Xích Ái Sát Thủ

Chương 192: Về nhà




Ở khách sạn một thời gian, bởi vì vết thương sau lưng cho nên Phong Triển Nặc không thể nghỉ ngơi thoải mái, tình hình của vết thương vẫn chưa khả quan, nhưng tựa như Feston đã nói, hắn luôn ở đây.

Muốn một người quen rèn luyện vận động mỗi ngày phải nằm nghỉ ngơi ở trên giường là một chuyện vô cùng khó, Feston hy sinh tự do của chính mình, cùng hắn nằm trên giường, chỉ cần có thể làm cho Phong Triển Nặc có thêm nhiều thời gian nghỉ ngơi là được.

Trong tình huống này thì con người sẽ cảm thấy rất nhàm chán, có đôi khi thật sự tìm không thấy đề tài, hai người sẽ nhìn nhau, không nói lời nào, cuối cùng ôm nhau mà ngủ.

Phòng ngủ là địa bàn của Phong Triển Nặc và Feston, phòng khách bên ngoài thuộc về Glen và Nile, đó là vì an toàn cho bọn họ, bởi vì thân phận đặc biệt của Glen cho nên tốt nhất là hắn không nên xuất đầu lộ diện.

Đối với hai cha con vừa mới gặp mặt nhìn nhận nhau, hai người bọn họ đều cần thời gian để quen với việc mình có thêm một người thân, hơn nữa Glen vẫn còn bị nghiện ngập, hắn cần người khác trông giữ, điểm ấy chính hắn cũng thừa nhận.

Bob vứt được cục nợ, nhanh chóng trở về, vài ngày sau, Feston cũng đề nghị quay về Chicago, hắn phục chức, đội đặc nhiệm ST đều đang đợi hắn trở về, Jonathan không chỉ một lần lén gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Phong Triển Nặc hiện tại muốn đi đâu cũng được, đương nhiên không có ý kiến, hắn sử dụng thẻ căn cước giả, hắn lại hóa thân thành u linh, che giấu tầm mắt của người đời.

Bạo động trong tù liên lụy không ít người, chờ mọi việc bình ổn thì việc điều tra là tất yếu, Feston thông qua mối liên hệ đặc biệt mà tìm được hai cái xác để thay thế cho hai phạm nhân Cory Burke và John Leonard, sau khi thi thể bị cháy xém vì vụ nổ thì rất khó phân biệt mặt mũi của bọn họ.

Tuy nhiên hiện tại người biết Cory Burke là sát thủ cũng không ít.

Phán quyết tử hình là do thế lực ở khắp nơi cực lực thúc đẩy, CIA muốn thủ tiêu công cụ giết người đã biết quá nhiều về bọn họ, FBI thì muốn giải quyết nhân vật phiền toái có biệt danh U Linh này, cả hai liên thủ nhưng lại không đạt được kết quả như mong muốn, vì vậy CIA mới bí mật phái đặc công tiến hành ám sát.

Mà hiện tại, hai gã đặc công lại đột nhiên chết một cách khó hiểu, tiếp theo là nhà tù giam giữ U Linh xảy ra bạo động khiến tên sát thủ này bỏ mạng, người của CIA cũng không phải kẻ ngốc.

“Không sợ CIA gây rắc rối cho anh hay sao?” Trên máy bay, Phong Triển Nặc nhắc đến chuyện này, lúc ấy Feston xử lý rất sạch sẽ, ngọn lửa thiêu rụi phòng y tế, xem như chặt đứt tất cả manh mối, “Cho dù bọn họ có nhìn thấy người phóng hỏa trên camera không phải là anh thì bọn họ cũng sẽ tra ra được sự xuất hiện của anh, biết rằng lúc ấy anh đã có mặt tại đó.”

“Bọn họ không có chứng cớ, nhưng cậu nói đúng, để bọn họ biết được thì sẽ đến gây rắc rối cho tôi.” Feston biết rõ trình tự làm việc của CIA, đương nhiên cũng lo lắng đến điều đó, hắn yêu cầu tiếp viên hàng không mang đến một ly sữa, “Của cậu.”

Phong Triển Nặc uống vài ngụm rồi gật đầu, hắn rất nhớ hương vị của rượu, “Tuy rằng tôi không ghét thứ này, nhưng mà–”

“Không có nhưng nhị gì cả.” Feston sẽ không thay đổi chủ ý của mình, “Cậu cũng biết thứ này mới có lợi cho thân thể của cậu, ít nhất tốt hơn so với uống rượu rất nhiều, trước kia cậu rất thích mà.” fynnz.wordpress.com

“Tôi chưa nói là không thích, thứ có lợi đối với thân thể thì tôi sẽ không bao giờ từ chối.” Khỏe mạnh mới là vốn liếng của sát thủ, mặc dù quyết định gác súng, nhưng thói quen vẫn phải duy trì, hắn khép hờ mắt, dường như có một chút đăm chiêu, chậm rãi uống xong ly sữa.

“Đại sứ Ed thế nào rồi, có tin tức gì chưa?” Nghe hắn hỏi chuyện này thì Feston mới nói cho hắn biết, “Nghe nói ngài quan chức cấp cao bên kia biết chuyện con gái đã sớm qua đời thì liền đem tất cả hy vọng đặt lên đứa cháu ngoại này, người nọ muốn đích thân đến đón Nile….”

“Không ngờ lại bận việc cho nên không thể đến đón đúng hạn.” Phong Triển Nặc bắt chéo chân rồi cười lạnh một tiếng, “Chính trị gia.”

“Gần như là vậy.” Nhưng Feston vẫn chưa nói xong, hắn ấn nút để ghế ngồi ngã ra sau, rồi nhắm mắt nghỉ ngơi, “Nghe nói chúng ta giao Nile cho cha của nó thì hiện tại nói không chừng bên Anh đang mưu đồ bí mật cái gì đó.”

“Đó là chuyện của Glen, không phải của tôi.” Hiện tại hắn nói những lời này thật sự nhẹ nhàng, bởi vì đó là sự thật.

Nhìn từ bên cạnh thì nét mặt của Feston tựa như đá cẩm thạch, Phong Triển Nặc nhìn thấy rất nhiều biểu cảm của Feston, khi nhiệt tình, khi bình tĩnh, đương nhiên cũng bao gồm lúc đi ngủ, hồi tưởng lại đủ loại quá trình đã trải qua, hắn bỗng nhiên muốn nói cái gì đó.

“Sau này sẽ ở tại Chicago, tôi thấy nơi đó không tệ.” Lần đầu tiên nhìn thấy nhà của Feston, còn có tòa cao ốc kia.

“Cậu nói cái gì?” Feston mở mắt ra ngay lập tức rồi quay đầu nhìn hắn, Phong Triển Nặc vẫn giữ nguyên bộ dáng thờ ơ, “Tôi nghĩ là anh quen ở Chicago rồi.”

Cho dù hắn đã hạ quyết tâm, khi nói ra lời này lại giả vờ như rất thản nhiên, Feston nhìn hắn nở nụ cười rồi cầm lấy tay của hắn, “Rất nhanh sẽ về đến nhà.”

Hóa ra sát thủ cũng có thể có nhà.

Glen và Nile ngồi ở phía sau nghe thấy tất cả, Glen cúi đầu nhìn Nile vẫn đang trầm mặc, Glen khe khẽ thở dài, tuổi của hắn lớn hơn Phong Triển Nặc một chút, tiếng thở dài này tựa như hộc ra tất cả dơ bẩn đã tích lũy bấy nhiêu năm trong tù, hắn sờ đầu của Nile.

Nile ngẩng đầu nhìn hắn, bàn tay bé nhỏ chậm rãi nắm lấy góc áo của hắn, Glen từng là một tên sát thủ máu lạnh giết người không gớm tay thì giờ phút này cũng nhịn không được mà trong lòng dâng lên cảm xúc mênh mông, sóng mũi trở nên cay xè.

Máy bay hạ cánh, Jonathan đã sớm nhận được tin tức, vì sợ có nhiều tai mắt cho nên chỉ có một mình hắn đến đón Feston, “Sếp, hoan nghênh anh đã trở về.” Hắn tiến lên.

Phong Triển Nặc mặc một bộ thể thao, đầu đội mũ lưỡi trai, tiết trời đã trở nên ấm áp, không ít thanh niên đều mặc áo có mũ, hắn thoạt nhìn tựa như một trong số đó, Feston thì không cần phải che giấu, Glen dẫn Nile theo, đứng cách xa bọn họ một chút.

Jonathan nhìn bọn họ, hắn đã sớm biết Ian sẽ không chết, vì vậy không hề kinh ngạc, “Nói ngắn gọn, kỳ thật em không phải đến đây chỉ để đón anh.” Hắn nhìn sang trái rồi sang phải, thấp giọng nói, “Có tin xấu, nghe nói trong cục đang điều tra vụ bạo động ở nhà tù Rufus.”

Đưa lưng về phía camera, bên dưới chiếc nón lưỡi trai lóe lên một tia sáng lạnh, “Bọn họ sẽ nhanh chóng phát hiện nhóm máu của thi thể không khớp.”

Chuyện này đã nằm trong suy đoán của Feston, “Jonathan, có nhớ rõ Edie ở phòng vật chứng hay không?” Hắn thoạt nhìn chẳng hề lo lắng.

“Cái tên quái nhân Edie suốt ngày không hé răng mà chỉ thích nói chuyện với xác chết đó hả?” Jonathan ngẩn ra, không thể tin tưởng Feston đang ám chỉ cái gì, “Sếp…”

“Là con người thì sẽ có nhược điểm, chỉ cần tìm được nhược điểm là có thể nắm giữ được người này, chuyện đó và nguyên tắc bắt lấy phạm nhân cũng giống nhau.” Nhấc lên hành lý của bọn họ, Feston kéo áo khoác lại, vừa nói vừa đi ra ngoài. fynnz810

Jonathan nhìn bóng dáng của hắn, dần dần nhận ra hắn có ý gì, “Sếp, ý của anh là–”

Jonathan âm thầm líu lưỡi, từ ngày sếp gặp phải Ian thì đám lính như bọn họ mới biết được hóa ra che giấu bên dưới lớp âu phục nghiêm chỉnh này ngoại trừ công lý chính nghĩa thì còn có không ít thứ khác….Thảo nào có người nói có Feston thì mới có đội đặc nhiệm ST, còn các phòng ban khác thì lại dùng ánh mắt ghen tị để nhìn bọn họ, đội đặc nhiệm ST kể từ khi được thành lập đã là trường hợp cá biệt, nếu Feston muốn thì hắn có thể lợi dụng thân phận và bối cảnh cùng với thành tích xuất sắc để ngồi lên ngôi vị quản lý cấp cao.

Tuy rằng cục điều tra liên bang là của chính phủ nhưng hoạt động cũng giống như công ty, rất nhiều chỗ yêu cầu có thực lực và lai lịch, Feston hoàn toàn có đầy đủ điều kiện này.

Đây cũng là nguyên nhân vì sao hắn rời khỏi đội một thời gian mà đến khi quay về vẫn có một đám cấp dưới đợi chờ hắn.

Feston muốn về văn phòng của trụ sở trước, sau khi về đến nhà thì vội vàng buông hành lý rồi lên sở, cũng không quên dặn dò Phong Triển Nặc nghỉ ngơi cho tốt. Còn Glen vẫn chưa quyết định sẽ đi đâu, tạm thời cũng đến ở nhờ nhà của Feston.

“Có một cảnh sát thay cậu làm việc, quả thật cũng phương tiện không ít.” Vẫn chưa quen với thế giới bên ngoài nhà tù, Glen đứng trong phòng có một chút mất tự nhiên, nhưng vẫn che giấu rất tốt, chỉ là mặt ngoài có một chút không quá dễ chịu.

“Cậu nói là hắn làm cho người ta giả tạo vật chứng à?” Lá gan của Feston thường không nhỏ, Phong Triển Nặc không cảm thấy có gì bất ngờ, “Đừng bị vẻ ngoài của anh ấy mê hoặc, anh ấy không phải là FBI bình thường đâu.”

Feston chính là Feston, hắn cười cười, không biết lấy ra một sợi dây thừng từ đâu, trong đôi mắt mang theo ý cười lại lóe lên một chút quỷ bí, “Muốn tôi ra tay hay là cậu tự giác?”

Không đợi Glen trả lời, hắn chỉ về phía thằng bé đứng bên cạnh, “Nile, vào bên trong đi.”

Thực kỳ dị, Nile vẫn có thể nghe lời của Phong Triển Nặc, có lẽ là vì Phong Triển Nặc đã giúp nó tìm về cha của nó, cũng có thể là vì Feston và Phong Triển Nặc đã từng dạy cho nó một bài học đặc biệt, tuy rằng nó vẫn không nói chuyện quá nhiều nhưng rất phối hợp.

Tầm mắt lo lắng nhìn Glen, sau đó Nile chạy vào phòng, đây là cửa ải khó khăn mà Glen phải vượt qua, không có bất luận kẻ nào có thể giúp hắn.

“Như vậy lúc cậu lên cơn thì sẽ không làm ra chuyện nguy hiểm, tôi cũng bớt lo hơn.” Vỗ tay, Phong Triển Nặc lui ra sau vài bước, khoanh tay ngắm nghía kiệt tác của mình, Glen bị trói trên ghế nằm trong góc tường, xung quanh không để bất cứ thứ gì.

“Chặn miệng của tôi lại.” Ý chí của sát thủ mạnh hơn người thường, Glen biết chính mình không thể tiếp tục như vậy, hắn tự động nhắc nhở Phong Triển Nặc.

Phong Triển Nặc nhanh chóng dùng một thứ nhét vào miệng của Glen, vỗ vai của Glen, hắn cố gắng nói một cách thoải mái, “Cái này chẳng tính là gì với cậu, cậu sẽ làm được thôi.”

Glen gật đầu, cắn răng nhắm mắt lại, kế tiếp hắn sẽ đối mặt với cơn đau mà không thể dùng ngôn ngữ để miêu tả, Phong Triển Nặc tin tưởng Glen không hy vọng có bất kỳ ai nhìn thấy bộ dáng này của hắn, vì vậy liền xoay người rời khỏi phòng khách.

Những ngày Glen ở trong tù rất đen tối và sa đọa, hắn hít thuốc phiện, cũng biết như vậy sẽ làm hỏng thân thể, nhưng nền tảng vẫn còn, chỉ cần có thể làm cho Glen bắt đầu lại một lần nữa, Phong Triển Nặc cũng sẽ tin tưởng vào tương lai hơn, đây là quan điểm của Feston, cho nên Feston không hề bài xích chuyện để cho Glen ở nhà của mình.

Đương nhiên đây chỉ là tạm thời, hơn nữa điều kiện tiên quyết là Glen sẽ không ảnh hưởng đến quan hệ giữa hắn và Phong Triển Nặc.

………..

P/S: bạn Phê ghen cái gì ko biết nữa, nhìn Nặc và Glen chả thấy gian tình đâu cả.