Xích Ái Sát Thủ

Chương 60: Nói lời từ biệt




Ngoài cửa, Will phát hiện bên trong có cái gì khác thường, hắn dừng nhấn chuông, “Anh có ở bên trong hay không, Feston?”

Không thấy bên trong đáp lại, nhưng trực giác của hắn nói cho hắn biết có người ở bên trong, “Hy vọng là anh còn ở bên trong, em nhìn thấy anh trên tivi, em biết là gần đây anh rất bề bộn nhiều việc, em có mang theo một chút thức ăn…” Hắn dừng lại một chút, giống như đang tích dụ dũng khí, “….Em chỉ muốn nói, em đến đây để chào tạm biệt anh.”

Lời nói của hắn ở bên kia cánh cửa được truyền vào phòng khách một cách rành mạch, động tác xử lý vết thương của Phong Triển Nặc cho Feston cũng dừng lại, bọn họ cùng nhau nhìn về phía cánh cửa.

Hoàng hôn mùa hè, rèm che ngăn cách tầm mắt, nhưng mơ hồ có thể nhìn thấy ánh sáng lập lòe, Will xác định bên trong có người, nhưng vì sao Feston không ra mở cửa? Đáp án kỳ thật có thể đoán được, bởi vì bên trong có sự hiện diện của một người khác.

“Em luôn luôn ỷ lại vào anh, chuyện này em tự biết, nhưng em nghĩ hiện tại đã đến lúc anh phải rời đi, dù em không đề cập thì anh cũng nhất định sẽ nói với em.” Hắn phiền muộn đứng trước cửa.

“Anh tựa như một vị anh hùng trong tưởng tượng của em cho nên em sùng bái anh, yêu anh, đó là chuyện đương nhiên, nhưng khi người kia xuất hiện, giao tiếp giữa hai người, thậm chí cả ánh mắt của hai anh….Anh nhìn anh ấy khác với nhìn em, cho nên em biết anh đối với em cùng lắm chỉ là trân trọng mà không phải là yêu.”

Để Will tự mình nói ra những lời này thì có thể nói Feston hoàn toàn là một người tình thất bại, nhưng chuyện này nên trách ai, bọn họ vẫn còn ở tại phòng khách, Phong Triển Nặc dùng nhíp gắp miểng chai dưới lòng bàn chân của Feston, bởi vì lớp kính rất dày cho nên miểng chai cũng không nhỏ, may mắn không có nhiều mảnh vụn, vết thương cũng không tính là quá nghiêm trọng.

Sau khi sát trùng thì dùng băng gạc quấn chặt, Feston đứng lên, “Will–” Hắn tính đi mở cửa, Phong Triển Nặc chuẩn bị trở về phòng, ngoài cửa Will nghe thấy giọng nói quen thuộc bên trong thì liền ngăn cản hắn, “Đợi đã!”

“Hiện tại em cảm thấy thật may mắn khi anh không mở cửa, như vậy em có thể nói hết những gì em muốn nói, bởi vì khi nhìn vào ánh mắt của anh thì có lẽ em sẽ không thể nói nên lời.” Will ở bên ngoài cười khổ, “Kỳ thật có đôi khi em rất sợ anh, chắc anh không biết điều này đâu.”

Feston quả thật không biết, Phong Triển Nặc cũng không thể ngờ, hắn đứng yên tại chỗ.

Feston quả thật đáng sợ nhưng cảm nhận của Phong Triển Nặc khác với cảm giác của Will, loại đối thủ như vậy chỉ khiến cho hắn càng thêm hứng thú mà không phải là sự sợ hãi chân chính

Ban đêm yên tĩnh, giọng nói của Will hết sức rõ ràng, “Trên người của anh có một điều gì đó mà người khác không có, nó làm cho em rất an tâm, nhưng khi gặp phải vụ án thì nó sẽ làm cho người ta…..rất bất an, em biết anh là FBI, em còn lặng lẽ hỏi thăm về anh, người khác gọi anh là Caesar, anh rất có năng lực, không ai có thể sánh bằng anh.”

“Anh muốn hết thảy mọi chuyện đều phát triển theo ý nguyện của anh, anh luôn có thói quen khống chế hết thảy, kỳ thật có rất nhiều lần em không cần anh đưa em về nhà nhưng anh luôn tự quyết định, em đã quen nên cũng không có ý kiến….Em đã sớm biết quan hệ giữa chúng ta là không bình đẳng.”

“Có đôi khi anh mất kiên nhẫn với em, em nghĩ anh cần một người ở cùng cấp độ với anh, đáng tiếc người kia không phải là em.” Will còn rất trẻ nhưng ánh mắt của hắn quả thật độc đáo.

Là Will chính thức nói lời chia tay, đối với hắn mà nói là một sự tiến bộ, mà Feston Kada lại bị người tình bé nhỏ của mình vứt bỏ trước, trong đôi mắt cảm khái của Phong Triển Nặc tràn ngập hứng thú, cho dù chỉ là quan hệ xác thịt nhưng tiêu chuẩn chọn người của Feston cũng rất cao, không hề chọn sai người.

Nhưng những lời kế tiếp của Will lại khiến cho Phong Triển Nặc không thể cười nổi, “….Em hy vọng người kia không phải là anh ấy, người đàn ông đó rất nguy hiểm, thân phận của các anh nhất định là một rào cản, em thậm chí còn không biết tên của anh ta, không biết anh ấy có tên hay không? Em biết anh ấy hiện tại đang ở bên cạnh anh.”

Dưới bóng đèn màu vàng ấm áp, Phong Triển Nặc đứng ở một góc trong phòng khách, cùng Feston nhìn nhau, hắn chậm rãi đến gần cửa, Feston giữ chặt cánh tay của hắn, “Đừng đi ra ngoài.” Feston ghé vào tai của hắn rồi cảnh cáo.

Là vì an toàn của Will cũng là vì an toàn của Phong Triển Nặc, U Linh không nên bại lộ trước mặt người khác, nếu Will biết Phong Triển Nặc đã làm ra chuyện gì thì nói không chừng sẽ đi báo cảnh sát.

“Thân phận của anh ấy rất đặc biệt, em nghĩ anh ấy sẽ không vì bất luận ai mà dừng lại, anh sẽ không giữ được anh ấy, không biết anh có tự phát hiện hay không, anh không hề biết bày tỏ tình cảm của mình, mà anh ấy thoạt nhìn có nhiều điểm rất giống anh, có lẽ những người mạnh mẽ luôn có vỏ bọc để ngăn cho bản thân mình không bị tổn thương, nhưng – ngoại trừ đề phòng thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không tin tưởng người khác, anh cũng sẽ vĩnh viễn không được người khác tin tưởng.”

Bàn tay đang giữ chặt Phong Triển Nặc trở nên căng thẳng, hai người trong phòng đang nhìn nhau, mang theo đủ loại xúc động.

Will nói đến đây thì nhịn không được mà cười rộ lên, “Kỳ thật đây là những gì anh đã nói cho em biết, nhớ rõ hay không, khi anh cứu em, anh làm cho em tin tưởng anh.”

Hóa ra đây là những gì mà Feston đã nói, ở trước mặt Phong Triển Nặc là đôi mắt màu xám tro, màu sắc lãnh tĩnh nhưng bên trong có đủ loại phức tạp.

“Nếu các anh không thay đổi thì cuối cùng sẽ chỉ lưỡng bại câu thương, đó là chuyện mà em không thể nhúng tay vào, cho nên em chỉ có thể ở đây nói những lời này, dù sao hết thảy cũng đã không còn liên quan đến em.” Will nói xong thì đặt xuống đất thứ gì đó. fynnz.wordpress.com

“Đáng lý định cùng anh ăn một bữa tối cuối cùng….” Hắn mua rất nhiều đồ ăn, “Em đặt chúng nó ở đây, với lại…..em sắp tốt nghiệp, lễ tốt nghiệp sẽ có vũ hội, hy vọng anh có thể đến.” Tấm thiệp mời được bỏ vào trong túi giấy.

“Sau khi tốt nghiệp em sẽ quay về Pháp, làm việc mà em thích, mấy ngày nay em đã suy nghĩ rất nhiều, hôm nay mới có thể nói ra tất cả, xem như đây là lời từ biệt cuối cùng.” Will ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đầy sao, “Coi như là một cơn ác mộng, cũng là một giấc mộng đẹp, hiện tại tất cả đều đã kết thúc.”

Cái gọi là ác mộng có lẽ là vụ án đặc biệt mà Feston từng nhắc đến, bởi vì hắn cứu Will cho nên Will mới có thể sinh ra ái mộ và ỷ lại vào hắn.

Phong Triển Nặc nghe những lời tâm sự của Will, hắn cảm thấy lạ lùng, thế mà hắn lại nghe một thằng nhóc con giảng đạo.

Will rời đi, tiếng bước chân dần dần đi xa, hết thảy lại quay về yên tĩnh, Feston trở về phòng rồi mặc vào quần áo, khi đi ra thì vươn tay về phía Phong Triển Nặc, “Chúng ta còn muốn thử nhau cho đến khi nào?”

“Anh đồng ý với lời nói của Will?” Phong Triển Nặc nhặt lên những miếng miểng chai rồi bỏ vào khay, sau đó đổ vào thùng rác, Feston đi đến sau lưng hắn, động tác của hắn thoáng dừng lại, trong khi Feston chuyển đến trước mặt hắn, “Tôi không muốn lưỡng bại câu thương.”

“Nếu anh không phải Feston Kada….” Đặt giả thiết, Phong Triển Nặc tự mình phủ định trước, loại giả thiết này rất vô nghĩa, “Quên đi, tôi chấp nhận sự thật rằng anh là một cảnh sát liên bang, nhưng anh phải biết rằng muốn tôi tin tưởng một FBI cũng không phải là chuyện đơn giản.”

“Tin tưởng tôi, muốn tin tưởng một sát thủ cũng không phải chuyện dễ.” Feston nâng cổ tay của Phong Triển Nặc lên, “Thứ này tạm thời tôi sẽ không tháo xuống, cho đến khi chúng ta có thể tin tưởng nhau.”

Có lẽ bọn họ nên cảm ơn Will, người ngoài cuộc luôn luôn nhìn rõ vấn đề hơn so với người trong cuộc như bọn họ, tuy nhiên về chuyện tín nhiệm thì nói rất dễ nhưng muốn làm thì cũng không đơn giản, nhất là đối với một sát thủ nguy hiểm cùng với một cảnh sát theo đuổi vô số vụ án như bọn họ thì lại càng khó có thể hình thành tín nhiệm.

Mở cửa ra, Feston đem thức ăn mà Will mang đến vào nhà, có rất nhiều món đã được nấu sẵn, đối với hai người đang đói meo thì thật đúng lúc, khi Feston dọn thức ăn, Phong Triển Nặc nhìn thấy có một thiếp mời trong túi giấy, đó là thiếp mời dự vũ hội.

“Tính đi hay không?” Hắn múc ra một muỗng khoai tây nghiền, Feston đưa khăn tay cho hắn, “Chỉ cần ngày đó có thời gian.”

“Không thể tưởng tượng ra bộ dáng khiêu vũ của anh, anh biết điệu nào? Điệu Waltz?” Thân hình của Feston rất phù hợp với điệu Waltz, các cô gái sẽ say mê những bước chân của hắn. Feston suy nghĩ một chút rồi nói với người đàn ông ngồi đối diện, “Kỳ thật tôi đã được học tất cả các điệu nhảy, đây là một môn bắt buộc.”

“Tôi quên mất, người thừa kế tập đoàn Kada phải am hiểu tất cả.” Nhớ đến thân phận của Feston, Phong Triển Nặc cũng không cảm thấy bất ngờ, bữa cơm tối cứ như vậy mà yên ổn trôi qua

Ngày hôm sau không phải ngày nghỉ, trên thực tế trong tình hình đặc biệt như vậy thì cho dù là ngày nghỉ cũng phải hủy bỏ, Feston phải đến trụ sở FBI để giải quyết công việc.

Tin tức thời sự đều đưa tin về cái chết của Tumble, trong khi lệnh truy nã Phong Triển Nặc chỉ có thể nhìn thấy trên trang web của FBI, tuy nói là tin tức đại chúng, nhưng đối với lệnh truy nã của một sát thủ thì từ trước đến nay đều là trách nhiệm của cảnh sát, đối với người dân bình thường mà nói thì vẫn rất xa xôi.

Trước khi ra khỏi nhà, Feston cầm lấy di động của mình, hắn bỗng nhiên nghĩ đến cú điện thoại im lặng kia, “Chẳng phải cậu có chuyện muốn nói với tôi hay sao?” Hắn xoay người, ánh mắt sắc bén lóe sáng, Phong Triển Nặc dựa vào cánh cửa, mặc chiếc quần ngủ rộng thùng thình, “Muốn nói cái gì?”

Nụ cười của hắn tựa như ánh mặt trời, luôn luôn hoàn mỹ như thế.

Feston có một loại cảm giác khác lạ, vội vàng đẩy mạnh Phong Triển Nặc vào trong phòng, “Bob từng là người liên hệ của cậu, có lẽ hiện tại cũng vậy, cậu liên hệ với anh ta bằng cách nào? Dùng di động của tôi?” Có lẽ Phong Triển Nặc thừa dịp hắn lơ là mà lén sử dụng.

“Anh đã lục soát khắp người của tôi mà còn không yên tâm hay sao? Đừng kéo Bob dính vào chuyện này.” Phong Triển Nặc đẩy Feston ra ngoài cửa, “Nếu không đi thì sẽ trễ giờ làm đó.”

Phong Triển Nặc nóng lòng làm cho hắn rời đi, sự cảnh giác của Feston vượt quá người thường, lập tức xác định có điều gì đó bất thường, nhưng sự tình còn đột ngột hơn so với hắn đã nghĩ, một chiếc trực thăng bất chợt xuất hiện trên trời, tiếng vang ù ù đinh tai nhức óc ở ngay trên đầu của hắn.

Ánh mắt của Phong Triển Nặc chớp động, Feston đột nhiên ngẩng đầu, một khẩu súng máy chỉa về phía cửa sổ, liên tục nã đạn về phía hắn.

……….

P/S: thấy tội tội bé Will, giống như em Nặc đi giật chồng người ta =)), mặc dù em Nặc mới là vợ chính thức :>.