Xích Linh

Chương 29: BẤT QUÂN




Đất trời vời vợi, mượn một chén rượu

Cản lại dòng chảy theo cuồng chốn hồng trần

Dẫu cho mai sau biến đổi khôn lường

Cũng không ngoảnh lại...

Thiên hạ đáng sợ hơn cả chết chóc. Người quay đi nhưng trái tim vẫn chẳng ngừng nóng hồi.

Bất Nhiễm mất máu quá nhiều. Diệp Thần cũng chẳng ngại ngần mà dâng hiến.

Đêm đông hôm ấy, gió nhiều thổi nhiều. Từng đợt căm buốt xô xát vào trái tim non trẻ...

Bất Nhiễm mất máu, bất tỉnh hai ngày trời. Gió đông vun vút trôi qua. Từng giọt đau đến tận thân thể. Khuôn mặt nữ đế lạnh toát như cứu vãn nốt sức lực cuối cùng...

Hàng nghìn binh lính cả đêm không ngủ,thay nhau canh gác cho giấc ngủ của đại đế.

-Nương nương lại bất tỉnh ngay lúc sắp diễn ra đại hội võ lâm? Chắc chắn có người đứng sau chủ mưu. Mau lục tung khắp cả cái kinh thành này cho ta. Cao Tề điên loạn.


Diệp Thần sau khi nghe được tin nàng bất tỉnh tức tốc hồi cung.

Người quyết định dùng máu của mình để cứu sống nương tử một lần nữa.

-"Thái y, Bất Nhiễm nàng ấy sao rồi?" Không chờ đợi lâu, hoàng thượng vội vàng lao vào.

-Ốm nặng quá, cứ thế này linh lực sẽ yếu dần, vô cùng nguy hiểm, nữ đế còn đang bị thiếu máu nữa, mà lại cần một lượng máu vô cùng nhiều, nếu ai mà cho xong cũng khó giữ được tính mạng, thế sự khuôn lường...

-Thiếu máu? Ta sẽ hiến cho nàng ấy, ngươi yên tâm, ta chết cũng được nhưng không thể để người chết được.

-Không ổn, không ổn, tính mạng ngài sẽ bị nguy hiểm, ta không thể gϊếŧ người, đáng tiếc đáng tiếc.

-Nếu ngươi không ra tay thì chính ta sẽ tự rạch tay mình.

-Người đâu, mang một con dao một cái bát to đến đây, người sẵn sàng chưa?


-Ta chấp nhận.

Thái y lấy con dao sắc nhọn tiến lại gần cổ tay của Diệp Thần, dùng đầu dao nhọn hoắt đâm thẳng vào gân vào thịt, đau đớn vô cùng đau đớn nhưng hắn ta vẫn mở mắt to chịu đựng không kêu khóc vì hắn sợ, nếu hắn kêu lên Bất Nhiễm sẽ nghe thấy.. Thái y tiếp tục dùng đầu dao xé toang lớp thịt ngoài, từng lớp da lớp thịt lộ dần ra, máu bắt đầu chảy nhưng từng đó vĩnh viễn là chưa đủ, tiếp tục xiên vào gân, lớp gân như đang bị tổn thương, bàn tay hắn như đang sắp mất, len lỏi qua từng cọng gây tiếp tục xiên vào thịt ấy máu tươi, đó là cánh tay phải của hắn, hắn nguyện hi sinh nó cho một người mãi mãi không biết đến nó, không một ai dám nhìn cảnh ngộ đó, cúi hết mặt xuống, không dám nhìn thẳng, từng cọng máu bắn lên trên thành bát tạo thành tiếng lách tách, lách tách, máu vẫn chỉ được lưng bát, phải chứa đầy bát to kia mới xuể, Bất Nhiễm mới có một chút cơ hội nhỏ sống sót, thái y lại xiên một nhát dao vào chỗ thịt rách đang vương dính đầy máu đấy, máu lúc này chảy nhiều hơn, cái gây yếu ướt của Diệp Thần như sắp không thể chịu đựng nổi, nhưng hắn vẫn đứng đó nhìn thẳng vào con dao đó, khi đầu nhọn chiếc dao cứ lua khua qua lại chỗ gây của mình, miếng da dày như sắp rách khỏi bàn tay


-Được rồi, như vậy là đủ.

Khi thái y bung tay ra, Diệp Thần ôm lấy bàn tay của mình, hắn như sắp chết, thái y dùng kim chỉ khâu đừng sợi thịt gắn liền vào nhau, hắn thì chỉ biết nhắm mắt nhắm mũi ư ư kêu không thành tiếng, mũi khâu mỗi lúc một nhiều vì miếng rách loang quá to thậm chí nó còn sắp rời cánh tay, cổ tay một bộ phẩn nguy hiểm như thế mà bây giờ bị tàn phá một cách nặng nề không thể chống đỡ, xen lẫn từng vệt khâu là những vết thâm tím như đang bị tổn thương quá nhiều.

Sau buổi sáng hôm ấy, không ai còn nhìn thấy hoàng đế nữa. Bởi sức lực người còn yếu, buộc phải ở lại Ma Tà Đạo trị thương vài ngày...

-Hoàng thượng đâu? Cao Tề thắc mắc.

-Cả ngày hôm nay không ai nhìn thấy người đâu cả.

Cao Tề đưa mắt đa nghi.

Bất Nhiễm sau vài ngày cũng tỉnh lại một thân thể khỏe mạnh hơn... Nhưng không ai dám nói cho nàng biết người được cứu sống bởi chút máu còn sót của Diệp Thần.
Thứ duy nhất mà nàng biết chính là hoàng thượng vẫn còn tồn tại ở phủ Tà Đạo.

Đêm hôm ấy, gió động hiu hiu.

-Hình như, Nữ đế có một sợi dây liên kết với nhạc cụ sáo. Cô ấy có thể gọi được linh hồn của chủ nhân nó về. Nhưng khi nghe thấy tiếng sáo người sẽ phải chịu đựng tác dụng phụ. Điên cuồng-sống không bằng chết.

-Kẻ trong thiên hạ này được mấy người có tài thổi sáo? Mọi người đang quên một nhân vật bí hiểm nhất trong lịch sử: Cố hoàng đế Thanh Vấn. Mấy trăm năm nay, thiên hạ vẫn thường đồn đại một truyền thuyết Thanh Vấn trở về... Nhưng vào thời điểm, khoảnh khắc nào chẳng ai rõ.

-Ta còn nghe nói: Đàn tì bà của Diệp Vấn là vật khắc tinh với cây sáo ấy. Cũng đồng nghĩa với việc chính nó có thể dễ dàng cướp mất tính mạng cho Nữ đế vương.
-Người nghĩ thừa rồi, Bất Nhiễm không đơn giản. Trong tay nàng ta còn có lưu linh hồn thu nguyên khí tà ma. Rồi đến cuối cùng, người cũng thắng mà thôi.

-Chẳng phải như vậy rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma hay sao?

-Tinh lực của Bất Nhiễm vương rất lợi hại, về việc đấy đại thần không lo. Chỉ là sợ nương nương mắc vào ái lưới tình rồi đau đớn tột cùng không thể thoát ra... Nghĩ đi nghĩ lại: Mĩ nhân này cũng thực sự quá dũng cảm rồi, nhưng sinh ra đã được khắc mệnh làm con rối cho triều đình. Ngươi không cảm nhận được Bất Nhiễm có một sự liên kết vô cùng vững chắc với hoàng cung hay sao?

-Chẳng lẽ ý ngươi là?

-Năm đó Thái thượng hoàng trước khi qua đời đồng ý để Bất Nhiễm lên ngôi hoàng đế và sau đó đứa con Tranh Tịch lập tức biến mất vô tung tích. Ái phi năm đó cũng chết yểu bởi chính phúc của Thượng hoàng tạo nên. Ngươi không thấy một điều gì đó lạ lẫm hay sao?
-Đúng, ngươi nói rất đúng. Vậy thì kiếp này Bất Nhiễm còn phải khổ gấp trăm lần Thủy Trân công chúa năm đó... Đáng thương, đáng thương.

-Giây phút Ái phi hạ sinh đứa bé đấy ra đời. Trời nổi giông bão, lũ lụt mười ngày mười đêm, thống khổ thống nạn. Có lẽ cũng là cái số cho mọi chuyện...

-Vậy thì phải xem Bất Nhiễm điện hạ có thể làm được những chuyện gì cho thiên hạ rồi...

-Đáng mong chờ. Còn cả nô tì bên cạnh người A Giang gì đấy, cũng hoàn toàn không đơn giản. Thái thượng hoàng trước khi qua đời đã biết sắp đặt hết cả rồi...

Hai vị pháp sư mù bàn bạc với nhau về mối tình thiên sử của hoàng triều. Rồi rời đi trong đêm tối.

Ở Ma Tà Đạo Phủ,

Sương đêm lạnh lẽo vây kín cả vùng trời.

Đêm đã dần tản khuya ánh trăng tròn ngày rằm bị đám mây xám mờ ảo che khuất, vạn vật chìm trong giấc ngủ, tĩnh lặng đến nỗi có thể nghe rành mạch tiếng hú của mấy con sói đang gọi bầy trong khu rừng đêm, tiếng hú ngày một to nó như đang muốn cấu xé xẻ thịt vào người nào đó, cảm giác đang có sự tranh đấu không hề cân sức.
Nó bất chợt làm cho Bất Nhiễm vội tỉnh dậy, qua khe cửa sổ trống, cỏ cây đung đưa gió thổi mạnh, đêm về khuya những ánh đèn vàng trong phủ lấp lóe ẩn hiện,lắp lóe, chập tắt. Gió thổi mạnh hơn khiến khung cửi đập mạnh không chắc màn đêm buông xuống phòng của nàng.

Vội có bóng người thấp thoáng vút qua. Bất Nhiễm chợt hoảng hốt.

-là ai? 

Không có tiếng người trả lời, nàng gọi thêm một tiếng nữa.

-Ai đang ở đó?

Đột nhiên A Giang bước vào. Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, còn vương chút lấm lem.

-Nương nương, em vừa làm điểm tâm cho người, người muốn thưởng thức không?

-Điểm tâm cho ta? Bây giờ canh ba rồi sao vẫn còn làm mấy thứ này? Bất Nhiễm đa nghi thoáng qua đôi mắt. 

-Đêm nay em không ngủ được nên... A Giang ấp úng.

-Em nghe được rồi à? Sao em lại hiểu được thứ ta nói?
-Dương Tịch Y Mẫu đã cứu em một mạng...

Bất Nhiễm rưng rưng nước mắt, nàng ôm trầm A Giang vào lòng hệt đứa trẻ con trong vòng tay của mẹ nó.

-Tốt rồi, tốt rồi. Cuối cùng thì mọi chuyện cũng ổn, tạ ơn trời đất.

Người quỳ xuống dưới ánh trăng đong đưa, dưới nền tuyết cứng như đá. Đập đầu ba cái giữa dương gian đất trời.

Ngẩng đầu lên, ánh mắt người có gì đó không lành. Vội vàng hỏi:

-Diệp Thần mấy hôm nay hắn đi đâu rồi? Sự lo lắng được hiển hiện rõ ràng sâu trong khóe mắt.

-Hôm nay là trăng rằm, có lẽ hoàng thượng đi có việc... A Giang cúi gập đầu, không dám độ mắt với nương nương.

-Việc gì nghiêm trọng vậy sao? Mau nói cho ta biết. Bất Nhiễm có phần hơi vội vàng.

-Nô tì đáng chết, trước khi đi hoàng thượng có lệnh không được nói cho ai biết, nhất là nương nương. Nếu ai nói ra sẽ bị cắt lưỡi mà chết thảm khốc. Nếu người thương thần, xin đừng nhắc đến chuyện này nữa. A Giang ngậm ngùi, sâu trong khóe mắt như sắp rơi ra từng giọt...
Nàng ta vội vàng chạy đi trong sự bất ngờ của Bất Nhiễm. 

Đêm ấy Mộng Khói ngập trong biển nước. Mây khói như tan vào sông báo hiệu tai họa sắp đến. Người dân thống khổ. Mưa sấm ngày đêm gào thét âm vang đất trời. Tất cả như sắp nổ tung.

Cũng đúng Canh Ba vừa ập. Trúc Dịch hạ sinh. Có lẽ là một đêm không ngủ với Ma Tà Đạo.

Tiếng khóc của đứa bé làm kinh động đến từng ngọn cây kẽ lá, tiếng gào thét của từng con thú hoang khiến dân tình khiếp đảm. Đứa bé này ắt có mệnh không lành, nhưng có thể làm nên được nghiệp lớn.

Ba canh giờ đã trôi qua, tính mạng Trúc Dịch ngày càng lâm vào thế nguy kịch. Để đứa con có thể ra đời ắt mạng mẫu thân phải chết. 

Bất Nhiễm nép vào cánh cửa, lồng ngực nàng như vỡ ra trăm mảnh khi nghe thấy tiếng khóc oe oe... Bất giác nàng xoa xoa bụng mình rồi tựa đầu vào tường khóc nức nở.
Người cũng từng có một đứa con, nhưng nó sẽ mãi mãi không bao giờ trở lại. Tiếng kêu cứu của nó trong đêm tối tan hoang ngày ấy vẫn luôn ẩn hiện trong giấc mơ của Người... Thỉnh thoảng Bất Nhiễm lại quặn đau ngay chính ngực trái của mình... Cứu cả thiên hạ nhưng chẳng thể cứu sống nổi sinh mạng của con... Thì tồn tại còn nghĩa lý gì...

Hoàn cảnh ngày càng nguy kịch, các thái y nổi tiếng nhất trong thành đều tập hợp ở Ma Tà Đạo Phủ...

Bốn canh giờ trôi qua, tình thế không thể cứu vãn, lực bất tòng tâm. Tiếng khóc của đứa bé ngày càng thất thanh, Bất Nhiễm dường như sụp đổ khi nghe báo cáo rằng:

-Trúc Dịch đã qua đời, trước khi qua đời nàng ta có để lại cho người một đứa bé gái.. Trước khi nhắm mắt, chỉ muốn nói với người rằng:

Xin hãy chăm sóc con bé chu đáo, nó sẽ giúp nương nương tạo nghiệp lớn. Ta sống được đến bây giờ cũng là một ân đức của trời ban cho. Chuyện sau này nhiều thế sự cản trở, vẫn mong nương nương vẫn vững tin, ung dung làm chủ đất trời. Trúc Dịch mới có thể tái sinh được...
Hàng nước mắt trên mặt người vội phai nhạt đi,thay vào đó là những giọt máu tanh của hận thù... Chính nàng đã đâm chết tất cả những kẻ vô dụng đã chăm sóc cho Trúc Dịch, không bỏ sót một ai.

-Thứ ta cần là cô ấy. Ngươi nghĩ ta có thể làm được gì với con bé vô dụng này? Các ngươi chết hết đi... Bất Nhiễm gào lên không thể kiểm soát... Đêm đó nàng nhất quyết muốn tìm được Diệp Thần và gϊếŧ chết hắn.

-Nương nương, đây không phải là lúc người có thể làm loạn, vì một nữ tử mà quên mất cả giang sơn hay sao? Bây giờ hoàng cung vẫn là một cái gai trong mắt. Nếu ta ra tay, các phái chủ khác cũng sẽ về phía hoàng triều mà thôi... Mong người suy xét lại. Cao Tề nhìn thẳng về phía nương nương, hắn quỳ xuống như đang muốn van xin.

Bất Nhiễm buông kiếm xuống, vội bật khóc... Nàng khóc thay cho những người thân xung quanh mình, khóc để tang thương tất cả sinh linh vì nàng mà phải chết...
-Ta mất hết rồi, ta thực sự mất hết rồi. Ta không còn ai để dựa vào trên cõi đời này nữa rồi. làm sao đây... Ngươi nói ta phải làm sao đây... Nương nương buông nhẹ cây kiếm ngã xuống sân phủ, đôi mắt ứa hai hàng trộn với máu tươi. Mái tóc người phất phơ trong gió, từng sợi đen nhánh. Bàn tay gầy gò chứa đựng nhiều tổn thương. Cái họng bị hư tổn nghiêm trọng không thể nói thêm lời nào...

Nữ đế vương hòa thân trong mưa bão. Bờ môi mím chặt khóc nức nở trong tim. Hóa ra đã bị dồn vào đường cùng...

Nhìn về hình hài đứa bé mới lọt lòng, da nó trắng nõn như trứng bóc. Đôi mắt nó tròn vo, long lanh như hàng vạn ngôi sao xa. Nhìn thấy Bất Nhiễm nó lập tức nín khóc, vội bật cười...

-Con sẽ tên là Bất Quân. Con sẽ là một quân tử như cách ta sẽ làm... Con gái của ta.
Ánh mắt nàng như phát ra tia lửa sáng,sâu thẳm trong đó là những âm mưu chẳng thể giải đáp...

#p/s: Sau một thời gian ở ẩn thì cuối cùng mình cũng quay lại rồi đây. Mình sẽ cố gắng chăm chút và ra chuyện đều hơn. Thanks.