Xích Ái Sát Thủ

Chương 199: Giao ước




Hắn cười giống một con nai vàng vô tội, nhưng bên dưới nụ cười này chất chứa tâm tư chưa hẳn giống như mặt ngoài, Feston cảnh cáo hắn một câu, “Đừng giở trò, tôi sẽ chú ý động tĩnh của cậu.”

Bất quá trong tù cũng chỉ như thế này, Phong Triển Nặc từ chối cho ý kiến, đương nhiên hắn cũng biết rõ việc Feston lo lắng quả thật là có lý, tình trạng của hắn không bằng trước kia, đây là sự thật, hắn sẽ không phủ nhận.

“Anh có thể cố gắng trông chừng tôi, chẳng qua anh phải nhớ kỹ tôi chưa vô dụng đến mức ngay cả đi đường cũng không được.” Phong Triển Nặc cầm súng đứng lên, thân hình thẳng tắp thon cao phản chiếu lên màn hình máy tính.

Hắn có kiêu ngạo của hắn, hắn kiêu ngạo ở chỗ cho dù hắn bị thương nặng chưa lành nhưng hắn vẫn tự tin là có thể bảo vệ chính mình, có thể sử dụng bất cứ cách gì để đạt được mục đích, mặc kệ là muốn hắn giết người hay là chỉ cần hoàn thành ủy thác của một người bạn cũ.

Feston nhìn hắn một cái rồi đi về kho vũ khí của mình, làm ra hành động mà Phong Triển Nặc không thể tưởng được, Feston mở cửa kho ra, một loạt khẩu súng và đủ loại đạn được sắp xếp chỉnh tề, lần lượt hiện ra ngay trước mặt hắn.

“Cần cái nào thì tự mình lấy.” Không nói nhiều, Feston triển lãm kho vũ khí của mình ở trước mặt của Phong Triển Nặc, hắn và Phong Triển Nặc có cùng sở thích về súng ống, có lẽ chúng nó đều đã được sử dụng hoặc vẫn có vài khẩu chưa từng đụng vào, cho dù chúng nó vì sao lại tồn tại ở đây thì hiện tại hắn đang chia sẻ với Phong Triển Nặc.

M16, MK48, Mcmillian M88, Browning, Ares, đây là Feston tin tưởng hắn, tầm mắt của Phong Triển Nặc lướt qua những công cụ giết người đang toát lên màu kim loại sáng bóng lạnh lẽo này, cuối cùng hắn nhìn sang Feston.

“Không sợ tôi dùng chúng nó để giết người làm cho cảnh sát tìm tới anh à?” Hắn cầm lấy một khẩu M25 trong đó, họng súng tối tăm rơi vào tay hắn, tản mát ra cảm giác ổn định chắc chắn, Feston cầm lấy khẩu súng, “Cậu là sát thủ cẩn thận nhất, sẽ không ngốc như vậy.”

Súng của Feston đều đã được đăng ký, nếu hắn thật sự sử dụng súng của Feston để giết người thì như vậy không phải là hắn, “Tôi phải nói đó là một cách rất hay.”

Phong Triển Nặc không nói rõ đầu đuôi nhưng Feston lại hiểu được ý của hắn, “Tôi không phải đang hạn chế cậu không được ra tay, tôi cũng không sợ cậu rước lấy phiền phức gì cho tôi, chỉ là hy vọng cậu cẩn thận hơn một chút.”

Feston mơn trớn khẩu súng trên tay, “Cho cậu sử dụng chúng nó là vì tôi tin tưởng cậu sẽ không xằng bậy, kỳ thật đứng trên phương diện khác để xem thì tôi phải thừa nhận cậu rất cẩn thận….”

“Nếu thật sự đủ cẩn thận thì sẽ không trêu chọc anh, chẳng qua tôi đã biết nghe lời.” Bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ một cách khoa trương, vài tiếng răng rắc vang lên, hắn đùa nghịch với khẩu súng, động tác lắp đạn cực kỳ thuần thục.

Feston thích bộ dáng tập trung tinh thần như vậy của Phong Triển Nặc, cho dù trước kia vẻ mặt này chỉ dùng để che giấu sự giết chóc và máu tanh, “Thật sự biết nghe lời?” Hắn cầm lấy một mớ viên đạn, bộ dáng cực kỳ nghi ngờ.

Phong Triển Nặc nâng mắt lên, lần này trả lời hết sức nghiêm túc, “Nói thật là không.”

Nhìn thấy Feston nhướng mày, hắn liền nhún vai, “Chẳng phải như vậy mới thú vị hay sao, ngay từ đầu anh vốn xem trọng một đối thủ cứng đầu không biết nghe lời, nếu tôi thật sự hoàn toàn thay đổi thì đó cũng chẳng phải là tôi.”

Feston phải thừa nhận là hắn nói đúng, “Nếu chúng ta không có quan hệ gì thì tôi sẽ mặc kệ cậu sống hay chết, nhưng cậu là cậu, tôi nhất định phải nói một câu, đừng làm cho tôi nhìn thấy cậu mang một thân đẫm máu về nhà….”

Hắn lại bổ sung tiếp, “Mặc kệ là máu của người khác hay là của chính cậu.”

“Thật sự là bệnh của cảnh sát, nếu không tin tưởng thì cứ đi theo tôi.” Phong Triển Nặc vứt khẩu súng, Feston cũng thả mấy viên đạn xuống, “Nếu có thể thì sẽ không phiền phức như vậy.” fynnz810

Sau khi phục chức, không chỉ có Kraft theo dõi hắn mà ngay cả người của CIA cũng đang điều tra hắn, đương nhiên đây đều là chuyện nội bộ, sẽ không công khai ra ngoài, Feston có cách để đạt được tin tức mình muốn, ở mặt ngoài thì hắn không có phản ứng gì, nhưng thực chất đang âm thầm đánh trả.

Chuyện này liên lụy rất nhiều ngành, rất nhiều người cũng rất nhiều việc, thật sự khiến người ta phiền chán, hắn không nói ở trước mặt Phong Triển Nặc nhưng cũng không có nghĩa Phong Triển Nặc không biết.

“Nhanh chóng giải quyết chuyện của anh đi, chờ anh chính thức từ chức thì chúng ta mới có thể sống tự do, muốn đi đâu cũng được, Chicago quả thật không tệ nhưng còn rất nhiều nơi đáng giá để đi, Venice, Barcelona, Postsdam, Vienna…” Phong Triển Nặc dùng giọng điệu thản nhiên để đề nghị.

Hắn đã từng đến rất nhiều nơi nhưng có nhiều nơi chỉ là đi đến vội vàng, trước mặt của Feston bỗng nhiên hiện ra một hình ảnh, U Linh xách vali đi một mình trong đám người, cái loại tự do này thay vì nói là tự do thì không bằng nói là cô độc.

“Nghe ra cũng không tệ, tôi cũng từng đi đến rất nhiều nơi nhưng chưa từng dừng lại để thăm quan vì không có thời gian.” Từng thường xuyên bay tới bay lui, Feston không có cảm giác gì đối với việc đi nước ngoài, nhưng nếu có một người nữa thì có lẽ sẽ khác.

“Không bằng chờ cậu trở về thì chúng ta sẽ đi.” Hắn bỗng nhiên quyết định, Phong Triển Nặc hơi hơi kinh ngạc mà cười rộ lên, “Ý kiến hay!”

“Thuận tiện trong quãng thời gian ngắn này tôi có thể điều tra Bạch quỷ một chút, sau lưng có người nhìn cậu chằm chằm cũng không phải chuyện hay ho gì, cho nên cậu nhất định phải nhớ kỹ cho tôi là phải cẩn thận, có nghe thấy hay chưa?” Lấy ra vài khẩu súng thích hợp với Phong Triển Nặc từ trong kho vũ khí, Feston ném chúng nó cho đối phương, “Cậu nói cậu muốn lái xe, trong xe có túi đồ dùng để ngụy trang, còn có cái này cho cậu.”

Hắn ném cho Phong Triển Nặc một chiếc chìa khóa, “Trong xe đã được ngụy trang, không cần lo lắng trên đường sẽ bị ngăn chặn, cũng để đủ những thứ mà cậu muốn dùng, tuy rằng tôi không hy vọng cậu thật sự dùng đến.”

Chuẩn bị rất chu đáo khiến Phong Triển Nặc phải nói đùa, “Anh có chắc anh là FBI mà không phải là CIA không đó? Nói không chừng kỳ thật anh là một tên gián điệp nên mới có mấy thứ này.”

Xe được ngụy trang, trang bị đủ loại súng ống, cùng với phong cách và bản lĩnh của Feston, đúng như Phong Triển Nặc luôn cảm thấy, Feston không giống một FBI bình thường.

“Hiện tại mới hỏi tôi à, chẳng phải là đã quá muộn rồi hay sao, cậu đã sớm rơi vào tay của tôi.” Feston cầm khẩu M25 trong tay, khuôn mặt với đường nét rõ ràng cùng đôi mắt màu xám tro dễ dàng làm cho người ta có ấn tượng lạnh lùng cay nghiệt, nhưng hiện tại giữa bọn họ chỉ là ấm áp, ấm áp mà thẳng thắn.

Súng của hắn đọ với khẩu súng trong tay của Phong Triển Nặc, “Mau quay về một chút, đừng để cho tôi phải đi bắt cậu.”

Phong Triển Nặc cười khẽ, “Chẳng lẽ anh còn có thể dùng súng để bắt tôi hay sao?”

Tầm mắt của hắn quấn quanh trên khuôn mặt của Feston, che giấu đi ánh mắt sắc bén nhưng vẫn không thể khiến người ta lơ là, bọn họ nhìn nhau, Phong Triển Nặc hít vào một hơi rồi đẩy ra họng súng, “Nhanh thôi, tôi lấy xong thứ đó thì sẽ nhanh chóng trở về.”

“Nhanh bao lâu?” Giống như cố ý gây khó dễ cho Phong Triển Nặc, Feston dùng giọng điệu nghi ngờ để hỏi hắn.

Nâng tay rồi xoay chuyển một cách linh hoạt, khẩu súng ở trong tay của Feston lập tức rơi vào tay của Phong Triển Nặc, “Tựa như vậy.”

Hắn thoạt nhìn không có vấn đề gì, có thể ứng phó với đại đa số rắc rối, lúc này Feston mới hài lòng, “Tốt lắm, tựa như vậy, cậu tốt nhất đi nhanh về nhanh, đừng chậm trễ ở trên đường, nhớ kỹ, cậu đã nói chỉ là đi lấy một thứ.”

“Tôi nói rồi, tôi chỉ đi lấy đồ mà thôi.” Liên tục cam đoan, Phong Triển Nặc đối mặt với ánh mắt khiếp người của Feston, hắn lại cường điệu một lần nữa.

Đích đến của hắn là Detroit, một thành phố nổi tiếng với nền công nghiệp cũng như tình hình trị an cực kém.

Feston lo lắng cho Phong Triển Nặc trên đường gặp phải rắc rối cũng không phải là không có lý do, hôm nay Phong Triển Nặc gặp phải một chút phiền phức, vừa từ nhà hàng đi ra gara thì gặp phải cướp bóc.

Nổ súng là không cần thiết, nhưng dọa người thì lại vô cùng hữu dụng, sau khi bắn trúng tay của tên cướp thì hắn liền hít sâu vào một hơi, mùi máu tươi xâm nhập vào thần kinh của hắn.

Người ta hay nói mùi vị giúp kích thích trí nhớ và tạo ra cảm xúc trực tiếp lên não bộ của con người, xem ra điều này không sai, không thể nhớ hết số người đã chết dưới tay hắn, điều duy nhất mà Phong Triển Nặc nhớ kỹ chính là sự bình tĩnh sau mỗi lần giết chóc.

Bình tĩnh nổ súng, nụ cười cùng vẻ mặt hồi ức của hắn làm cho tên cướp bị dọa đến trắng mặt, “Xin anh đừng giết tôi! Đừng giết tôi!”

Nhìn thấy người nọ ôm bàn tay đầm đìa máu tươi vừa la to vừa chạy thoát thân, Phong Triển Nặc chậm rãi cất súng vào, hắn cũng không phải là tên sát nhân điên cuồng, hắn không giết những kẻ không đáng tiền và vô nghĩa.

Bốp, một âm thanh nho nhỏ từ trong góc truyền đến nhưng lại trở nên phóng đại ở dưới gara, hắn cau mày lại, “Mặc kệ là ai, trước khi tôi còn chưa tìm thấy thì tốt nhất nên đi ra đây.”

Hắn mặc một bộ y phục ngày thường, cực kỳ giống một người mẫu trên bìa tạp chí, trong tay cầm súng, vừa rồi còn suýt nữa đã giết người, dưới chân có một vũng máu, bộ dáng mỉm cười làm cho người ta run rẩy, có ai lại lựa chọn xuất hiện trong lúc này? Nhưng có lẽ đối phương cũng không phải là người bình thường, người nọ chậm rãi đi ra từ đằng sau một cây cột. fynnz.wordpress.com

“Nơi này không có ai khác, chắc là không có.” Thấp giọng líu ríu, tự quyết định bước ra, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, đối với phụ nữ thì người này xem như rất quyến rũ, nhưng hiện tại vẻ mặt của hắn lại rất khẩn trương, khuôn mặt hơi mệt mỏi, giống như sợi dây bị kéo căng, chỉ cần kéo mạnh một chút nữa thì sẽ bị đứt dây.

Rick, một người quen đã lâu không gặp, Phong Triển Nặc cất súng vào, “Anh tìm được tôi bằng cách nào?” Không riêng gì bởi vì Feston nhắc nhở mà bản thân hắn vốn dĩ là một người rất cẩn thận.

Rick không nói gì, chỉ giơ lên ngón tay để ra hiệu im lặng, Phong Triển Nặc thản nhiên hỏi hắn, “Anh ở chỗ này sẵn để đợi tôi? Tôi nhớ rõ chúng ta đã hẹn nhau ở bảo tàng mỹ thuật rồi cơ mà.”

“Không có thời gian để nhiều lời, đi theo tôi, nơi này không an toàn.” Rick bước nhanh về phía hắn, xem ra rất sốt ruột, có người từ một chiếc xe nhảy ra, “Cậu tin người này à?”

Bob luôn ở trên xe, đè thấp vành nón, mặc một chiếc áo khoác cũ, hắn xuống xe, “Tôi đã từng nghe nói về hắn ta, nhưng mà Ian, hắn là người của gia tộc Claudy….”

Giống như chỉ cần nói ra cái tên Claudy thì đã biết cái tên này đại biểu cho điều gì, Bob nhìn bộ dáng của Rick với vẻ mặt rất hà khắc, làm cho Phong Triển Nặc nhớ đến Feston, “Không ngờ anh thật sự thích hợp để làm tai mắt ngầm.”

Bob giống như không nghe thấy lời nói châm chọc của Phong Triển Nặc, hắn quơ quơ chai rượu giữa không trung, “Muốn được cái gì thì phải trả giá, cái tên cảnh sát kia quả thật hiểu rất rõ nguyên tắc này, không biết cậu ấy tìm được từ đâu một chai Whisky lâu đời như vậy cho tôi, ngẫm lại cái năm sản xuất rượu, cho dù muốn tôi nhấc cái chân già này đi theo cậu thì tôi cũng chỉ có thể đi theo.”

Rick bỗng nhiên nhìn thấy lòi ra thêm một người, hiển nhiên trở nên hoảng sợ, “Chuyện này không cần cậu giúp nữa!”

Hắn hốt hoảng rời đi, Bob cũng bị bất ngờ, “Đuổi theo hay không?”

Sự việc xem ra không đơn giản như vậy, Phong Triển Nặc vốn có thể mặc kệ Rick, nhưng thật vất vả mới làm cho Feston để cho hắn đi như vậy, cũng đã đến Detroit, làm sao có thể trở về tay không như vậy.

Hắn ngồi vào trong xe, “Lên xe.”

………

P/S: Giờ Phê giống cha của Nặc =)), sợ con đi chơi về muộn.