Xích Ái Sát Thủ

Chương 212: Không tiếc trả giá




Phong Triển Nặc ra tay cực kỳ tàn nhẫn, còn bên kia, bởi vì bọn họ không phải là Phong Triển Nặc cho nên Feston cũng không nương tay, bất kỳ ai hay bất kỳ phương pháp nào thì đối với đám người này chẳng thể sử dụng điều kiện để đàm phán, chỉ có sợ hãi bởi cái chết mới tạo nên tác dụng.

“Là Bạch quỷ bảo mấy người đến? Hay là người nào khác? Nói!” Phối hợp ăn ý với Phong Triển Nặc, Feston cùng hắn chia ra hai hướng, giọng nói kia truyền đến lỗ tai của đám sát thủ giữa trận hỏa chiến tựa như một giai điệu của ma quỷ.

Phong Triển Nặc ẩn nấp đằng sau một chiếc tủ trưng bày những thanh kiếm cổ xưa, hắn thò tay nã một phát súng vào đối phương, nghe thấy tiếng kêu thảm thiết thì vừa lòng nheo mắt lại, “Không nói thì chỉ có một kết cục, nói thì còn có thể lưu lại cái mạng, tụi bây chọn cái nào?”

Đám sát thủ này có thể dùng tiền thu mua, hỏi ra manh mối từ miệng của bọn họ cũng không phải việc khó, Phong Triển Nặc định làm như vậy nhưng đối diện ngoài trừ tiếng súng thì không có ai trả lời.

So với cái chết ở trước mặt thì dường như bọn họ càng sợ Bạch quỷ trả thù hơn, Feston không muốn giải quyết tất cả đám sát thủ này, hắn muốn chừa lại một người để điều tra manh mối, nhưng biết hai người bọn họ lợi hại thì còn kẻ nào dám tiến lên nghênh đón, biện pháp của bọn họ là nghĩ cách đào tẩu khỏi nơi này.

Tên sát thủ từng giả dạng làm vệ sĩ của Greg đã chết không nhắm mắt, quyết định của hắn rất đúng, muốn hai người kia buông súng thì mới có thể giảm bớt khả năng mạo hiểm, đáng tiếc hai người kia đều không nghe lời.

Phong Triển Nặc nhận được ánh mắt ra hiệu của Feston, hắn nhanh chóng ra tay, hắn chế ngự đám sát thủ kia trong khi Feston giải cứu sinh viên, tình cảnh vừa rồi chỉ xảy ra trong vòng một phút ngắn ngủi, cục diện lập tức bị đảo ngược.

Ai cho sát thủ cầm vũ khí chính là tự mình muốn chết, còn tội phạm muốn khoe khoang vũ lực trước mặt cảnh sát thì tương đương với việc tự chui đầu vào rọ, không có kỹ thuật xạ kích và khả năng của hai người kia thì tốt nhất đừng tụy tiện nói bất cứ câu gì để khiêu khích, hiện tại bọn họ đang nếm phải trái đắng.

Hơn chục tên sát thủ đều bị thương trên người, đó đã là may mắn, kẻ bất hạnh đã sớm trở thành vong hồn dưới họng súng, bọn họ chia nhau mà chạy ra cửa sau của viện bảo tàng, cho dù biết có cảnh sát bên ngoài thì lúc này cũng chỉ có thể mặc kệ.

Dọc đường nhìn thấy Greg, vài tên sát thủ liền dừng chân lại, “Giết nó!”

“Đợi đã–” Ngăn cản đồng bọn, một tên sát thủ mặc áo vest đen dùng súng chỉa vào đầu của Greg, “Nó còn có tác dụng, giữ lại đi, đợi ra ngoài rồi hẳn giết!”

Vài người đồng ý, Greg dường như vẫn chưa phản ứng trở lại nhưng theo bản năng sẽ ra tay, một tên sát thủ bị trúng một cú đá, kiềm chế không được mà vừa mắng to vừa giơ súng lên, “Giết nó rồi nói sau! Đi ra ngoài có thể lấy tiền!”

Xung quanh không có ai, Greg tựa hồ chỉ có thể chờ chết. fynnz.wordpress.com

Nhìn trái nhìn phải, lúc này rốt cục không có ai có thể cứu được hắn, ánh mắt của Greg chợt lóe, bỗng nhiên hắn cử động, một đòn công kích lưu loát cộng với một động tác xoay người, khi đối phương bị hắn công kích kéo dài thời gian thì hắn nhanh chóng vọt vào khu an toàn.

Tốc độ, sức lực, tiết tấu, tất cả được phối hợp vừa đúng, đây không phải là năng lực mà người suốt ngày ngồi trong văn phòng có được, đám sát thủ phát hiện tình huống không đúng, “Chết tiệt!”

Greg chậm rãi cởi ra gọng kính bằng vàng, sẵn sàng nghênh đón quân địch, mái tóc xoăn màu rám nắng được chải chuốt gọn gàng ngay sau đầu, không có ánh mắt sắc bén như Feston nhưng khuôn mặt điển trai nhã nhặn kia đã có cảm giác khó nói nên lời, lúc này nếu Feston đứng bên cạnh thì người ta sẽ phát hiện hai anh em bọn họ có nét cực kỳ tương tự, làm cho người ta đoán không được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.

Một con tin vô dụng có thể giúp bọn họ đào tẩu, một con tin có bản lĩnh thì sẽ mang đến rất nhiều nhân tố nguy hiểm, tên sát thủ mặc áo vest đen liền thay đổi quyết định, “Ra tay!”

Greg tính nhặt lên khẩu súng dưới đất nhưng đối phương làm sao lại cho hắn cơ hội cầm lấy vũ khí.

Tiếng súng nổ tung bên tai, Greg nghĩ rằng chính mình chết chắc rồi, bất ngờ một đôi tay như bóng ma xuất hiện rồi túm lấy hắn, phốc, viên đạn ghim vào da thịt, một dòng máu tươi chảy xuống từ cánh tay.

Greg cứ như vậy mà bị lôi kéo, quay cuồng trên mặt đất, viên đạn bắn trúng vào người đỡ thay cho hắn, là Phong Triển Nặc túm lấy Greg, đáng tiếc là chính mình lại bị rơi vào tầm bắn.

Hắn không thể để cho Greg bị giết dưới sự bảo vệ của hắn!

Greg lui về sau vài bước, ý thức được chính mình vừa vòng vo trước cửa địa ngục, hắn nhìn thấy Phong Triển Nặc thì liền lên tiếng, “Ian, cám ơn!”

Đây không phải là lần đầu tiên hắn gặp phải nguy hiểm, chuẩn bị đi theo phía sau Phong Triển Nặc, cam đoan chính mình an toàn, đột nhiên nhìn thấy máu tươi trên tay của người này, hắn nhất thời trở nên khẩn trương, “Anh Feston đâu?”

“Feston, mau tới–” Hắn cất cao giọng hô to, tiếng hô của hắn vang vọng trong viện bảo tàng trống trải.

“Đừng kêu.” Càng nguy hiểm thì lại càng bình tĩnh, viên đạn bay đến, Phong Triển Nặc lộn một vòng ra sau tủ trưng bày, cửa kính của tủ trưng bày bị nã đạn vỡ nát, thủy tinh từ trên đỉnh đầu đổ xuống rầm rầm.

Greg cũng đi theo hắn trốn phía sau một tủ triễn lãm cao nửa thân người, Phong Triển Nặc hất cằm lên, “Thoát áo ra.”

“Anh nói cái gì?!” Greg nhìn chăm chú vào sắc mặt trấn tĩnh của sát thủ U Linh, lại xác định một lần nữa, có phải Ian muốn hắn cũng cởi ra áo sơ mi luôn hay không, đáp án là đúng như vậy.

“Anh muốn tôi thoát y? Nếu anh Feston nhìn thấy thì làm sao bây giờ?” Trước tiên cởi ra áo vest, nhìn không ra Greg có phải đang nói giỡn hay không, Phong Triển Nặc ấn vào cánh tay rồi nhướng mày cười cười, “Anh ấy biết tôi không có hứng thú đối với cậu, cậu vẫn chưa đủ tư cách.”

Có lẽ những lời này khơi dậy tâm lý chống đối của Greg, “Không đủ tư cách, như vậy thế nào mới đủ tư cách?” Hắn cởi bỏ áo sơ mi, khi Phong Triển Nặc xé áo sơ mi của hắn để băng bó vết thương cho mình thì hắn hơi dựa sang một chút.

Phong Triển Nặc tiếp tục động tác của mình, khi Greg đến gần thì hắn chỉ hơi nhướng mày một cái, bàn tay bỗng nhiên thả lỏng, dùng chính bàn tay đang chảy máu để bóp cổ của Greg, làn da trắng mịn cùng mùi máu tươi khiến cho người ta khó chịu, lạnh lẽo bóp chặt cổ họng, đôi mắt màu xanh lam mang theo ý cười, càng ngày càng gần.

Còn gần hơn cả hành động mới vừa rồi của Greg, đôi mắt dài mảnh như cười như không, “Chờ cậu có thể áp đảo tôi dưới họng súng của tôi thì cậu sẽ có đủ tư cách.”

Người được hắn coi trọng phải có đủ trí tuệ, cũng đủ sức chịu đựng, đủ bản lĩnh và can đảm, không sợ nguy hiểm, ngược lại còn phải hưởng thụ nguy hiểm, có lẽ người như thế nên gọi là quái vật hoặc là thiên tài.

“Như vậy chỉ cần người nào đủ tư cách là có thể lợi dụng khả năng của anh à?” Phong Triển Nặc hơi thả lỏng tay, Greg rốt cục có thể thở dốc, hắn vuốt lên cần cổ đầy máu rồi cười hì hì.

Feston, em họ của anh hình như không đơn giản đâu, nheo mắt nhìn Greg, Phong Triển Nặc tiếp tục băng bó cánh tay của mình, “Tôi bảo vệ cậu là vì cậu đã thanh toán tiền cho tôi.”

“Không phải là vì Feston đã nhờ vả hay sao?” Câu hỏi của Greg vừa sắc bén vừa trực tiếp, Phong Triển Nặc trả lời cũng vô cùng sảng khoái, “Là vì anh ấy, như thế thì sao, tôi sẽ hoàn thành chức trách của mình đối với người đã ủy thác, nhưng không thể dùng tay của mình để đi mạo hiểm.”

Phải biết rằng bàn tay đối với một sát thủ quan trọng cỡ nào, Greg lại đeo mắt kính lên, Phong Triển Nặc nhìn động tác của Greg, ánh mắt có một chút kỳ dị, Greg bị hắn nhìn đến mức sợ hãi, nhưng không dám mở miệng hỏi nhiều.

Hơn nữa cũng không có thời gian, cánh tay bị thương cho nên Phong Triển Nặc tạm thời không thể nổ súng, tựa hồ biết hắn bị thương, cũng không dám khẳng định vết thương nghiêm trọng thế nào, vài tên sát thủ càng nã đạn mạnh hơn, không ngừng thăm dò, viên đạn rốt cục đến gần chỗ của Phong Triển Nặc.

Ánh mắt lập tức trở nên lạnh lẽo, một cái khiêng rỉ sắt từ trong tủ gỗ bị bắn nát đang lăn xuống đất, được Phong Triển Nặc thuận tay nhặt lên, chỉ nghe đùng đùng đùng vài tiếng, viên đạn bắn vào cái khiêng.

Nhưng chỉ có thể làm đến trình độ này, hiện tại điều mà Phong Triển Nặc phải làm là giữ lại thể lực, Greg cầm lấy khẩu súng của một cái xác gần đó, thò tay ra phản kích, hắn có lá gan của hắn, dù sao cũng là người quản lý tập đoàn Kada, nếu Feston có thể làm được mà Greg lại không hề biết cái gì thì như vậy mới là kỳ lạ.

Nhưng ánh mắt của Phong Triển Nặc nhìn Greg vẫn có một chút khác biệt, bỗng nhiên có tiếng súng tiếp cận, sát thủ U Linh rốt cục không có tính kiên nhẫn, tuy rằng Greg có thể sử dụng súng nhưng làm sao có kinh nghiệm phong phú bằng sát thủ, hắn nhanh chóng dùng hết đạn, chỉ có thể tiếp tục ẩn nấp ở sau vách tường.

“Bọn nó hết đạn rồi!” Vài tên sát thủ vốn muốn bỏ chạy nhưng không ngờ lại chiếm được hưng phấn, bọn họ hưng phấn thì thầm.

“Giết bọn họ, U Linh Ian, giết luôn cả hai thằng Kada! Giết tất cả bọn họ thì chúng ta có thể thoát ra ngoài!” Bị tiền cảnh tốt đẹp kích thích, vài người thở hổn hển rồi tiến đến gần.

Greg nhìn cánh tay bị thương của Phong Triển Nặc là tay phải, có lẽ vẫn có thể nổ súng nhưng nếu vết thương nghiêm trọng thì khi nổ súng có thể sẽ làm vết thương chuyển biến xấu hơn, thậm chí nếu xui xẻo thì có thể tàn phế cả cánh tay.

Một giọt mồ hôi chảy xuống từ trên trán của Phong Triển Nặc, khóe môi khẽ nhếch của hắn vẫn không thay đổi, chỉ có đáy mắt xuất hiện sát ý tàn nhẫn và lạnh lẽo, không hề có tình cảm, tựa hồ chỉ là một cỗ máy, loại bỏ tất cả cảm xúc của con người.

Greg không thể chết, mà những người dám làm U Linh bị thương thì sao, cho đến nay bọn họ đều không có kết quả tốt.

Ăn miếng trả miếng, nợ máu trả bằng máu, nụ cười mang theo sát ý, giật giật ngón tay, Phong Triển Nặc không nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Greg, cho dù có thể phế bỏ một cánh tay thì cũng phải bảo vệ cái mạng cho hắn?

Khi tiếng súng vang lên thì có tiếng bước chân tiếp cận, còn có tiếng người, “Ian?”

Tiếng bước chân dồn dập mang theo lo lắng, Feston đi vào cửa sau, nhìn thấy Phong Triển Nặc đang cầm súng bằng cả hai tay, máu loãng chảy ra từ cánh tay phải đã được băng bó tạm thời.

Họng súng toát lửa, miệng vết thương cũng nứt ra, khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc là loại hặng nặng nhặt được từ thi thể ở dưới đất, sức giật vô cùng kinh người, vỏ đạn bật ngược vào cánh tay phải, trên thực tế với vết thương như vậy thì không thể chịu nổi mấy phát súng.

Vết máu nơi khóe miệng không biết là của chính hắn hay là của bọn sát thủ, U Linh lạnh lùng mỉm cười, từng phát súng đoạt đi tánh mạng của đối phương, cho dù cuối cùng cái giá phải trả là một cánh tay.

Feston dừng bước, nhìn thấy Greg được Phong Triển Nặc bảo vệ ở phía sau, cũng nhìn thấy dòng máu uốn lượn trên cánh tay của hắn.

……….

P/S: Bạn Greg tính dùng mỹ nam kế để dụ dỗ em Nặc làm việc cho mình, để ông anh mà biết là chết bạn nhé.