FBI đang âm thầm tiến hành điều tra, CIA lại càng không tính buông tha cho bọn họ dễ dàng như vậy, Phong Triển Nặc và Feston bị hai cơ quan lớn của chính phủ lùng bắt, đáng ăn mừng là hết thảy đều không tiến hành công khai.
“FBI và CIA thật sự cắn quá chặt.” Sân bay, người đàn ông đeo kính mát mặc áo khoác tay cầm hotdog, vừa nói chuyện với người bên cạnh vừa cắn một miếng vào bánh hotdog được tưới rất nhiều tương, chậm rãi nhai nuốt.
“Sân bay, bến tàu, nhà ga, chỉ cần là lộ tuyến ra khỏi Washington thì đều bị phong tỏa kiểm tra, tính theo thời gian thì xem như bọn họ phản ứng cũng rất nhanh.” Giống như là chuyên gia đến sát hạch hành động lần này, Feston dựa vào vách tường, quan sát những đồng nghiệp đang trà trộn vào đám đông, Phong Triển Nặc giống như nhìn thấy một con chim ưng đang quan sát con mồi.
Hắn vừa cười vừa vỗ vai của Feston, “Bất cứ hành động truy bắt nào cũng có lúc sẽ lơi lỏng, đây chỉ mới là bắt đầu mà Washington thì rất lớn….”
Lời nói bỏ dở lộ ra hàm nghĩa sâu xa trong đó, lau đi miếng tương dính nơi khóe miệng, hắn liếm nước sốt cà chua trên ngón tay, màu sắc kia giống như máu, đôi mắt màu xanh biển phía sau cặp kính đen cũng phủ kín một màu đỏ tươi.
“Quay về đi.” Ăn mặc tựa như du khách đến từ Anh quốc, chiếc mũ có phong cách Luân Đôn che khuất vầng trán, áo ghi lê ngắn, phong cách quý tộc, thuần thục tránh khỏi vị trí quan sát của camera, thật sự khiến cho Phong Triển Nặc phải nghi ngờ có phải Feston cũng từng làm những chuyện giống như vậy rồi hay không.
“Tôi đã từng nói cái gì nhỉ? Nếu có người muốn phạm tội thì nhất định sẽ trở thành một kẻ tội phạm tuyệt vời.” Không nhanh không chậm mà đi theo ở phía sau, giữ một khoảng cách nhất định, Phong Triển Nặc thấp giọng thì thầm, Feston dường như nghe thấy, quay đầu nhìn hắn một cái.
Nếu đây không phải là sân bay, không có cảnh sát đang truy lùng thì có lẽ hắn sẽ làm một chút gì đó để đáp lại câu nói của Phong Triển Nặc.
Phong Triển Nặc bày ra khuôn mặt tươi cười với người ở trước mặt, sau đó cúi đầu chậm rãi bước đi trong đám người, vẫn giữ một khoảng cách nhất định với Feston, khi thì cách xa khi thì đến gần, cho dù có người nhìn thấy trên camera quan sát thì cũng sẽ không nghi ngờ.
Theo như lời của Feston, sân bay, nhà ga, bến tàu, phàm là những nơi xuất cảnh sang chỗ khác thì đều sẽ bị theo dõi, khách sạn cũng nhận được tin tức phải kiểm tra lai lịch của từng người vào thuê phòng.
Thật giống như có một cái lưới lớn đang bao vây bọn họ, chỉ cần một chút động đậy là cái lưới này sẽ chụp xuống đầu ngay lập tức.
Nếu là một kẻ trộm bình thường hoặc là một viên chức nhất thời xúc động giết người thì tất nhiên sẽ bị hù dọa, không dám nhúc nhích, hoảng loạn cho đến khi bị bắt, nhưng hiện tại cái lưới này không phải để bắt những người đó mà là bắt U Linh.
Nếu như vậy vẫn chưa đủ để nói rõ vấn đề thì phải thêm vào một ghi chú đáng giá để nhấn mạnh, đó chính là bên cạnh U Linh còn có thêm một Caesar. fynnz.wordpress.com
Không ai quen thuộc hành động của cảnh sát hơn hắn, hắn cũng biết rõ cách thức làm việc của CIA, theo dõi, truy lùng, tín hiệu di động, tín hiệu radio, bất cứ thứ gì có thể định vị đều bị bọn họ dừng sử dụng, Phong Triển Nặc vốn am hiểu cách tự che giấu chính mình cho nên hắn rất vui vẻ mà phối hợp.
Hắn vốn cũng không cần dùng di động, so với di động thì dùng buồng điện thoại công cộng vẫn an toàn hơn.
“Tối nay chúng ta nghỉ ngơi ở đâu?” Chiếc xe Ford màu đen lại được thay đổi giấy phép, đến phiên Feston lái xe, Phong Triển Nặc ngồi ở bên cạnh nhìn ra ngoài cửa sổ, “Theo tình hình hiện tại thì không thể đến nhà nghỉ hôm trước nữa, trước khi chưa thay đổi thân phận thì cần phải cẩn thận một chút.”
“Nếu cậu đã hỏi trước thì nhất định đã sớm nghĩ ra nơi nghỉ ngơi tốt nhất, tôi đương nhiên sẽ không quên U Linh có vài nơi để ẩn thân.” Hiện tại Feston biết rất rõ thói quen của Phong Triển Nặc, hắn duỗi ra một bàn tay nhéo nhẹ lên sau cổ của đối phương, “Còn chưa chịu nói?”
“Tôi sẽ chỉ cho anh, nhưng mà trước đó thì chúng ta còn có vài vấn đề phải giải quyết.” Phong Triển Nặc chậm rãi trừng mắt nhìn Feston, “Anh xác định là chúng ta thật sự phải đến tổng cục của FBI hay sao?”
“Ý của cậu là…” Feston dừng xe lại rồi nhìn Phong Triển Nặc, Phong Triển Nặc gật đầu, nụ cười trên môi có một chút kỳ lạ, “Đúng vậy, ngay phía sau tòa nhà của tổng cục.”
Bên dưới tổng cục FBI J. Edgan Hoover, ngay mấy ngày hôm trước Feston chính là ở chỗ này, mà chỗ ẩn thân của U Linh tại Washington lại gần ngay tổng cục của FBI.
“Nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất?” Cách lựa chọn điển hình của U Linh, cẩn thận mà lại to gan, Feston xoay vô lăng, “Có thể thử xem.”
Bọn họ lại tiếp cận tòa nhà J. Edgan Hoover giống như thành lũy trong tình huống FBI và CIA liên kết để đuổi bắt bọn họ, Phong Triển Nặc nhịn không được mà nhếch môi, “Anh bị tôi làm hư rồi phải không, ngài cảnh sát Caesar.”
“Không, là tôi giải cứu cậu mới đúng, sát thủ U Linh.” Có lẽ trên đời vốn không có cái gì tuyệt đối tốt nhất hoặc là tuyệt đối xấu nhất, Feston chạy chậm lại một chút rồi dựa người sang mà hôn lên má của Phong Triển Nặc, “Nếu không có tôi thì cậu ở một mình cũng chán lắm.”
Đây là lánh nạn hay là đang chơi trốn tìm, khi bọn họ dừng xe ở ven đường để ghé vào siêu thị mua vài thứ thì Phong Triển Nặc không khỏi nghĩ như vậy.
“Anh đi mua thức ăn trước đi, tôi đi gọi điện thoại một chút.” Nói với Feston xong, hắn đến buồng điện thoại công cộng ở gần đó để gọi điện thoại cho một người, “Bob…”
“Tạ ơn Chúa, cậu còn nghĩ đến tôi, tôi biết mà, đã đến lúc cậu phải gọi cho tôi, dãy số này là an toàn.” Bob vẫn còn ở Chicago, hắn nghe đồn về chuyện đã xảy ra tại Washington.
Đây là số điện thoại dự phòng trong trường hợp khẩn cấp, nhưng Phong Triển Nặc gọi điện thoại không phải để thảo luận tính an toàn của nó, “Tôi không phải muốn tìm anh giúp đỡ, tôi muốn anh mau rời khỏi khách sạn của mình, nếu anh không muốn bị FBI mời đi uống cà phê thì tốt nhất nên lập tức rời đi.”
“Yên tâm, bọn họ đã sớm đến tìm tôi nhưng vẫn chưa có chứng cứ chứng minh là cậu làm cho nên cũng chẳng làm gì được tôi.” Chuyện này hình như không phải là lần đầu tiên, điều mà Bob lo lắng là chuyện khác, “Có tin tức về Bạch quỷ hay chưa?”
“Không có.” Phong Triển Nặc nhìn xung quanh, không cảm giác có gì khác thường, sắc trời tối nhem, trụ đèn chiếu xuống những chiếc xe đang băng qua đường, Feston bước ra từ siêu thị rồi ngồi vào xe, bảo hắn nhanh chóng lên xe.
“Không nói nhiều với anh nữa, tự mình cẩn thận.” Phong Triển Nặc cúp máy, Bob nói một câu gì đó mà hắn chưa kịp nghe rõ, sau đó hắn ngồi vào trong xe, “Đi thôi.”
Feston lái xe đến phụ cận tòa nhà J. Edgan Hoover, xung quanh đoạn đường này vẫn chưa bị phong tỏa, nhưng nếu bọn họ cứ đi vào như vậy thì khi muốn đi ra sẽ gặp không ít khó khăn, “Xem ra chúng ta xem nhẹ quyết tâm của bọn họ.” Feston cầm vô lăng rồi nhìn ra xa.
Có lẽ là không có ai đoán được bọn họ còn có thể trở về, con đường này không bị kiểm tra nghiêm ngặt nhưng xe cảnh sát tới lui rất nhiều, vì an toàn, bọn họ không thể không gạt bỏ ý định ban đầu của mình.
Đến lúc này đáng lý phải khẩn trương lo lắng nhưng Phong Triển Nặc chỉ vừa cười vừa nói, “Còn cách nào nữa không?”
Hắn giống như đang đặt ra một nan đề, chờ có người đưa ra đáp án tốt nhất, Feston tiếp nhận toàn bộ khiêu khich của hắn, thay đổi phương hướng rồi chạy ra vùng ngoại thành, “Đợi tôi gọi điện thoại một chút.”
Mấy chục phút sau, bọn họ chạy xe đến trước một tòa nhà được thiết kế như một hoa viên, Feston xuống xe, một người phụ nữ ngoài ngũ tuần khoác chiếc khăn màu nhạt, khuôn mặt tươi cười đang đứng trước cửa.
Bà ấy giang hai cánh tay về phía Feston, “Hoan nghênh con đã trở về, con trai.”
“Dì vẫn khỏe chứ, Wendy!” Feston ôm dì ấy, dì ấy vừa cười vừa vỗ lên vai hắn, “Con thấy đó, dì rất khỏe, nhưng mà con đến đây thì dì càng khỏe hơn, đây là bạn của con à?” Dì Wendy nhìn thấy Phong Triển Nặc ở phía sau.
“Dì cứ gọi tôi là Ian.” Phong Triển Nặc tiến lên vài bước, Feston lại nói với dì ta, “Wendy, cậu ấy là người quan trọng nhất đối với con.”
Vẻ mặt của Wendy dường như rất kinh ngạc, sau đó cười rộ lên, “Thật hay quá, dì vui dùm con đấy.” Dì ấy cũng ôm Phong Triển Nặc, “Ian, theo dì vào đây, ăn tối chưa, để dì nấu bữa tối cho hai đứa.”
“Con cũng vừa mua vài nguyên liệu nấu bữa tối.” Feston lấy ra túi giấy từ trong xe, ba người cùng nhau đi vào tòa nhà có kiến trúc như một hoa viên, dọc đường đi có thể thấy khắp nơi đều được trồng hoa, hoa hồng nở rộ vào ban đêm lan tỏa hương thơm nồng nàn, quả thật như đang lạc vào xứ sở thần tiên.
Dì Wendy làm bữa tối và chuẩn bị phòng cho bọn họ, dì ấy không hề hỏi nhiều, dường như cũng không muốn biết vì sao bọn họ lại đến đây, khi nào sẽ rời đi, ngay cả Phong Triển Nặc cũng bị nụ cười tươi tắn ấm áp của dì ấy cuốn hút, cảm thấy toàn thân thật dễ chịu.
“Dì ấy là ai?” Sau khi dùng xong bữa tối, dì Wendy dẫn bọn họ đến phòng ngủ, chờ dì ấy rời đi thì Phong Triển Nặc liền nhìn xung quanh, “Đây là ảnh chụp của anh à?”
Hắn nhìn thấy một khung hình đặt trên tủ, đó chính là Feston, là Feston mặc quân trang, khi ấy vẫn còn trẻ hơn so với hiện tại, khí khái hào hùng bừng bừng phấn chấn, đôi mắt thâm thúy giống như muốn hút người ta vào đó, lại sắc bén khiến người ta phải lảng tránh. fynnz810
“Dì ấy là bạn của mẹ tôi, tôi từng ở nơi này một thời gian.” Feston mất mẹ từ khi còn nhỏ, có lẽ đây là nguyên nhân mà hắn thân thiết với dì Wendy, Phong Triển Nặc nhìn thấy bộ dáng bình tĩnh nói chuyện của hắn, nhưng chắc chắn chỉ cần hỏi thêm nữa thì sẽ biết chuyện ngày xưa có lẽ cũng không vui vẻ như vậy.
“Dì ấy là một người đáng mến.” Cởi áo khoác, Phong Triển Nặc không tính hỏi nhiều, hắn và Feston có rất nhiều chuyện quá khứ có thể kể cho nhau nghe, không cần phải vội vàng, hắn tiến đến gần Feston, “Tôi muốn biết nơi này có cách âm hay không?”
Giọng nói êm ái lướt qua bên tai của Feston, Phong Triển Nặc cởi bỏ nút áo sơ mi cho Feston, “Tôi nghĩ là dì Wendy sẽ không để ý….”
“Để ý cái gì?” Feston siết chặt cánh tay, tìm được bờ môi của Phong Triển Nặc, hai tay vuốt ve trên lưng của đối phương, giọng nói trầm thấp thật sự có thể khơi mào nhiệt độ, “Phòng ngủ của dì ấy ở cách nơi này rất xa.”
“Thật sự là tin tốt.” Phong Triển Nặc đã thành công cởi bỏ tất cả nút áo sơ mi của Feston, ngay khi bọn họ đang trao đổi nụ hôn vô cùng thân thiết, hai tay không ngừng vuốt ve nhau thì một tiếng “Ấy da” ở trước cửa làm cho bọn họ cùng lúc nhìn sang.
“Dì chỉ muốn đến nói cho hai đứa là nước ấm trong phòng tắm đã chuẩn bị xong.” Người phụ nữ trung niên hiển nhiên bị hoảng sợ, vỗ vỗ ***g ngực của mình, “Đột nhiên nhìn thấy hai cậu trai trẻ biểu diễn màn thoát y ở trước mặt….”
Bà ấy lắc đầu, “Thật sự tiết mục này cũng không quá thích hợp với người già.”
“Cám ơn dì, Wendy.” Phong Triển Nặc cười to rồi bước đến hôn lên hai gò má đã xuất hiện nếp nhăn của dì ấy, “Chúng tôi đi tắm ngay đây.”
“Đừng lãng phí nước ấm.” Dì Wendy tằng hắng vài tiếng, “Bồn tắm chỉ đủ chứa một người thôi.”
Phong Triển Nặc nhịn cười, “Vậy anh đi trước đi.” Hắn nói với Feston, sau đó nhìn chính mình, cầm lấy chiếc áo thun nằm trên sàn rồi mặc vào, hắn cũng không có ấn tượng là mình đã cởi nó ra từ khi nào, nếu dì Wendy vào muộn một chút nữa thì không biết sẽ nhìn thấy cảnh tượng gì.
Feston đi tắm nhưng dì Wendy thì lại không đi, bà ấy kéo Phong Triển Nặc ngồi lên ghế sô pha ở trong phòng, “Để dì nhìn con một chút nào, con trai.”
Hắn không biết dì Wendy muốn nói cái gì, ánh mắt của dì Wendy cũng ấm áp như nụ cười của dì ấy, dì ấy nhìn lên khung hình đặt trên đầu tủ, “Con trai của dì từng là thuộc cấp của Feston….”
……….
P/S: Sống chung với 2 bác này là có ngày lên cơn nhồi máu cơ tim.