Xích Ái Sát Thủ

Chương 169: Sống mái trong quán bar




Nghe thấy lời của Stan, Phong Triển Nặc hơi khựng lại một chút, “FBI?” Đừng bảo là Feston cũng ở trong đó.

“Quả nhiên là có liên quan đến mày.” Ánh mắt của Stan không tốt, Nancy bảo hắn đừng trêu chọc người ở trước quầy bar, Stan không đồng ý, “Tôi mặc kệ hắn là ai, nơi này là địa bàn của bang Hắc Báo.”

“Địa bàn của ai cũng không liên quan đến tôi, tôi lập tức rời đi.” Đặt tiền lên bàn, hắn chuẩn bị rời đi, trải qua bên cạnh Nancy, cô ta nghe thấy hắn nói một câu, “Ngày mai tôi tới lấy hàng.” Vừa rồi còn nhàn nhã như vậy mà bây giờ lại có vẻ hơi phiền phức, là cái gì làm cho hắn thay đổi, Nancy cực kỳ muốn biết, Stan khoanh tay nhìn hắn rời đi, nhưng vẫn không thể nhìn ra người này có cái gì đặc biệt.

“Đừng quay trở lại nữa, nhóc con, nơi này không phải chỗ để mày ở, ngày mai nơi này không buôn bán.” Bang Hắc Báo có một lượng hàng hóa lớn đang muốn giao dịch với Nancy, chờ Stan nói xong thì Nancy đột nhiên mới nhớ đến, “Tối nay anh đến đây, tôi sẽ đưa hàng cho anh.”

“Ngày mai.” Người đàn ông đang đi đến cửa liền dừng chân, mái tóc sau đầu bị gió thổi tung, “Cô phải làm theo yêu cầu của tôi, đạt được tiêu chuẩn ít nhất cũng cần cả ngày. Tôi không cần hàng làm ẩu, hơn nữa cũng là để tốt cho cô.” Trên mặt của hắn bám bông tuyết, khép lại áo khoác, một nụ cười có thể hòa tan băng tuyết lại ẩn chứa hơi thở nguy hiểm.

Xem ra tiếng tăm của bang Hắc Báo không tạo thành uy hiếp đối với tên sát thủ này, Nancy nhìn Stan, cái sẹo trên mặt của Stan đang run rẩy, “Nghe đây! Tao mặc kệ mày là ai”

Đùng, một viên đạn bay qua lỗ tai của Stan, cái ly ở sau lưng nổ tung, Stan ôm lỗ tai đau đớn mà rống to, lỗ thủng đang trào ra máu tươi đầm đìa, vài người khách còn ở lại trong quán đều tranh nhau chạy ra ngoài cửa.fynnz.wordpress.com

Cô ta thậm chí còn không kịp thấy hắn ra tay từ khi nào! Nancy đứng im sau quầy bar không dám nhúc nhích, Phong Triển Nặc hoạt động bả vai, “Mọi người đều là người có văn hóa, hy vọng mày có thể lễ phép một chút, mày nên biết nếu là trước kia thì cái miệng thúi của mày hiện tại đã không thể nói chuyện.”

Stan vừa ôm lỗ tai vừa rút súng, “Nancy! Hắn là ai vậy?!”

Hôm nay không gặp vận đỏ, bang Hắc Báo chỉ có một mình Stan ở trong này, hắn tưởng rằng cái tên da trắng giống người mẫu trong tạp chí chỉ là một khách hàng bình thường, giống như một kẻ đào mỏ phụ nữ đang rơi vào cảnh cùng đường, nhưng máu tươi đau đớn đã sửa lại suy nghĩ của hắn.

“Hắn là ai vậy?!” Hắn vừa thở hổn hển vừa hỏi.

“Anh ấy là một sát thủ, cho nên tôi đã bảo anh cẩn thận một chút rồi mà!” Nancy thấp giọng trả lời, đè lại khẩu súng trên tay của Stan, “Anh không phải là đối thủ của anh ấy, anh đi đi, bây giờ anh ấy vẫn là khách của tôi, anh đừng ở trong quán của tôi mà làm bậy!”

Vết sẹo dữ tợn trên mặt của Stan khẽ động vài cái, “Sát thủ chuyên nghiệp? Tên của hắn là gì?”

“Tôi không biết! Người đến làm giả chứng minh thư làm sao mà lại dùng tên thật?” Nancy nhìn về phía cửa cái, bóng người ở nơi đó đã biến mất từ khi nào.

Khẩu súng của Stan đập xuống bàn, sắc mặt lập tức thay đổi, “Gần đây chỉ có một gương mặt mới, những người khác thì tôi đều nhận ra, hơn nữa cô có nghe tin tức dạo gần đây hay không, nghe nói có người đang gây rắc rối cho mấy ông trùm băng nhóm?”

“Cái tên sát thủ kia? Anh nghĩ là anh ta à?” Nancy lắc đầu, “Chẳng lẽ lại trùng hợp như vậy sao….”

Mặc dù trả lời như vậy nhưng cô ta cũng nhịn không được mà trở nên khẩn trương, “Khách của tôi không chỉ có một mình anh ta là làm được như vậy, chuyện này chẳng có gì kỳ lạ, chẳng qua chỉ là trùng hợp thôi.”

“Trùng hợp? Vậy FBI đến đây cũng là trùng hợp à? Dạo này chỉ cần những băng nhóm có giao dịch với Cá mập thì đều gặp phải chuyện xui xẻo! Mẹ nó! FBI nhất định đã tìm được manh mối gì đó!” Bởi vì đau đớn mà vẻ mặt vặn vẹo, Stan cầm lấy chai rượu rồi uống vài ngụm, “Không được, tôi phải quay về trước!”

Stan rời đi, Nancy móc ra viên đạn găm trên quầy bar, cô ta cúi mắt nhìn nó, đầu đạn dính máu chiếu ra màu đỏ sậm dưới ánh đèn.

Ngày hôm sau, bên ngoài vẫn còn tuyết rơi, mặt đất phủ một lớp tuyết mỏng, Phong Triển Nặc lái xe đến, vẫn là quán rượu kia, Nancy cầm chứng minh thư đã làm xong, cô ta đang đợi hắn với vẻ mặt khẩn trương.

Cánh cửa cứ mở ra như bình thường, người đàn ông đang tiến vào vẫn giống như ngày hôm qua, thản nhiên như thể chưa từng xảy ra chuyện gì, cũng không nhìn xung quanh, hắn chỉ cầm lấy thứ mà hắn muốn ở trên bàn, cẩn thận kiểm tra, sau đó vừa lòng gật đầu, “Cô đã làm tốt theo yêu cầu của tôi, hơn nữa là làm rất tốt.”

Thu hồi chứng minh thư, hắn ném một xấp tiền mặt lên bàn, ngoại trừ tiền đặt cọc thì còn có một nửa tiền thù lao, Nancy im lặng nhận lấy, nhìn hắn đi ra ngoài cửa, trước khi hắn nâng tay mở cửa thì có mười mấy người thuộc phần tử xấu của băng nhóm nào đó đang ồ ạt tiến vào.

Vừa rồi khách khứa còn ngồi uống rượu ở trong quầy bar liền đứng lên, thoáng chốc Phong Triển Nặc bị bao vây, nhưng hắn không hề kích động, nhàn nhã rút điếu thuốc ra rồi châm lửa, sau đó đảo mắt một vòng, “Tụi bây phải hẹn trước, tao sợ đạn của tao không đủ dùng.”

Hắn nhẹ nhàng nói xong, khói trắng lượn quanh từng vòng ở trước mặt hắn.

Lỗ tai của Stan được băng bó, hắn nháy mắt với người bên cạnh, mọi người tản ra rồi vây xung quanh, trên tay cầm vũ khí, nhưng không đợi bọn họ ra tay trước thì trong khoảnh khắc đó Phong Triển Nặc đã rút súng ra.

Tiếng súng vang lên, trận chiến được châm ngòi, khi người chết ngã xuống thì đồng thời hắn cũng nhảy vào phía sau quầy bar, Nancy kinh hoàng tránh ra, hắn cũng không thèm liếc mắt nhìn cô ta mà chỉ rút ra hai khẩu Beretta 93R, lửa phụt ra từ họng súng, hỏa lực kinh người không ngừng bắn ra.

Đối phương đã sớm có chuẩn bị, nhận ra điều đó thì Stan mới phát hiện bọn họ đã mất đi quyền chủ động, đã sớm trở thành con mồi trong mắt của người khác, “Mau chạy đi! Chúng ta bị lừa, đây là cạm bẫy!” Hắn hô to.

“Kêu đại ca của tụi bây đến đây, tao có việc cần gặp hắn.” Phong Triển Nặc nhảy ra khỏi quầy bar rồi phóng đến trước cửa, cũng ngăn chặn lối ra duy nhất.

Hắn cầm trong tay hai khẩu vũ khí có hỏa lực kinh người, điếu thuốc trên miệng mới cháy được một phần ba, hắn dựa vào cửa rồi dùng họng súng chỉ vào bọn họ, “Tụi bây tự động đến đây cũng giảm bớt phiền phức cho tao, tao nghĩ là tụi bây đều biết phải làm như thế nào mới là tốt nhất cho tụi bây.”

Mục tiêu của hắn chính là bang Hắc Báo, Stan không ngờ chính mình đánh đòn phủ đầu lại trở thành tự chui đầu vào lưới, “Mày chính là tên sát thủ kia hả?!” Mọi người đều biết tên sát thủ kia là ai, tên sát thủ kia hiện tại đang đi khắp nơi để gây rắc rối cho các băng nhóm, giết chết vài tên trùm xã hội đen, làm cho cảnh sát cũng phải đau đầu, các băng nhóm sau khi mất đi đầu sỏ thì sẽ diễn ra tranh giành quyền lực nội bộ, cục diện vô cùng hỗn loạn.

“Có phải hay không thì có quan hệ gì?” Nụ cười lạnh lẽo giống như băng tuyết.

Lúc này Nancy mới biết chuyện gì đã xảy ra, cô ta đứng lên từ phía sau quầy bar bị phá tan hoang, “Anh đã sớm biết tôi có quan hệ với bang Hắc Báo nên cố ý tới tìm tôi để nhờ làm giả chứng từ?”

“Hiểu được như vậy thì coi như cũng không muộn.” Gật đầu khen ngợi, Phong Triển Nặc hơi nheo mắt lại, “Nhưng mà kỹ thuật của cô quả thật không tệ, cảm ơn.”

Thế nhưng Nancy lại không hề tức giận mà còn lộ ra một nụ cười lạnh, “Hiện tại cám ơn tôi thì vẫn còn quá sớm.”

Tiếng trực thăng ầm ĩ ở trên không, người trong quán rượu đều nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài có nhiều bóng đen tiếp cận, Phong Triển Nặc dự cảm được tình hình bất ổn, bèn chau mày lại, “Cô báo cảnh sát à?”

“Là FBI.” Trong tay của Nancy cầm một viên đạn, màu đỏ tươi chiếu rọi vào mắt của cô ta, “Bọn họ muốn tìm anh, hiện tại anh tự mình nạp mạng, anh là sát thủ, anh phải bị bắt!” fynnz810

Đàn bà đúng là đàn bà, Phong Triển Nặc lắc đầu, hắn quơ quơ khẩu súng ở trong tay, “Tôi không giết hôn phu của cô, cô cũng biết người giết hắn không phải là tôi, vậy mà cô lại tính nợ lên đầu của tôi?” Khi hắn quơ súng thì những người khác đều nín thở, Stan nghe thấy tiếng bước chân ở bên ngoài, hiện tại không đi thì tất cả bọn họ đều sẽ bị FBI bắt thẩm vấn, như vậy sẽ rất phiền phức, “Nancy! Mẹ nó, xem cô làm chuyện ngu ngốc gì kìa?! Chúng ta đều sẽ bị hắn liên lụy.”

“Chuyện này không phải trách nhiệm của tôi!” Lời nói của Nancy đột nhiên trở nên sắc bén, “Mấy người cũng chẳng phải thứ tốt lành gì! Có mấy người giữ chân thì anh ta sẽ không thể rời đi, tôi chỉ nghĩ như vậy, nơi này nếu không thể ở được thì cùng lắm tôi đổi chỗ khác!”

Bị một người đàn bà đùa giỡn, Stan nổi giận đùng đùng nhưng lại không dám lộn xộn, hắn biết sát thủ ở trước mặt không phải nhân vật bình thường, chỉ cần lạng quạng một chút là sẽ tiêu đời.

Âm nhạc trong quán bar tiếp tục du dương, trong cuộc đấu súng hỗn loạn, Phong Triển Nặc đưa lưng về phía cửa cái, súng của hắn chỉa vào thành viên của bang Hắc Báo, đối phương cũng đang chỉa súng vào hắn, tình cảnh này cũng không tính là gì, hắn có thể nổ súng bỏ chạy, nhưng lối đi ở bên ngoài đã bị FBI ngăn chặn.

Trực thăng đáp xuống đất, mọi người đều có thể nghe thấy, bông tuyết bị gió lạnh cuốn vào cửa sổ làm cho nhiệt độ ấm áp bên trong nhất thời hạ thấp xuống một ít.

“FBI!” Cửa bị đá văng ra, Phong Triển Nặc nghiêng người đấm một cú, người tới ngã xuống đất, hắn thuận tay quơ lấy vài chai rượu trên bàn rồi ném ra ngoài cửa sổ, sau khi vài tiếng súng vang lên thì lửa hừng hực bốc cháy do phần cồn rơi xuống tuyết.

Sự việc bất ngờ quấy rầy kế hoạch bên ngoài, chỉ là trong vài giây, hắn nhảy ra khỏi cửa sổ, xuyên qua mấy đám lửa, sau đó lăn một vòng để dập tắt bớt mấy đóm lửa trên người rồi nhanh chóng ẩn nấp dưới cửa sổ.

“Ian! Ra đây ngay! Tôi biết anh đang ở ngay phụ cận!” Khoảng cách vài bước, hắn nghe thấy giọng nói của Jonathan, sau đó là Mai Garrett đã từng gặp mặt một lần, “U Linh, đừng phản kháng nữa, hết thảy ngã đường ở xung quanh đều đã bị phong tỏa, anh trốn không được bao lâu nữa đâu!”

Mai Garret là đặc vụ phụ trách vụ này thay cho Feston, hiện tại Jonathan đang làm việc dưới quyền của hắn, suy nghĩ vừa xoay chuyển trong đầu của Phong Triển Nặc, ngay khi hắn nghĩ như vậy thì có một âm thanh mà hắn không ngờ đến lại đột ngột vang lên, “Cậu trốn không thoát đâu, tôi nói rồi, tôi sẽ bắt được cậu!” Feston!

Ngoại trừ Mai Garrett thì còn có Feston, kết luận này nhanh chóng hiện lên trong đầu, Phong Triển Nặc đứng ra một góc, “Anh muốn bắt tôi à? Đội trưởng Feston đang bị đình chỉ công tác?”

Hắn dựa vào tường, tay cầm súng, giống như đám FBI ở xung quanh chẳng hề tồn tại, nói cười tự nhiên như thể bọn họ chưa từng nói tạm biệt.

Cái tên chết tiệt này, ánh mắt của Feston dừng trên người của Phong Triển Nặc, “Tôi đã phục chức.”

………..

P/S: Bắt em về cho bằng được mà :>, xôi nhẹ ở chương sau.