉ mỉ.

"Nô tài đã hỏi chưởng quỹ Trân Bảo các, hắn nói vòng tay này quả thật xuất xứ từ các bọn họ, là năm xưa... tam phu nhân Lâm gia đặt làm." Điền Hỉ thấy Thái tử gia híp mắt nhìn hàng chữ nhỏ trong vòng tay, tiếp tục nhỏ giọng nói: "Bởi vì lúc đó tam phu nhân Lâm gia yêu cầu khắc tên vào trong vòng tay, còn yêu cầu vòng tay trái thì khắc từ trái sang phải, vòng tay phải thì khắc từ phải sang trái. Chưởng quỹ cảm thấy kỳ lạ, cho nên vẫn ấn tượng sâu sắc với chiếc vòng bạc kia."

Ánh mắt Tấn Trừ chăm chú nhìn vào cái tên kia rất lâu.

Trong vòng tay không chỉ khắc tên một người, mà là ba.

"Chẳng phải nói là một đôi sao?"

"Lúc vớt lên chỉ thấy chiếc này ở cổ tay phải đứa trẻ." Điền Hỉ nói: "Còn cái kia có lẽ là chìm vào đáy hồ, hoặc là đã mất trong chiến loạn rồi ạ."

Tấn Trừ thu mắt: "Tìm một chỗ yên ổn an táng người đi."

Điền Hỉ đáp lời.

Ngày hôm sau, khi đám con em quyền quý tìm vui trong Giáo Phường Ti, đột nhiên nhìn thấy Hoàng thái tử đương triều bước vào chốn hoan lạc này, cả đám ngưng thở trong chốc lát.

Sau đó một loạt tiếng xuýt xoa vang lên.

Thái tử gia lại đến chơi gái!