Xích Ái Sát Thủ

Chương 68: Tín nhiệm




U Linh? Hase âm thầm lắc đầu, không có khả năng, U Linh và sếp không bao giờ đứng cùng chiến tuyết, cơ hồ có thể xem là kẻ thù không đội trời chung, đội đặc nhiệm ST muốn bắt U Linh, gần đây người nọ thường xuyên dùng súng ống để tiến hành uy hiếp, làm sao có thể giúp đỡ trong hoàn cảnh này?

Suy nghĩ kỳ lạ chợt lóe lên trong đầu rồi biến mất, Hase cảnh giác đi theo sau lưng Feston, bởi vì tòa nhà này vẫn chưa xây xong, bên trong rất hỗn độn, giẫm lên lớp vôi vữa ở dưới chân, hai bóng người dựa vào tường mà tiếp tục tìm kiếm những thành viên khác.

“Gọi điện cho Jonathan, hỏi hắn đang ở đâu, bên cạnh còn có bao nhiêu người.” Cầm súng quay đầu lại, Feston ra hiệu cho Hase, di động được hắn bỏ vào túi quần, bảo trì trạng thái mở máy.

Phong Triển Nặc ở đối diện bỗng nhiên nghe thấy tiếng rè rè, biết vì sao lại như thế cho nên hắn liền cúp máy, cầm lấy súng ngắm rồi thay đổi phương hướng, tìm góc độ thích hợp, hiện tại ở chỗ của hắn không còn nhìn thấy Feston.

Bên trong tòa nhà, “Không được! Tín hiệu di động bị nhiễu sóng! Là bọn họ làm!” Điện thoại không thể gọi được, Hase đập mạnh di động, vô cùng nóng nảy, “Vừa tiến vào tòa nhà này thì em liền phát hiện đường dây liên lạc rất thất thường, hiện tại ngay cả tín hiệu cũng hoàn toàn bị gián đoạn, đối phương nhất định có thiết bị nhiễu sóng! Chết tiệt!”

Nếu có thể giữ liên lạc thì đội cứu viện sẽ không mất liên lạc với bọn họ.

“Bình tĩnh một chút!” Hướng lên lầu, giọng nói của Feston ép xuống rất thấp giữa không gian trống trải, “Coi như là cơ hội thực tiễn, chẳng phải các cậu luôn cảm thấy không có vụ nào lớn để tác chiến hay sao, hiện tại có cơ hội thì đừng oán giận đối thủ quá mạnh với tôi!”

Có người phát hiện bọn họ, tiếng súng vang lên, Feston trốn ra sau thùng xi măng, hắn nghiêng người một chút, đòn cước mạnh mẽ đánh vào cột sống khiến người nọ rốt cục đứng dậy không nổi.

Thật tuyệt, Hase ngậm miệng lại, mà ở tòa nhà đối diện, Phong Triển Nặc hoàn toàn mất liên hệ với Feston, cho dù kỹ thuật xạ kích của hắn thần sầu như thế nào mà không nhìn thấy mục tiêu thì cũng không thể làm nên chuyện gì.

Người của Stephanie không phải người thường, cô ta biết chính mình đang đối phó với tinh anh của FBI, bao vây những người được huấn luyện bài bản của đội đặc nhiệm ST. Phong Triển Nặc bắn từ cự ly xa, những người trong tòa nhà nhận được tin tức cho nên không có ai dám đứng ở cửa sổ.

Các thành viên của đội đặc nhiệm phân tán ở mỗi tầng lầu, hiện tại Phong Triển Nặc không còn nhìn thấy bọn họ, tiếng súng mơ hồ truyền ra từ tòa nhà, hắn tin tưởng Feston không sao, nhưng đối thủ là Hecate, thủ đoạn của Stephanie vô tình hơn đàn ông rất nhiều.

Dung nhập trong bóng đêm, U Linh nhanh chóng cân nhắc trong vài giây rồi thu hồi súng ống mà đi xuống lầu.

“Jonathan!” Bị nhốt trong tòa nhà, rốt cục Hase tìm được một đồng nghiệp, Jonathan nhận ra giọng của Hase nên lập tức tiến lên, vừa nhìn thấy là Feston thì liền chấn động tinh thần, “Sếp, nơi này tình hình không đúng nhưng em không biết không đúng ở chỗ nào…”

“Có cái gì không đúng?” Feston đếm viên đạn của mình, chỉ còn lại vài viên, hắn nâng mắt, “Tin tưởng vào trực giác của mình, nói cho tôi biết cậu cảm thấy không đúng ở chỗ nào…”

Hắn không hề bối rối, nhìn hắn, Jonathan liền lấy lại bình tĩnh, “Không phải là lần đầu tiên em đấu súng, nhưng lần này cảm giác không đúng, mục đích của đối phương rất mơ hồ, bọn họ có ít nhất mấy chục người nhưng cũng phân tán giống chúng ta, đa số mọi người canh giữ ở dưới lầu, dường như chỉ muốn bao vây chúng ta ở nơi này….”

“Còn gì nữa?” Feston bảo hắn tiếp tục nói.

“Em nói không được, đây chỉ là cảm giác của em.” Jonathan có một loại cảm giác khủng hoảng khó hiểu, nhưng hắn biết đây không phải là sợ hãi.

“Đối thủ là Hecate, tuy rằng là tổ chức tình báo nhưng không thể xem thường, khẩn cấp sử dụng đạn tín hiệu mang theo bên người, liên lạc những người khác để tập hợp lại, mau chóng rút lui khỏi nơi này.” Không khinh thường trực giác của Jonathan, Feston quan sát xung quanh rồi đồng thời ra lệnh, tòa nhà đối diện hoàn toàn tối om, hắn không xác định Phong Triển Nặc vẫn còn ở đó hay không.

Hắn hy vọng Phong Triển Nặc đã rời đi.

Đêm tối, gió hiu hiu, đạn tín hiệu khẩn cấp được bắn ra mặt ngoài tòa nhà, lửa đỏ chiếu sáng bầu trời đêm, màu đỏ là cảnh giác, nghe thấy tiếng đạn tín hiệu lại nhìn thấy cảnh báo, các thành viên ở mỗi tầng của tòa nhà đều tập trung hướng xuống lầu để tiến hành phản kích.

Bọn họ dự tính tiêu hao đạn dược của đối phương, cố gắng yểm trợ lẫn nhau để kéo dài thời gian, hy vọng có thể lần lượt dẹp sạch đối thủ, nhưng khi đạn tín hiệu được bắn ra thì bọn họ cũng biết tình huống có biến hóa. fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc cũng nhìn thấy tín hiệu, hắn có trực giác rất mạnh đối với nguy hiểm, bỗng dưng cảm thấy có điềm xấu, “Stephanie, nói cho tôi biết cô đang làm cái gì?” Hắn gọi điện, giọng nói không hề khách khí.

“Ăn miếng trả miếng, dám khi dễ Hecate thì cậu nghĩ xem tôi còn có thể làm cái gì, cho FBI một chút cảnh cáo, đừng nói với tôi là cậu đang khẩn trương, Ian, cậu là U Linh Ian, cậu đang lo lắng cho một cảnh sát liên bang hay sao? Đừng nói đùa, rốt cục cậu bị làm sao vậy hả?” Sắc mặt của Stephanie rất khó coi, cô ta dường như đang rống to với điện thoại.

Bị làm sao? Hắn cũng muốn biết là bị làm sao, “Cô nghe cho kỹ, đừng hòng động vào anh ta, anh ta là của tôi!”

Tựa như bị một ngọn lửa đập trúng, Stephanie lộ ra vẻ mặt sợ hãi và kinh ngạc nhưng vẫn cố gắng trấn tĩnh, “Đây là ý gì?”

“Trên thế giới này chỉ có tôi mới có thể lấy mạng của anh ta, tôi có thể động vào anh ta nhưng cô thì không được, ngoại trừ tôi thì bất kỳ kẻ nào gây rắc rối cho anh ta chính là gây khó dễ cho tôi.” Nhẹ nhàng lên tiếng lại làm cho người ta run sợ, giọng điệu lạnh lẽo chứng tỏ Phong Triển Nặc không phải nói đùa. fynnz.wordpress.com

Stephanie hít vào một hơi lạnh lẽo, “Bob nói đúng, cậu sẽ không giết hắn, cậu đối với hắn….”

“Câm miệng đi, rút người của cô về ngay lập tức.” Làm sao mà hắn lại không biết, Phong Triển Nặc ngăn cản Stephanie nói tiếp.

Đầu dây bên kia lặng im trong chốc lát, “Thực xin lỗi, Ian, tôi không muốn đối đầu với cậu nhưng bởi vì cậu mà FBI không chịu bỏ qua Hecate, vì Hecate cho nên tôi phải diệt trừ chướng ngại trước mặt, hy vọng cậu mau rời khỏi nơi đó, tôi làm vậy cũng là vì cậu, tôi thấy cậu sắp quên bản thân mình là ai rồi đó.”

Đàm phán lại một lần nữa bị kết thúc, chằm chằm nhìn vào tòa nhà ở trước mặt, nghe đầu dây bên kia cúp máy, điện thoại trong tay của Phong Triển Nặc gần như bị bóp nát.

Vẫn chưa có ai đi ra, vì sao còn chưa chịu ra? Nheo mắt nhìn vào đêm tối, tửu lượng của hắn rất tốt nhưng hiện tại vị cồn trong dạ dày lại cuồn cuộn trào lên, không ngừng sôi sùng sục.

Đội đặc nhiệm đều là những tinh anh, cho dù Feston không đến nơi này thì bọn họ vẫn có thể phá vây ra ngoài, nhưng mục đích của Stephanie là Feston cho nên mới tạo cơ hội để bọn họ cầu cứu Feston, đội cứu viện không có ai dẫn dắt cho nên cũng bị nhốt cùng.

Hiện tại Feston đã đến, một khi hắn gặp chuyện không may thì xem như đây là một cái tát lên mặt của cục điều tra liên bang, đồng thời cũng là cảnh cáo CIA, là đòn trả thù của Hecate sau khi mạng lưới tình báo ở nước Mỹ bị gây trở ngại.

Phong Triển Nặc tiến vào tầng trệt vẫn còn ngổn ngang sắt thép.

Vừa đi vào thì liền nhìn thấy Feston ở phía đối diện, trên người dính bụi bậm, sắc mặt căng thẳng khi đánh nhau cùng kẻ địch, phía sau không hề thiếu những gương mặt quen thuộc.

Nhân số không nhiều lắm, bọn họ đang phá vòng vây để tiến ra, “Vì sao kẻ địch ở trên lầu rất ít, chẳng lẽ Hecate đang đợi sếp đến đây?” Jonathan lấy tay lau mồ hôi, trên mặt lấm lem xi-măng, lời nói đùa của hắn lại hoàn toàn đúng sự thật.

Phong Triển Nặc nghiêng người trốn vào phía sau vách tường, nhưng vẫn có người phát hiện bóng dáng xẹt qua của hắn, “Có người!” Derek giơ súng lên.

“Quay lại! Không có thời gian, kiểm kê nhân số đi, còn có bao nhiêu người chưa đi ra?” Derek vừa mới đi vài bước đã bị ngăn cản, Feston muốn hắn xác nhận số người, Derek nghĩ đến một vài đồng nghiệp, “Em nhìn thấy đám người của Clyde bị trói ở tầng năm.”

Derek không tiếp tục tìm kiếm bóng đen kia, Feston đem số vũ khí và đạn dược còn lại tập trung cho vài người, ra lệnh cho bọn họ quay lại các tầng để tìm kiếm, đồng thời dùng điện thoại triệu tập nhân viên ở trụ sở, sau khi xử lý hết thảy thì tầm mắt liền chuyển về một phía, hắn biết đó là Phong Triển Nặc.

Phong Triển Nặc không thể xuất hiện trước mặt cấp dưới của Feston, như vậy sẽ gây ra một cuộc chiến khác, Phong Triển Nặc đương nhiên cũng biết sự xuất hiện của mình chỉ càng gây ra hỗn loạn, đứng trong bóng tối nghe Feston phân công hành động, hắn sợ thời gian không còn kịp. “Caesar.”

Rốt cục hắn vẫn mở miệng, âm thanh không ngừng quanh quẩn dưới tầng trệt, vài người ở gần đây lập tức phân tán, họng súng nhắm vào từng góc tối, “Là U Linh! U Linh ở trong này!” Bọn họ giống như đang gặp địch.

Ngay lúc này mà còn cố tình làm ra vẻ huyền bí, Feston lắc đầu, “Cậu muốn làm gì?”

“Nơi này đã bị cài bom, không muốn chết thì mau rút lui, trừ phi mấy người muốn bị chôn vùi trong tòa nhà này.” Hắn bước ra từ trong bóng tối, mọi người nghe thấy lời nói của hắn thì đồng loạt đều chấn động, ánh mắt cũng trở nên thay đổi.

Bom?!

Trên tay của Phong Triển Nặc không có vũ khí nhưng bọn họ cũng không dám sơ suất, phản ứng của Feston lại khác với bọn họ, hắn tiến lên nắm lấy bờ vai của Phong Triển Nặc để xác nhận một lần nữa, “Cậu nói là bom thật sao?!”

“Đúng vậy, là bom.” Hắn nhướng mày lên, hắn biết tính tình của Stephanie, cô ta sẽ làm ra chuyện này, nhưng chỉ là suy đoán, để xem Feston có tin hay không.

Feston nhìn hắn một chút rồi buông tay ra, sau đó xoay người lại, “Tất cả rút lui khỏi tòa nhà ngay lập tức!”

Phong Triển Nặc rất tán thưởng thái độ quyết đoán của hắn, đôi mắt nheo lại đang hiện lên ý cười.

Những người khác vừa lui ra ngoài vừa lo lắng trong lòng, “Vậy đám người của Jonathan thì sao? Làm sao có thể tin lời nói của U Linh? Sếp!” Derek không thể tin tưởng lời nói của một sát thủ, lại càng không xác định vì sao Feston lại hoàn toàn tin tưởng mà không hề nghi ngờ như vậy.

…….

P/S: :> Nặc thể hiện quyền độc chiếm anh Phê rồi nha.