Xích Ái Sát Thủ

Chương 155: Nam tước u linh




Feston nắm lấy áo của Ed, giống như ông ấy không phải là đại sứ của đại sứ quán Anh mà chỉ là một người không quan trọng đã nói ra những lời không nên nói, hơn nữa còn phải trả giá đắt vì đã lỡ lời.

Ed đọc được cảm giác áp bách nặng nề từ trong mắt của hắn, hiểu được đây không phải là đề nghị mà là nhất thiết.

Vì thế ông ấy liền thỏa hiệp, cố ý đền bù, “Tôi cảm thấy thật có lỗi nhưng tôi chỉ là người truyền lời, bạn của anh không phải là người Anh, anh ấy không có huyết thống của quý tộc, nghề của anh ấy cũng thật đặc biệt, có lẽ nói hơi khó nghe, nhưng quốc gia của tôi sẽ không để cho một người như vậy mạo nhận thân phận nam tước, chỉ thị được truyền xuống đã bị hủy bỏ, nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thì tôi không dám cam đoan còn có thể xảy ra chuyện gì nữa.”

Trong lời nói có hàm ý, ông ấy thay phiên nhìn chăm chú vào hai người đàn ông có thân phận khác biệt này, ôn hòa đưa ra lời đề nghị, “Hai người các anh suy nghĩ một chút đi.”

Trong lời nói nhẹ nhàng cất giấu một cái đinh, ông ấy nói có vẻ khiêm nhường nhưng đồng thời cũng đáp lại bằng hàm ý cảnh cáo, Feston vẫn nhìn Ed, Phong Triển Nặc lắc đầu, dùng sức kéo Feston ra, “Feston, không cần phải nổi giận vì chuyện này, những gì ông ấy nói là sự thật.”

“Cậu cảm thấy không cần nhưng tôi không có cùng quan điểm với cậu.” Feston buông tay, vẻ mặt vẫn đông cứng như trước, thẳng thắn bày tỏ sự phản cảm của hắn, “Tôi không thích cách nói chuyện của ông ấy, sự kiêu ngạo của người Anh.”

Hắn không thích thái độ tự cao tự ngạo kia, lời nói của Ed đã chứng tỏ rất rõ ràng, giống như ở trong mắt của những quý tộc Anh thì Phong Triển Nặc và Macro không có gì khác biệt.

Nhưng trên thực tế thì sự khác biệt là rất lớn, U Linh và Cá mập hoàn toàn không giống nhau, cho dù là ở trong mắt của Feston hay là trên danh nghĩa thì đều như vậy.

Phong Triển Nặc đè lại cánh tay của Feston, “Chúng ta đều biết những gì ông ấy nói là sự thật, tôi không phải là quý tộc cũng không phải là người Anh.”

“Tôi biết, chẳng qua hiếm khi tôi bị đình chỉ công tác, không cần phải tuân thủ quy tắc, tôi chỉ là một công dân bình thường, tôi có quyền nói ra những gì tôi muốn nói.” Phong Triển Nặc bất đắc dĩ phát hiện Feston đang tận hưởng đầy đủ những ngày nghỉ phép này.

“Ngài Kada, tôi hiểu ý của ngài, hiện tại để tôi giải thích lại với ngài, nhưng tôi phải nhắc nhở một lần nữa, chuyện này không phải là ý của tôi, tôi chỉ là người truyền lời mà thôi.” Ed tự mình rót rượu cho hai người bọn họ.

“Vì phải tuân thủ quy định cho nên tôi cũng không thể không đề cập đến vấn đề hành chính quốc gia của các anh, nhưng trong chuyện này tôi biết hành vi của ngài Ian sẽ liên lụy rất lớn, quốc gia của tôi vô tình nhúng tay vào cho nên tôi có một biện pháp trung hòa, không biết hai người có hứng thú hay không?”

Là người truyền lời, Ed rất xứng đáng, không phải thật sự xin lỗi mà là đưa ra lập trường, cũng không chịu nhượng bộ.

Đúng là chính trị gia, Phong Triển Nặc lắc lư ly rượu trong tay, ánh mắt hơi lóe lên, “Tôi phát hiện chúng ta đi một vòng lớn, hiện tại rốt cục mới đi đến trọng điểm.”

“Có điều kiện gì trao đổi để làm cho bên Anh nhắm mắt ngó lơ chuyện này? Hiện tại ông có thể nói rồi đó, ngài đại sứ.” Feston có thể không cần biết Ed đã nói cái gì, hiện tại mới là trọng điểm.

Ed ngồi xuống ở một đầu khác, nói chuyện với hai người này thật chẳng dễ dàng gì, hiện tại ông ấy đang tiến hành đến bước mấu chốt nhất.

“Tôi biết hai người không thích vòng vo, như vậy tôi sẽ nói thẳng, biện pháp trung hòa là, chỉ cần hai người có thể giúp tôi một chuyện thì chúng tôi cũng sẽ giúp ngược lại các anh, đến lúc đó chỉ cần anh không sử dụng thân phận nam tước công khai thì chúng tôi cũng sẽ không can thiệp việc anh mượn thân phận này để tránh né phiền phức ở Hoa Kỳ, nhưng điều kiện tiên quyết là anh sẽ không lợi dụng nó để phạm pháp, đây là điều kiện tiên quyết để quốc gia của tôi giữ im lặng.”

Nói cách khác là làm cho vị nam tước này không tồn tại, tựa như nam tước Macro chân chính, trở thành hồn ma nam tướctrong giới quý tộc.

Hắn sẽ không được nhắc đến, cũng không thể xuất hiện công khai trước mặt công chúng. fynnz.wordpress.com

Phong Triển Nặc bị lời đề nghị này đả động, “Nói thật, tôi rất thích lời đề nghị này…” Cánh tay bị Feston đè lại, Feston bảo hắn đừng nóng vội, “Đại sứ Ed, tôi muốn biết chuyện mà ngài cần chúng tôi giúp là chuyện gì? Cậu ấy sẽ không giết người cho Anh quốc.”

Feston thẳng thắn nói ra, hắn không muốn Phong Triển Nặc tiếp tục mạo hiểm, dùng bế tắc để hóa giải bế tắc. Theo lời nói của Feston thì Phong Triển Nặc có thể hiểu được ý tứ của hắn.

Đại sứ Ed cũng hiểu được, “Đương nhiên không phải, quốc gia của tôi làm sao sẽ để cho anh ấy làm chuyện phạm pháp được, nên biết hiện tại anh ấy là một nam tước đúng trên danh nghĩa pháp luật, mặc dù đó là giả.” Ông ấy bổ sung thêm một câu.

“Được rồi, tôi biết thân phận này có thể bị vạch trần bất cứ lúc nào, chỉ cần mấy người muốn. Cho nên đừng nói đến biện pháp trung hòa gì ở đây, cứ gọi thẳng là giao dịch, hiện tại tôi muốn biết cụ thể là mấy người muốn tôi giúp đỡ cái gì, ngoại trừ nghề chính của mình thì tôi cũng chẳng còn sở trường gì khác.”

Chỉ có sát thủ tự tin nhất mới dám thừa nhận mình am hiểu giết người ở trước mặt của một đại sứ, theo giọng nói của hắn thì Ed có thể khẳng định điều này, tên sát thủ ở trước mặt có giá trị còn cao hơn so với ông ấy đã tính, có lẽ Ian Noy có thể làm được chuyện mà cấp trên đã dặn dò.

“Đó là một nan đề, bởi vì đã quá lâu, chuyện mà tôi muốn anh đi làm là tìm một người, nhất định là anh có mạng lưới tình báo của riêng mình, làm chuyện này sẽ dễ dàng hơn so với những người khác.” Ed hơi nhoài người đến, hạ thấp giọng, vô cùng cẩn thận, “Anh chỉ cần nói cho tôi biết có làm hay không, nếu anh đồng ý thì tôi sẽ đưa tư liệu cho anh.”

Ông ấy không biết quan hệ giữa Phong Triển Nặc và Hecate, nhưng quyết định này của ông ấy là vô cùng chính xác.

“Đây là nhiệm vụ mà ông không thể hoàn thành cho nên ông mới nghĩ đến việc mượn sức của người khác, xem ra giao dịch này không phải là chủ ý của bên Anh mà là của cá nhân của ông.” Feston dứt lời, vẻ mặt của Ed khẽ biến, chứng thật phán đoán của hắn.

Trong ly rượu, màu hổ phách di chuyển trên tay của Phong Triển Nặc, “Vì để hoàn thành nhiệm vụ bí mật của cấp trên cho nên không tiếc đưa ra điều kiện như vậy với tôi, ông nên biết nếu đã như thế thì ông phải trả cái giá tương đối đắt đó.”

Bị bọn họ nhìn thấu, Ed cũng không tính tiếp tục che giấu, “Nhân lực, tiền của, chỉ cần tính toán phải tốn bao nhiêu tiền, huy động bao nhiêu người thì tôi liền cảm thấy đau đầu, nhưng đây là chuyện quan trọng, tôi không muốn làm cho kiếp sống chính trị của mình bị hủy ở nơi này.”

Ông ấy duỗi cổ ra, điều này làm cho ông ấy có vẻ lo lắng một chút, ý thức được điểm này, lại làm cho chính mình trầm tĩnh trở lại, “Thay tôi hoàn thành chuyện này, tôi chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ của bọn họ, để anh có thể duy trì danh hiệu nam tước ở Mỹ, tôi cũng quen biết một số người, muốn triệt tiêu lệnh truy nã cho anh cũng không phải chuyện khó.”

Thêm lợi thế, dường như chỉ cần bằng bất cứ giá nào thì Ed cũng sẽ làm, đây là một chuyện cực kỳ quan trọng, Phong Triển Nặc hoàn toàn không cảm thấy hiếu kỳ nhưng ông ấy đưa ra điều kiện quả thật làm cho hắn động lòng.

“Ông có biết ông đang hứa hẹn cái gì với tôi hay không? Ngài đại sứ?” Hơi nheo mắt lại, giống như một con cáo xảo quyệt đang rình con mồi, hắn uống một ngụm rượu, lại chậm rãi nuốt xuống, điều này khiến người ta liên tưởng đến động tác nuốt con mồi của một loài dã thú.

“Không bằng xem như tôi là người giao dịch với cậu, chỉ cần cậu hoàn thành giao dịch của tôi thì cậu có thể giữ được thân phận nam tước, đương nhiên điều kiện tiên quyết sẽ không thay đổi, cậu vẫn phải là một hồn ma. Ngoại trừ như vậy thì tôi sẽ nghĩ cách làm cho lệnh truy nã ở địa phận nước Mỹ bị triệt tiêu.” Ed nói một cách đơn giản.

Thông thạo mọi loại giao dịch, có thể xem là chuyện mà một chính trị gia phải am hiểu, cho dù là giao tiếp với một sát thủ thì Ed cũng cố gắng không làm cho mình bị rơi vào thế hạ phong.

Ian Noy, còn có Feston Kada, hai người đàn ông này, Ed thực khôn khéo, ông ấy biết rõ chỉ có kết hợp thì mới là biện pháp tốt nhất cho cả hai bên.

“Thế nào?” Ông ấy có thể nhìn thấy Phong Triển Nặc đã có quyết định nhưng Feston lại không hề tỏ vẻ gì khác.

“Chúng ta làm sao có thể chắc chắn đến lúc đó ông sẽ giữ lời, nếu ông làm không được thì tính thế nào?” Cho dù Feston rất coi trọng vụ giao dịch này nhưng ở mặt ngoài cũng không lộ ra một chút giấu vết nào.

“Vậy hết thảy trở thành phế thãi, nếu hai bên có một bên không hoàn thành nhiệm vụ thì giao dịch này xem như bị hủy bỏ.” Có thể thấy được Ed không phải lâm thời nảy lòng tham, ông ấy đã sớm chuẩn bị đầy đủ.

“Ông muốn tôi tìm một người, chỉ là tìm người thì tôi không có lý do gì để từ chối.” Nâng cốc uống cạn, Phong Triển Nặc dựa vào lưng ghế, “Hiện tại nói cụ thể tình huống cho chúng tôi biết, đó là người nào?”

Ed không lập tức trả lời, ông ấy đang suy nghĩ nên nói như thế nào.

“Theo điều kiện của đại sứ thì ông nhất định đã tích lũy được không ích mối quan hệ ở Hoa Kỳ nên mới dám đưa ra điều kiện như vậy, tuy nhiên ông có được thế mạnh như thế nhưng mà vẫn không tìm được người mà ông muốn tìm.” Feston nói một cách thẳng thắn, đây cũng là vấn đề mà Phong Triển Nặc nghĩ đến.

“Người này không dễ tìm.” Bọn họ chú ý phản ứng của Ed.

Owen Ed hiểu rất rõ, ông ấy không nên nương cơ hội này chuyển giao cho người khác, điều này rất mạo hiểm, nhưng người giao nhiệm vụ bí mật này cho ông ấy sẽ không nghĩ rằng việc này lại khó đến như vậy, tình huống hiện tại là người của ông ấy không thu được bất kỳ tin tức gì.

Ed trầm ngâm trong vài giây, “Có một quan chức cấp cao trong chính phủ muốn tìm người con gái bị thất lạc nhiều năm của ông ấy, các anh không cần biết ông ấy là ai, quan trọng là ông ấy nắm quyền rất cao, có địa vị hết sức quan trọng, ngôn hành của ông ấy có thể sinh ra rất nhiều ảnh hưởng, chỉ cần có thể thay ông ấy hoàn thành chuyện này thì tôi đưa ra yêu cầu gì cũng sẽ được đáp ứng, đương nhiên cũng bao gồm việc đưa ra một danh hiệu quý tộc trên danh nghĩa.

Nữ hoàng và quý tộc là tượng trưng cho quyền lực, nhưng quyền lực cao nhất cũng không nằm trong tay của bọn họ, người đứng đầu nền chính trị Anh là thủ tướng.

Phong Triển Nặc hiểu rõ, “Cho nên thay gì nói rằng ông có tự tin thay đổi quyết định của hoàng gia thì không bằng nói rằng người này có tác dụng tạo được mấu chốt, bởi vậy tôi phải tìm được cô ta, chuyện này cũng là vì chính bản thân tôi.”

Thản nhiên đứng dậy, hắn mặc vào áo khoác, chỉnh trang lại quần áo, tựa như cư xử với một thân chủ, “Hãy đem tư liệu liên quan đến cho tôi.”

Feston giữ chặt Phong Triển Nặc, “Tôi nghĩ là sẽ không có quá nhiều tư liệu.” Hắn ra hiệu cho Phong Triển Nặc nhìn Ed.

Ed buồn rầu cau mày, “Tôi thật hy vọng có thể phản bác những lời này nhưng anh ấy nói đúng, hết thảy tư liệu đều ở trong đầu của tôi, chỉ cần nói vài câu là đủ.”

“Cô ấy tên là Caroline, mười sáu tuổi đã rời khỏi Anh quốc, vài năm sau có gửi về một tấm bưu thiếp, cô ấy bảo mọi chuyện đều tốt đẹp, cô ấy sắp kết hôn, hy vọng cha của cô ấy không cần tìm cô ấy nữa, bưu thiếp được gửi từ Mỹ, địa điểm là Washington, nhưng không viết địa chỉ cụ thể.” Thuật lại vài câu, Ed nhìn thấy phản ứng của hai người ở trước mặt giống như lúc hắn nghe được những lời này.

“Không có?” Phong Triển Nặc nhướng mày.

“Không có đặc điểm gì khác?” Tìm người có thể xem là chức trách của cảnh sát, nhưng Feston không nghĩ rằng chỉ bằng vài câu nói như vậy thì có thể tìm được người, “Tôi đã hiểu vì sao chuyện này lại giao cho cậu đi làm, đại sứ Ed, chẳng lẽ ngay cả một chút manh mối mà ông cũng không có hay sao? Khi ông bắt tay vào xử lý chuyện này?” fynnz810

“Có một tấm ảnh, nhưng vẫn không tìm thấy manh mối, tôi đã tìm được vài người cùng tên nhưng mấy người đó không giống như ảnh chụp.” Owen Ed càng lúc càng cau chặt mày, “Đợi một lúc nữa tôi sẽ cho người mang đến ảnh chụp, nhưng các anh sẽ nhanh chóng phát hiện là chuyện này hoàn toàn vô dụng, cô ấy tựa như chưa bao giờ tồn tại.”

“Tựa như linh hồn?” Feston đột nhiên hỏi, khi nói ra những lời này thì hắn liền nhìn Phong Triển Nặc.

“Tựa như linh hồn.” Ed cho rằng miêu tả bằng hai chữ này là chính xác nhất.

……….

P/S: Đấy, chồng bênh vợ chằm chằm.