Xích Ái Sát Thủ

Chương 152: Đối thoại trong phòng làm việc




Tất cả mọi người đều im lặng, Christopher Kada nhìn thấy ngọn lửa từ dưới đáy mắt của Feston, nó tồn tại thật lâu, hơn nữa không có gì có thể hòa tan nó.

Khi giọng nói trầm thấp của Feston hoàn toàn khuếch tán trong phòng khách thì Christopher Kada mới rít thật mạnh tẩu thuốc trên tay, “Con không cần nói cho cha biết lý do, cha chỉ cần biết một chuyện là con hoàn toàn từ bỏ, không có gì có thể thay đổi suy nghĩ của con.”

“Con sẽ không thay đổi suy nghĩ của mình.” Feston bình tĩnh trả lời, hắn nhìn xung quanh, có những gương mặt lộ ra vẻ kinh ngạc.

Có người lại xen vào một câu ngay lúc này, “Đừng lấy tôi ra làm cái cớ, anh ấy từ bỏ không phải vì tôi, đây là suy nghĩ của anh ấy từ trước cho đến nay, đương nhiên tôi cũng ủng hộ anh ấy, nhưng nhớ kỹ, mong mấy người đừng quy tội cho tôi, chuyện này không liên quan đến tôi.”

Khoanh tay đứng bên cạnh, thái độ thờ ơ, Phong Triển Nặc giống như một người ngoài cuộc, hắn nhàn nhã đứng ở nơi đó, nhìn không ra có bao nhiêu nhiệt tình.

“Đây là người mà con đã chọn?” Bỗng nhiên có một giọng nữ cất lên với vẻ nghi ngờ.

Greg nhẹ nhàng chạm bà ta, “Đừng nói nữa.”

“Con là con của mẹ, Greg, hiện tại con có hy vọng cầm quyền cho nên không còn xem trọng lời nói của mẹ có phải hay không?” Một người phụ nữ trung niên hơi béo đang đứng dậy, thở dài một cách tiếc nuối, “Feston, con chưa bao giờ phạm phải sai lầm, nhưng lần này sự lựa chọn của con thật sự làm cho người ta cảm thấy bất ngờ.”

“Tin tưởng con đi, nếu chọn khác đi thì có lẽ sẽ còn sai lầm hơn nữa, chuyện này tuyệt đối chính xác.” Thái độ của Feston đối với bà ta rõ ràng có phần dịu xuống.

“Cho dù quý bà này tên là gì thì bà ta nhất định rất quan tâm đến anh.” Phong Triển Nặc ở bên cạnh đang thì thầm rất nhỏ với Feston nhưng vẫn bị người phụ nữ này nghe thấy, “Tuổi của tôi không lớn như vậy, nghe không rõ lời của cậu, tôi tên là Lize, cậu có thể gọi tôi là dì Lize, còn không thì cứ gọi theo Feston, gọi tôi là thím Lize cũng được.”

Người phụ nữ tên là Lize này dùng ánh mắt khiêu khích mà ngắm nhìn Phong Triển Nặc, “Feston, ngoại trừ khuôn mặt này thì thím không biết con còn xem trọng điểm gì ở cậu ấy.”

Phong Triển Nặc vốn nên tức giận nhưng bà dì Lize này bỗng nhiên làm hắn cảm thấy rất thú vị, “Để tôi trả lời thay anh ấy, ngoại trừ khuôn mặt này thì dáng người của tôi cũng không tệ đương nhiên còn bao gồm những ưu điểm khác….” Hắn tạm dừng một chút, âm điệu cuối cùng nhấn mạnh khiến người ta có cảm giác ám muội, khi bà Lize đang cau mày thì Phong Triển Nặc lại mỉm cười, “Chẳng hạn như kỹ thuật xạ kích, bà nên biết số người có khả năng ngang ngửa với anh ấy là rất ít, người có thể uy hiếp tôi cũng không nhiều, nếu anh ấy không yêu tôi, hoặc là tôi không yêu anh ấy thì hiện tại mấy người sẽ không còn nhìn thấy anh ấy đứng trước mặt mấy người đâu.”

Lời nói lạnh lẽo thẩm thấu vào lòng của những người ở đây, “Tôi vẫn chưa muốn ra tay bởi vì đây là nhà của Feston, nhưng sự kiên nhẫn của tôi luôn có giới hạn, nếu mấy người còn muốn tiếp tục bàn luận những chuyện vô nghĩa này thì có lẽ tôi nên làm cái gì đó để chứng minh giá trị của mình.”

“Cậu thật sự là một sát thủ?” Lize bỗng nhiên nghĩ đến chuyện này.

“Đúng vậy.” Phong Triển Nặc mỉm cười.

Một sát thủ sẽ dùng cái gì để chứng minh giá trị của mình, mọi người đều hiểu rõ đáp án của vấn đề này, mặc dù bọn họ cố gắng không để ý đến sự tồn tại của người đàn ông ở trước mặt nhưng cảm giác tồn tại của hắn lại vô cùng rõ ràng, không phải muốn xem nhẹ thì có thể xem nhẹ.

Chỉ có Christopher Kada tựa hồ là làm được, giống như hoàn toàn không cảm thấy sự uy hiếp trong lời của Phong Triển Nặc, “Feston, có phải cho dù sử dụng cách gì hay thủ đoạn gì thì con cũng không tính quay lại hay không?”

“Con cho rằng con đã nói quá đủ rồi.” Vẻ mặt lạnh lùng cứng rắn của Feston giờ phút này cực kỳ giống Christopher Kada.

“Được–” Ông ấy đứng lên rồi chống gậy, dưới thảm phát lên một tiếng trầm đục, “Mấy người đều đã nghe thấy, không phải là tôi không cần nó trở về, là nó tự mình không muốn trở về, tập đoàn Kada này là do tôi sáng lập nhưng không nhất định phải là con của tôi kế thừa, mấy người ai muốn thì cứ lấy đi.”

Lời tuyên cáo vang dội, chấn động rất nhiều người ở đây.

“Vì sao bỗng nhiên tôi cảm thấy cha của anh cũng không giống như tôi đã nghĩ, không phải muốn anh trở về thừa kế sản nghiệp mà là ngược lại…” Phong Triển Nặc nheo mắt một cách đăm chiêu.

Feston cũng dùng một loại ánh mắt khác thường để quan sát cha của hắn, “Có lẽ cậu nói đúng.”

Wesley vừa chỉ trích Greg làm việc bất lực vừa nhảy dựng lên, “Như vậy không công bằng.”

George Kada cảm thấy mỹ mãn, ông ấy cầm lấy ly rượu whisky ở trước mặt, “Chuyện này không có gì là không công bằng, người già như chúng ta nên rút lui, để cho người trẻ làm chuyện của bọn họ đi, tôi tin tưởng Greg sẽ làm tốt.”

Wesley đến nay vẫn chưa kết hôn, đương nhiên càng không có con, hắn kêu to không công bằng, những người khác đều đang nghị luận tranh chấp, trong khi đó Christopher Kada lại đi vào bên trong, trước khi ông ấy đi thì gật đầu với Feston, “Hai đứa đi vào đây.”

Phong Triển Nặc chắc chắn hắn không nghe lầm, ông ấy gọi hai người bọn họ, Feston và hắn đi theo Chritopher Kada vào phòng làm việc.

“Đóng cửa lại đi.” Đặt cây gậy dựa vào bàn làm việc, Christopher Kada ngồi xuống ghế dựa.

Feston đóng cửa lại, ngăn cách tiếng người xôn xao ở ngoài phòng khách, bầu không khí trong phòng nhất thời trở nên yên tĩnh, xung quanh có một dãy kệ sách, mùi bụi bậm và cổ kính lập tức tiến vào xoang mũi, kích thích không ít ký ức.

“Con đã xem hết hơn phân nửa sách ở nơi này.” Vuốt ve giá sách, Feston thản nhiên nói, Phong Triển Nặc rút ra vài cuốn rồi lật xem.

Christopher Kada cắn cái tẩu, “Con đã xem hơn phân nửa, lúc ấy Jessica rất cao hứng, cô ấy bảo rằng cô ấy sinh được một đứa con trai hiếu học, có học thức, hơn nữa lại rất dũng cảm.”

Hồi ức trở về, cha con hai người đều trở nên trầm mặc, Phong Triển Nặc ở bên cạnh tằng hắng một tiếng, “Nếu hai người có chuyện gì muốn nói thì tôi có thể đi ra ngoài trước.”

“Không cần đi ra ngoài, tôi nghĩ Feston cũng hy vọng cậu ở lại.” Christopher Kada bỗng nhiên sửa lại thái độ, thân thiết giữ hắn lại.

Phong Triển Nặc tìm một chiếc ghế rồi ngồi xuống, bỗng nhiên có một chút lĩnh hội, “Nói như vậy vừa rồi cũng không phải là ông nói thật à?”

“Nếu tôi nói thật thì e rằng cũng sẽ không thể nghe thấy Feston nói thật, tôi cũng sẽ không biết cái nhìn của nó đối với tôi, và cả việc nó coi trọng cậu.” Bây giờ cũng không còn nhiều người dùng tẩu thuốc như vậy, ông lão rít thuốc, lời nói của ông ấy lắng đọng theo làn khói trắng.

Feston muốn nói cái gì đó, ông ấy liền nâng tay ngăn cản, “Không cần phải nói, cha đã thấy hết rồi, ở nghĩa trang, con đi thăm mẹ của con, tính cách của Jessica rất thẳng thắn thoải mái, hơn nữa cô ấy cũng rất tiến bộ, cô ấy sẽ chấp nhận chuyện này, về phần cha….Cha hy vọng lúc ấy cha chưa từng thấy cái gì cả, nhưng nếu đã thấy thì cũng chỉ có thể chấp nhận.”

Hai người nhớ đến việc mà bọn họ đã làm ở nghĩa trang, bọn họ nghĩ rằng trong nghĩa trang vào một ngày mưa phùn như vậy thì sẽ không có ai, hiện tại xem ra còn có người khác nhìn thấy bọn họ ôm hôn cùng với một ít động tác thân mật khác.

“Vừa rồi những gì nói ở bên ngoài là cha cố ý nói.” Đứng trước mặt Christoper, Feston phỏng đoán động cơ của ông ấy, “Cha muốn vứt bỏ cổ phần của tập đoàn?”

“Đúng vậy.” Ông lão này giống như rất thích nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hắn, “Quá đủ rồi, mấy chục năm đã là quá đủ…” Ông ấy nhắm mắt lại, vuốt ve cái tẩu trong tay, “Nó theo cha còn lâu dài hơn so với mẹ của con, con nói đúng, nếu không phải ngày đó không có cha thì cô ấy sẽ không dẫn con một mình ra ngoài rồi gặp phải chuyện như vậy.”

Nói đến quá khứ, chuyện xưa hơn hai mươi năm lại khiến cho giọng điệu của ông ấy thêm phần đau thương, Christopher Kada mất đi tâm tình hút thuốc, cái tẩu được gác sang một bên, bên trong lập lòe ánh lửa.

“Chuyện đã qua không cần phải nhắc lại.” Feston không phải là người thích nhớ về quá khứ, mặc dù lúc nãy bị buộc phải nói ra nhưng dù sao cũng là chuyện nhiều năm trước kia.

“Được rồi, hiện tại cha sẽ nói, chỉ cần con vứt bỏ cổ phần thì tập đoàn Kada sẽ không còn liên quan đến con, bọn họ còn níu kéo con là vì có người không cam lòng để cho Greg chiếm đoạt lợi ích trong khi bọn họ thì không, bọn họ chiếm không được thì người khác cũng đừng hòng mơ tưởng, có lẽ đây là điều mà bọn họ suy nghĩ.”

Phong Triển Nặc đặt ra nghi vấn, “Chẳng lẽ bọn họ lại cam tâm để cho Feston nắm quyền chủ tịch?”

“Cái này thì khác, Feston là con của tôi, nếu nó kế thừa thì chẳng ai dám nhiều lời.” Vẫn quyết đoán như xưa, Christopher Kada khoát tay ngăn cản, “Nhưng hiện tại nó không muốn thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng nó.”

“Cho nên ông nói những lời đó, bức anh ấy nói ra, làm cho mấy người ngoài kia đều hết hy vọng.” Nhướng mày, Phong Triển Nặc liếc nhìn Feston, hiện tại đối phương nhất định đã hiểu được.

“Sau khi Jessica mất thì tôi đã suy nghĩ rất nhiều chuyện, trước kia có rất nhiều việc làm cho tôi chìm đắm, đột nhiên tôi lại mất đi tất cả hứng thú đối với chúng nó, khi ấy tôi mới nhận ra nếu không có cô ấy, mặc kệ tôi có được cái gì, tiền tài danh vọng chẳng qua chỉ là những tờ séc và một chuỗi con số mà thôi.” Christopher lộ ra một nụ cười khổ.

“Cho nên cha cũng hy vọng con có thể tìm được một người thích hợp, chẳng qua cha không ngờ con dẫn về không phải là một cô gái mà lại là cậu ấy.” Christopher ngẩng đầu nhìn chăm chú vào Phong Triển Nặc, “Nói cho tôi biết cậu tên gì.”

Ánh mắt của Phong Triển Nặc chuyển động, do dự chừng vài giây, ba chữ Phong Triển Nặc vừa định thốt ra thì Feston đã thay hắn trả lời, “Ian Noy.”

Dưới ánh mắt thâm trầm của Feston, Phong Triển Nặc gật đầu, “Ông có thể gọi tôi là Ian.”

Ông ấy đọc tên của hắn vài lần, “Hai đứa có thể đi được rồi, nhớ thỉnh thoảng quay về thăm cha, những gì cha muốn nói thì đã nói hết rồi.”

Christopher không còn gì khác để nói, Feston và Phong Triển Nặc rời khỏi phòng làm việc, đằng sau cánh cửa, Christopher Kada nhìn chăm chú vào cánh cửa phòng được đóng chặt, vẻ mặt bỗng nhiên mất đi bình tĩnh.

Nhớ kỹ cái tên Ian Noy này, ông ấy thở dài một hơi, trong phòng sách vắng lặng, tẩu thuốc lại lóe lên ánh lửa, hơi hơi lấp lánh màu đỏ.

“Vì sao không cho tôi nói ra tên thật?” Thúc vào khuỷu tay của Feston, Phong Triển Nặc dừng lại ở một chỗ cách phòng làm việc không xa.

“Từ trước đến này cậu luôn rất cẩn thận, vì sao lần này lại bỗng nhiên tình nguyện nói ra tên thật của mình?” Tầm mắt nhìn ra bên ngoài, Feston nhìn thấy mọi người đang đứng trong phòng khách, dường như còn có mấy người khách khác đến đây.

“Ông ấy là cha của anh, cho dù có cẩn thận như thế nào chẳng lẽ muốn tôi phải đi nói dối với cha của anh hay sao?” Ai bảo đối phương là một người đặc biệt làm chi.

“Tôi muốn cậu tiếp tục cẩn thận, về phần nói dối thì dù sao cũng chẳng phải là lần đầu tiên.” Theo phản ứng của Feston thì hắn không cần Phong Triển Nặc nói ra tên thật cho cha của mình biết, “Cậu nên giữ bí mật thân thế của mình trong giới hạn lớn nhất, đừng để cho tôi tốn nhiều công sức đi lo liệu rắc rối cho cậu là được, nói dối hay không thì không thành vấn đề, chỉ cần cậu không nói dối với tôi là được.”

“Thân thế bí mật? Là ai làm cho lai lịch của tôi bị sáng tỏ, làm cho tôi không thể không tìm một thân phận giả để che giấu, đội trưởng Feston, hình như anh đã quên mất chuyện này thì phải.” Khoanh tay lắc đầu, nụ cười lạnh cùng với bộ dáng trêu chọc của Phong Triển Nặc trở thành một hình ảnh hết sức hấp dẫn ở trong mắt của Feston.

“Biểu hiện vừa rồi của cậu cũng không tệ.” Ép Phong Triển Nặc lui vào vách tường, Feston chống hai tay lên tường, hơi thở bất chợt gần sát. fynnz810

Phong Triển Nặc hừ cười, “Anh không muốn gây ra mâu thuẫn, luôn quan sát tình huống để có thể khống chế cục diện bất cứ khi nào, biết suy nghĩ của anh cho nên tôi cũng phải kiên nhẫn một chút, chẳng lẽ tôi lại thật sự giết tất cả mọi người hay sao? Tôi là sát thủ, không phải là kẻ cuồng sát biến thái.”

Vói tay vào áo của Feston, đem Feston kéo sát vào người của mình, khi bốn mắt nhìn nhau thì hai người cùng nhau bật cười.

Có thể là vì được thừa nhận, cũng có thể là vì sự thừa nhận này nằm trong dự kiến của bọn họ, nhưng nụ cười không giữ được bao lâu, Feston bỗng nhiên nín cười, ánh mắt sắc bén nhìn ra phía sau, “Bên ngoài rất im lặng.”

“Anh cho rằng có người báo cảnh sát à?” Tuy không muốn làm như vậy nhưng Phong Triển Nặc vẫn rút súng ra.

………..

P/S: Và giờ là đến phiên ba chồng chấp thuận ^o^, em Nặc hạnh phúc nha.