Trên đoạn đường vắng, dưới ánh đèn tối tăm, một thanh niên mặc trang phục màu đen tựa vào tường, ‘lách cách’ hai tiếng bật lửa, ngón tay thon gầy kẹp một điếu thuốc, dưới bóng đêm âm u bắt đầu ngửa cổ phả từng đợt khói.
Băng vải màu đen quấn trên tay hắn càng tôn lên nước da trắng nõn. Hắn đội mũ hoodie, bởi vì bóng lưng ngược hướng ánh sáng nên vành mũ che khuất mặt, chỉ mơ hồ nhìn thấy đường nét tinh xảo của cằm.
Một gã bợm nhậu uống say chếch choáng đi ngang nơi này, y nheo mắt, nhìn chàng thanh niên dưới ánh đèn đường, lớn tiếng hỏi: “Mày là ai.. Là ai hả?” Nói xong lại ừng ực nốc một ngụm rượu.
Chàng thanh niên đưa tay dụi tắt đầu thuốc, thản nhiên cởi bỏ vải đen, sau đó kéo mũ trùm xuống, lộ ra một mái tóc ánh kim và đôi mắt mang theo nét cười lạnh giá.
Bợm nhậu mơ màng nhìn người đang đi về hướng mình, vừa xinh đẹp lại tinh xảo, giống như tinh linh trong đêm tối. Y há miệng: “Xinh đẹp, thật xinh đẹp…” Nói xong bèn vươn tay muốn vồ lấy người đối diện, nhưng bởi vì say tí bỉ cho nên chưa kịp chạm vào đã ngã lăn ra đất.
Chàng thanh niên mỉm cười: “Xem đêm nay tao có thể một dao xử mày hay không.” Hắn dùng vải đen buộc sau đầu che đôi mắt, sau đó từng bước chậm rãi đến gần bợm nhậu, con dao bén ngót xoay tròn trong tay.
Bợm nhậu say xỉn nằm trên đất nấc cục, y còn chưa kịp phản ứng thì lưỡi dao đã đâm vào mắt y. “A A!” Bợm nhậu ôm mắt trái kêu lên thảm thiết.
“Hm, khẽ thôi.” Chàng thanh niên ngồi xổm trước mặt nạn nhân, nhẹ nhàng nói. “Đôi mắt, tao đoán đúng chưa?” Dứt lời, lưỡi dao rút ra từ hốc mắt bợm nhậu, để lại một dòng máu tươi đỏ chói.
“A a!” Bợm nhậu vốn đang say mềm, bởi vì động tác đột ngột của hắn mà thảm thiếu kêu lên, tiếng thét trong không gian càng thêm đau đớn, giữa đêm tối yên tĩnh lại càng thê lương.
Chàng thanh niên hơi nhăn mày, hắn mất kiên nhẫn đứng lên, đem con dao dính máu ném bên người bợm nhậu. “Cho mày một cơ hội giết tao.”
Bợm nhậu lúc này đã tỉnh táo hơn phân nửa, y theo bản năng cầm lấy con dao, vừa kêu cứu mạng vừa đâm về hướng chàng thanh niên. Không biết là không nhìn thấy hay do cố ý, chàng thanh niên tóc vàng vẫn không né tránh; ‘phập’ một tiếng đã bị đâm trúng.
Bợm nhậu sợ hãi lùi về sau vài bước, máu từ một bên mắt bị thương chảy ra khỏi hốc mắt, nương theo sườn mặt, tựa như một dòng sông máu. Gương mặt y khổ đau như ma quỷ.
“Giờ thì đến lượt tao.” Chàng thanh niên rút con dao trên người, rõ ràng đôi mắt bị che khuất nhưng lại có thể bước đến chỗ bợm nhậu một đường chuẩn xác. Hắn chậm rãi nói: “Mắt tao không thấy gì, tao cũng đã cho mày cơ hội. Địa ngục ở dưới cũng đừng trách tao.” Ngay lúc bợm nhậu toan xoay người bỏ trốn thì lưỡi dao đã cắm vào tim, sau đó rút ra lần nữa, lại đâm vào.
Bợm nhậu trợn trừng đôi mắt đầy kinh hãi, rồi thân thể y nhẹ nhàng đổ xuống không một tiếng động nào.
Chàng thanh niên gỡ mảnh vải xuống, cười nhạo: “Suýt thì hoàn hảo, không thể một dao trí mạng.” Hắn chà xát lưỡi dao đỏ ngòm. “Lại thêm một nhát, thật lãng phí.”
Hắn cũng không quan tâm miệng vết thương trên bụng đang thấm đẫm máu. Hắn khom người kéo thi thể bợm nhậu đi tới một hồ nước to ven đường.
‘Ầm’ một tiếng, thi thể bị chàng thanh niên đẩy xuống bên dưới.
Xử lý tốt hết thảy, vầng trán hắn đã rịn mồ hôi. Quần áo hắn vị máu làm ướt đẫm, hắn đưa tay ôm bụng, cong người.
“Anh… Anh không sao chứ?” Một giọng thanh niên trẻ tuổi từ phía sau vang lên.
Hắn cảnh giác trùm mũ lên, quay lưng về phía người nọ, che giấu lòng bàn tay và con dao dính đầy máu tươi. Hắn đang nghĩ mình có nên cắt đứt cổ của người này?
“Cần giúp chứ?” Người nọ lần nữa lên tiếng.
Đôi mắt xanh của hắn trở nên lạnh lẽo, con dao trong tay càng lúc càng siết chặt hơn. Nhưng ngay lúc muốn ra tay thì…
“Tôi đi đây, anh cũng nên trở về nhà sớm.” Theo sau là tiếng bước chân xa dần. Không hiểu vì sao chàng thanh niên muốn nhìn thấy dáng dấp của người nọ, vì thế ma xui quỷ khiến bèn đứng dậy đi theo.
Chàng thanh niên thấy đối phương đi vào một tiểu khu, nương theo ánh đèn điện sáng ngời, rốt cuộc hắn cũng thấy rõ mặt người nọ. Thanh tú, trắng trẻo, ngoại trừ hai điều đó ra không có gì đặc biệt; ngược lại chàng thanh niên lại lộ ra một nét cười vui sướng tận cùng, hắn cười khe khẽ: “Cao Dung, lâu lắm rồi…”
Mấy năm nay, hắn chưa từng quên lãng Cao Dung.
Như là đêm đen ma cà rồng gặp được thứ máu tươi thuần khiết nhất, chàng thanh niên vươn bàn tay dính đầy chất lỏng đỏ chói, chạm khẽ môi mình, cũng âm thầm nhớ kỹ nơi đây.
Nay gặp được bạn cũ, có phải hắn nên tặng lễ vật hay không? Vậy thì hắn sẽ tặng Cao Dung năm mạng người, đến lượt Cao Dung trả lễ chỉ cần một đầu người là đủ.
Bởi vì hắn nhớ tới nụ hôn lạnh băng của mình rơi trên môi bạn học khi còn thơ bé… Ở trong mơ, dáng vẻ lúc đang say giấc…
Chỉ có cái chết mới là vĩnh hằng.