Xích Ái Sát Thủ

Chương 162: Manh mối mới




Lúc ấy Feston xử lý vụ án rất quyết đoán và nhanh gọn, hơn nữa bản thân của hắn vốn có sức hấp dẫn, sau khi Will được cứu ra thì liền nảy sinh tâm lý ỷ lại và sùng bái, hắn xem Feston là đấng cứu thế của mình, rơi vào bể tình, khi phát hiện điểm này thì Feston cũng không ép buộc Will phải thay đổi.

Tiếp theo là Phong Triển Nặc xuất hiện, hắn đập tan mộng đẹp của Will, cũng bởi vì hắn cho nên Feston không muốn làm cho Will tiếp tục chìm trong giấc mộng, Will phải bắt đầu lại một lần nữa.

Hiện tại đến phiên Nile, nó còn nhỏ, Feston không muốn làm cho nó đi theo vết xe đổ của Will, cho dù là ỷ lại hay xem là kẻ thù thì Phong Triển Nặc cũng không phải đối tượng thích hợp.

Hai người thấp giọng nói chuyện với nhau, Nile vẫn nhìn bọn họ, không biết có hiểu lời nói của Feston hay không.

“Để cho nó suy nghĩ một chút, chúng ta ra ngoài trước đi.”

Có Will là ví dụ cho nên Phong Triển Nặc tin tưởng cách làm của Feston sẽ không sai, vì vậy đồng ý với lời đề nghị của Feston, cùng hắn đi ra ngoài.

“Anh cảm thấy nó có thể hiểu được lời của anh hay sao? Nó chỉ mới bảy tuổi.” Không có nhiều kinh nghiệm giao tiếp với con nít, Phong Triển Nặc ngã xuống ghế sô pha, Feston ngồi xuống bên cạnh hắn, “Khi bảy tuổi cậu đang làm gì?”

Đối diện với đôi mắt màu xám tro này, Phong Triển Nặc chỉ cười cười mà không trả lời, một lúc sau mới lên tiếng, “Nói thật, tôi cũng không nhớ rõ, chắc là tôi đang học tập cách để sống sót, ai mà biết được cơ chứ.”

Ngẩng đầu lên rồi nắm lấy mái tóc ở trước trán, hắn ngắm nhìn trần nhà, cực lực nhớ lại quá khứ trước kia, “Chuyện này không phải nói vài ba câu thì có thể rõ ràng, cuộc sống ở mấy năm đầu tiên của tôi rất hỗn loạn, đến một chỗ mới, thay đổi hoàn cảnh mới, còn có bàn tay của tôi, muốn vận dụng ngón tay bị bỏng một cách linh hoạt cũng không phải chuyện dễ.”

“Tôi đã từng muốn bỏ cuộc, nhưng bỏ cuộc chẳng khác nào tự tử, tôi không cam lòng.” Ánh mắt di chuyển, hắn nhìn ra phía trước, “Biết làm sao để chứng minh mình còn sống hay không, cầm súng trong tay, dùng viên đạn chấm dứt sinh mạng của kẻ khác, nhìn con mồi chết dưới súng của mình, ngay lúc đó tôi có cảm giác mãnh liệt rằng mình còn sống, loại cảm giác đó kỳ thật cũng không tệ.”

Đôi mắt màu xanh biển hơi hơi chớp động, dường như bên trong có một luồng ánh sáng, vừa âm u lại vừa sáng ngời, thả lỏng nằm trên sô pha ở trong nhà của một ngài cảnh sát, sát thủ U Linh đã tự thuật như vậy. fynnz.wordpress.com

Không ai có thể trách hắn vô tình, Feston không truy cứu nguyên nhân mà Phong Triển Nặc giết người, hiện tại nghe thấy người này nhắc đến thì hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, “Có biết những lời mà vừa rồi cậu nói có thể trở thành chứng cớ hay không? Về sau không được tùy tiện nói như vậy ở trước mặt người khác, biết chưa?”

Feston không an ủi cũng không cảm thông, dường như không cần Phong Triển Nặc nhiều lời, hắn đã sớm hiểu rõ tâm tư của người này.

Mang theo ý cười, Phong Triển Nặc nắm lấy cằm của Feston, “Tôi nói với anh thì thế nào, anh muốn bắt tôi à?”

“Tôi bị đình chỉ công tác, không phụ trách bất kỳ vụ án nào.” Lý do đầy đủ, Feston nắm lấy tay của Phong Triển Nặc xuống rồi khẽ hôn một chút, sau đó đứng lên, “Tôi đi tắm, cậu muốn tắm cùng hay không?”

Feston đi vào phòng tắm, nhanh chóng nghe thấy tiếng nước chảy, Phong Triển Nặc hoạt động tay chân một chút, có cơ hội tốt như vậy mà không nắm bắt thì quả thật rất lãng phí.

Trong phòng tắm lại tiếp tục là một trận chiến khác, bọn họ đều tốc chiến tốc thắng mà tự tắm rửa, trong lúc đó không hề thiếu những động tác va chạm nóng rực đầy ám muội, còn có vài nụ hôn vừa phải không đến mức làm cho người ta bốc cháy.

May mắn là bọn họ vẫn chưa quên còn có Nile ở trong nhà.

Bữa tối là hai người cùng nhau làm, không ai muốn ngồi trừng mắt với Nile, đối với đứa nhỏ này thì Phong Triển Nặc đề nghị tìm Will để hỏi thăm một chút tình huống, “Dù sao cậu ấy cũng có kinh nghiệm.”

Will đã cho Feston số điện thoại của mình tại Pháp, cậu ấy đã đổi số mới, bắt đầu một cuộc sống mới, khi Feston gọi cho Will thì thông qua điện thoại có thể cảm giác được hoàn cảnh của Will cũng không tệ, có âm nhạc du dương, là một giai điệu lãng mạn.

Will trầm mặc một lúc lâu sau khi nghe bọn họ kể lại tình huống của Nile, “Tình huống của thằng bé còn nghiêm trọng hơn cả em, các anh bảo rằng nó đã từng giết người à, em thật không thể tưởng tượng đó là cảm giác gì đối với một đứa nhỏ…”

“Tôi hiểu được đó là cảm giác gì, nhưng thật đáng tiếc, tôi không có cách nào hình dung cảm giác đó với cậu, người nào chưa từng trải qua thì sẽ không hiểu được, đó là cảm giác mà không có từ ngữ nào có thể miêu tả.” Tiếp nhận điện thoại từ tay của Feston, Phong Triển Nặc trả lời rất thẳng thắn.

Là đau khổ, mờ mịt, thất thố, hay là khủng hoảng, bất cứ cái gì cũng có khả năng xảy ra, cũng có thể là không, phát súng đã bắn ra thì không thể thu hồi, kể từ giờ khắc đó, cảm giác cùng suy nghĩ đều trở nên khác biệt so với toàn bộ thế giới.

Quá khứ rốt cục không thể quay trở lại, chỉ cần giết một người thì hết thảy đều sẽ trở nên khác biệt.

Cầm điện thoại, tầm mắt của Phong Triển Nặc rất lạnh lùng, Feston cũng từng giết người, không chỉ là một lần, hắn hiểu được cảm giác của Phong Triển Nặc, hắn cũng từng đã có cảm giác như vậy cho đến khi hết thảy đều trở nên tê dại, “Nó cần một niềm tin để thay đổi hiện trạng.”

“Vậy cho nó một niềm tin, lúc trước niềm tin của em chính là anh, Feston, anh là tín ngưỡng của em.” Bắt đầu một cuộc sống mới, hiện tại Will nói ra những lời này cũng không còn cảm thấy đau khổ, “Cho nên bây giờ anh cũng phải cho cậu bé một tín ngưỡng, làm cho nó tin tưởng vào cái gì đó để nó có thể vịn vào đó mà sống sót, tựa như một người sắp bị chết đuối, anh cho người đó một khúc cây.”

Khi Will nói đến “Anh là tín ngưỡng của em” thì Phong Triển Nặc liền liếc nhìn Feston một cái, Feston thản nhiên không lộ ra biểu cảm gì, “Thật đáng tiếc rằng tôi không phải là khúc cây của cậu, Will.”

Will cười rộ lên trong điện thoại, “Không, anh chính là khúc cây đó, khúc cây có thể giúp người ta không bị chết đuối, nhưng em đã quên mất muốn rời khỏi con sông kia thì phải dựa vào chính mình, em không thể ôm lấy khúc cây cả đời được.”

Will đã hoàn toàn thay đổi, Phong Triển Nặc hứng thú nghe Will nói chuyện, “Vậy mới là bé ngoan, có quan điểm rất thông minh.” Ngữ điệu hơi cất cao.

Will đã hơn hai mươi tuổi, bị người ta nói như vậy thì cảm thấy có một chút bất đắc dĩ, nhưng giọng nói trong điện thoại dễ nghe như thế, cậu ấy có thể tưởng tượng ra bộ dáng của người đàn ông kia, làm cho người ta sợ hãi đồng thời cũng làm cho người ta không thể chán ghét một tên sát thủ như vậy, hy vọng cuộc sống của hai người bọn họ luôn thuận lợi.fynnz810

Cuối cùng Will chỉ có thể mỉm cười.

Lời tán thưởng của Phong Triển Nặc hiển nhiên có một chút mất tự nhiên ở trong lỗ tai của một người nào đó, hắn nhận được ánh mắt cảnh cáo của Feston, nhưng lời nói của hắn không hàm chứa thành phần tán tỉnh, vì thế hắn chỉ nhún vai, tỏ vẻ rằng mình vô tội.

Chuyện Will gặp phải là chuyện riêng tư của cậu ấy cho nên Feston không chủ động nhắc đến chuyện đó với Phong Triển Nặc. Trải qua chuyện của Nile, Phong Triển Nặc càng hiểu rõ mối quan hệ giữa Will và Feston trước kia.

Nhưng hắn có thể trở thành khúc cây cho Nile hay sao, ở trong mắt của Nile thì hắn chính là kẻ đã giết cha của nó.

Cuộc sống kỳ dị của ba người bắt đầu từ lúc này, Feston bận việc xử lý cổ phần của tập đoàn Kada, với tỉ lệ cổ phần mà hắn có được của công ty, sau khi bán đi thì hắn sẽ có một số tiền rất lớn, mà hắn bán cho ai thì chuyện này vẫn còn liên lụy đến vấn đề đấu đá quyền lực trong tập đoàn Kada.

Vì vậy hắn phải cẩn thận, mặc dù hắn không muốn tiếp nhận nhưng cũng không hy vọng làm cho tập đoàn trở nên hỗn loạn vì sự rời đi của hắn, Feston là người luôn làm đến nơi đến chốn, hắn sẽ chịu trách nhiệm với người thân của mình.

“Lúc trước thấy anh bảo vệ Greg như vậy, không ngờ là hiện tại bán đi cổ phần của công ty một cách thẳng tay như thế, chẳng phải là anh sẽ bán hết cho cậu ấy hay sao?” Theo nội dung của những cuộc điện thoại trong mấy ngày nay thì Phong Triển Nặc cũng biết được đôi chút.

Feston đang làm việc ở ghế sô pha trong phòng khách, ở phía bên kia, Phong Triển Nặc đang thực hiện bài tập thể hình hằng ngày, mỗi buổi sáng hắn sẽ chạy bộ, hiện tại vừa trở về, nhìn hắn bắt hai chân lên khung cửa để tập luyện, Feston bèn buông xuống công việc trong tay rồi tiến đến.

“Đương nhiên không phải bán toàn bộ cho cậu ấy, cổ phần trong tay của tôi sẽ chia đều rồi bán cho vài người, Greg chỉ có thể chiếm được một phần lớn nhất, nhưng cũng không nhiều hơn người khác là bao.” Trước mắt chính là khuôn mặt của Phong Triển Nặc, chẳng qua là bị treo ngược, Feston rút ra chiếc khăn lông ở bên cạnh rồi lau mồ hôi cho đối phương, “Nghe có vẻ không tệ, như vậy mới có lợi cho việc cân bằng quyền lực trong tập đoàn Kada.”

“Cậu rất có thiên phú.” Góc độ vừa vặn, Feston cúi đầu hôn lên đôi môi ở trước mặt, có một chút vị mằn mặn của mồ hôi, mùi khói súng luôn quấn quanh trên người sát thủ dường như đã phai nhạt không ít.

“Tôi làm cái gì cũng rất có thiên phú.” Đổi chiều tư thế làm cho máu đều dồn xuống đỉnh đầu, dễ dàng làm cho suy nghĩ của người ta nóng lên, kéo Feston lại gần để làm sâu sắc nụ hôn này, Phong Triển Nặc còn muốn tiến thêm một bước nữa.

Chẳng qua mới sáng sớm, hơn nữa cảnh này cũng không quá thích hợp với một đứa nhỏ, Nile mang dép lê bước ra, nhìn thấy cảnh tượng trong phòng khách, nó do dự một chút, sau đó xoay người đi đến nhà bếp, nơi đó có một phần thức ăn sáng đã được chuẩn bị sẵn cho nó, trứng chiên vẫn còn bốc khói, bánh mì Pháp được trét bơ đặt ở bên cạnh.

Sữa, ngũ cốc, những thứ này Nile đều có thể tự mình ăn, nó ngồi ăn sáng nhưng ánh mắt vẫn bất giác quay trở lại phòng khách, cảnh tượng nóng bỏng không còn tiếp tục, Feston đang bắt điện thoại, Phong Triển Nặc đi tắm, bọn họ phải quen với việc trong nhà có một người thứ ba.

Nile vẫn rất ít khi mở miệng, ngoài trừ những lúc nó gặp phải khó khăn, có lẽ nó hiểu được một ít những gì mà Feston đã nói, không còn làm ra những hành động khiến người ta kinh ngạc.

Feston từ chối việc kế thừa gia tài, nhưng cũng không thể gạt bỏ việc hắn là con trai của Christopher Kada.

Christopher Kada dường như không tính nhúng tay vào mâu thuẫn ở cục điều tra liên bang, vì vậy không có bất cứ động thái gì, cho nên đến bây giờ Kraft vẫn im lặng, tuy rằng ông ta nhất định đã biết Feston đang ở Chicago.

Để cho Feston phục chức hay là tiếp tục giằng co? Đây cũng là vấn đề khiến Kraft rất đau đầu, một cấp dưới khó kiềm chế sẽ ảnh hưởng đến các phòng ban khác, nghe nói Feston trở về, không ít các thành viên của đội đặc nhiệm ST đang phân tán ở các phòng ban khác đều rục rịch đưa ra đề nghị thành lập lại đội ST và hy vọng có thể trở về.

Cùng lúc đó, Stephanie báo cho Phong Triển Nặc một tin tức, “Người phụ nữ mà cậu muốn tìm đã có manh mối, tôi tìm được người đàn ông mà cô ta đã kết hôn, người đó tên là Eric Winslow, nhưng hình như cuối cùng bọn họ cũng không thành đôi.”

……………

P/S: èo, bẻ cong con nít o_o.