Xích Ái Sát Thủ

Chương 147: Người quá cố an nghỉ




Vì sao cho đến bây giờ hắn vẫn chưa hỏi, đó là một câu hỏi hay, dọc đường đi Phong Triển Nặc cũng đã suy nghĩ đến vấn đề này, khi trải qua một cửa hàng bán hoa thì hắn đã dừng xe rồi bước xuống mua một bó hồng trắng, lúc đi vào nghĩa trang thì trời bất thình lình đổ mưa lắc rắc.

Trong nghĩa trang không có ai, hắn nhìn thấy một bóng người ở phía đằng xa, hắn sẽ không nhìn lầm, người đứng trong mưa phùn chính là Feston.

Hắn đứng ở phía sau nhìn chăm chú vào bóng dáng của Feston, người nọ không hề nhúc nhích, giống như Greg đã nói, không hề nói một câu, nhưng cũng không rời đi, tựa như đang tự nghiền ngẫm điều gì đó, giống như hóa thành một gốc cây, hay một hòn đá.

Phong Triển Nặc rốt cục đi đến, đặt bó hồng trắng vương những hạt mưa trên cánh đến trước mộ, cùng Feston đứng trong gió, trước mộ đã có một bó hoa, cũng là hoa hồng trắng.

Feston và cả Phong Triển Nặc đều cảm thấy bất ngờ vì sự lựa chọn này, “Đây là loài hoa mà mẹ của tôi thích nhất.”

“Tôi chỉ cảm thấy nó rất đẹp.” Đó chỉ là vô tình trùng hợp.

“Nó rất đẹp.” Mưa xối ướt tóc của Feston, chắc là hắn đã đứng đây được một lúc lâu, lúc này Phong Triển Nặc không biết nên nói cái gì, hiện tại tâm tình của Feston chắc là không tốt, nhưng đối phương vẫn lên tiếng, “Vì sao mà cậu lại đến nơi này?”

“Greg nói.” Trên mộ có tên của mẹ Feston, Jessica Kada, Phong Triển Nặc cũng khá quen thuộc với cái tên này, Feston từng nhắc đến một lần, đó là khi bọn họ vừa mới quen biết nhau.

“Anh không có nói cho tôi biết ngày giỗ của mẹ anh chính là ngày hôm nay, đương nhiên cũng là vì tôi chưa từng hỏi, bởi vì tôi không nghĩ đến những chuyện như vậy….người thân này nọ…anh cũng biết tôi không có cha mẹ mà.”

“Tôi biết.” Có lẽ đây là cách mà Feston cảm thông đối với Phong Triển Nặc, sau khi hắn trả lời thì không mở miệng nữa, Phong Triển Nặc cũng chỉ có thể ở bên cạnh trầm mặc cùng hắn, bọn họ đứng dưới cơn mưa phùn, hạt mưa thấm ướt toàn thân.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, bỗng nhiên Feston lên tiếng, “Bà ấy đã chết ở trước mặt tôi, mà tôi thì chỉ có thể bất lực trước cái chết của bà ấy.”

“Cho nên anh vẫn luôn trầm mặc.” Hắn bỗng nhiên có thể hiểu rõ tâm tình lúc này của Feston.

“Hằng năm tôi sẽ đến nơi này một lần, khi đến đây tôi sẽ hồi tưởng một việc, cậu có thể nhìn thấu triệt rất nhiều chuyện khi đứng ở đây, cái chết làm cho người ta học được cách tự nghiền ngẫm, cũng bao gồm cả quan hệ giữa chúng ta…Có đôi khi tôi rất muốn buông tay ra để cho cậu rời đi, cậu biết không, bởi vì muốn giữ cậu lại còn khó hơn so với việc chiếm được cậu.”

Câu nói kia của Feston tựa như những hạt mưa đang rơi xuống, có một chút lạnh lẽo.

“Vậy vì sao anh không làm như thế? Muốn tôi làm một người bình thường thì thật sự quá khó, tôi và người thường khác nhau một trời một vực, anh là người biết rõ điểm ấy nhất mà.”

Phong Triển Nặc không ngờ Feston lại thừa nhận đã từng nghĩ đến việc muốn bỏ cuộc, bởi vì Feston luôn tỏ ra rất kiên định.

“Bởi vì tôi ghét bị thua.” Thản nhiên nói ra một câu, những giọt mưa nhiễu xuống từ mái tóc đen ẩm ướt, bàn tay của Feston lạnh như băng, hắn nắm lấy tay của Phong Triển Nặc, “Buông tay chẳng khác nào nhận thua, chắc cậu đã từng nghe thấy những lời này, Veni, vidi, vici….” fynnz.wordpress.com

“Tôi đã đến, tôi đã thấy, tôi đã chinh phục. Anh thật sự nghĩ rằng mình là Caesar hay sao?” Thẳng thắn nói ra nội tâm của Feston, mặc dù Phong Triển Nặc đang giễu cợt đối phương nhưng hắn lại bất giác cau mày. (vendi, vidi, vici = tôi đã đến, tôi đã thấy, tôi đã chinh phục, đây là 1 câu bằng tiếng la tinh của Julius Caesar đã nói)

“Nghe đây, tôi biết hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh nhất định rất khó chịu, nhưng tôi không có rảnh ở đây dầm mưa với anh, nếu anh cảm thấy mệt mỏi thì có thể nói với tôi, chẳng phải anh muốn buông tay hay sao? Không làm người yêu thì có thể làm kẻ thù, như vậy cũng chẳng sao.”

“Không có khả năng.” Feston bỗng nhiên dùng sức, Phong Triển Nặc bị hắn ôm chặt đến trước ngực.

Feston dùng sức tàn sát bừa bãi bờ môi của Phong Triển Nặc, những giọt mưa lạnh lẽo rơi xuống đôi môi nóng rực của Feston, hắn kề sát vào bên tai của Phong Triển Nặc, “Không có khả năng, chưa đến điểm cuối thì đừng hòng bước xuống xe. Tôi và cậu, hiện tại chúng ta ở cùng một chiếc xe, nhưng luôn là tôi đẩy xe giúp chúng ta tiến tới phía trước, kế tiếp đến phiên cậu, cậu phải cố sức, nếu không thì tôi sẽ không tha cho cậu.”

“Ừ, tôi biết, ý đồ của anh là muốn hiểu biết tôi, cũng muốn làm cho tôi hiểu biết quá khứ của anh, nhưng tôi chưa làm gì cả, đây không phải là chuyện nên xảy ra đối với một mối quan hệ bình thường, nhưng quan hệ của chúng ta ở trong mắt của người khác vốn chẳng phải bình thường.” Hiện tại Phong Triển Nặc không muốn tranh cãi với Feston, hắn vuốt ve mái tóc sau đầu của Feston.

“Hiện tại tâm tình của anh rất tệ, tôi hiểu, tôi cam đoan sau này tôi sẽ cố gắng hiểu anh, tôi cam đoan.” Nói xong, giọng nói của hắn cũng hơi hơi rét run, “Nhưng nói thật lòng, khi phát hiện anh không nói cho tôi biết một tiếng nào mà cứ tự mình đi đến đây thì lúc ấy tâm tình của tôi cũng cảm thấy rất tệ.”

Feston nâng mặt của Phong Triển Nặc lên, “Cậu không phải cái gì cũng chưa làm, bởi vì quan hệ của chúng ta mà cậu đã không tiếp nhận những nhiệm vụ giết người, cậu cũng đã trả giá rất nhiều nhưng cậu vĩnh viễn cũng không dám làm cho chính mình ổn định với cuộc sống này, ổn định ở một chỗ, bởi vì cậu sợ….”

“Nực cười, tôi sợ cái gì cơ chứ.” Phản bác, Phong Triển Nặc đẩy tay của Feston ra, “Trời mưa lớn, vết thương trên đầu của anh vẫn chưa lành hẳn, nếu hiện tại anh không…”

“Nói cho tôi biết cậu sợ cái gì.” Cổ tay bị nắm chặt, sức mạnh trên tay của Feston quả thật như muốn bẻ gãy cổ tay của hắn, ánh mắt trong mưa càng thêm sáng ngời, sắc bén giống như có thể cắt nát hết thảy mọi thứ.

“Nói cho tôi biết, bằng không cậu phải theo tôi quay về Chicago, không được phép rời khỏi nhà của tôi, sau này nơi đó chính là nhà của cậu.”

“Không cho phép rời đi? Chúa ơi, anh giết tôi đi thì hơn.” Phong Triển Nặc cười lạnh.

“Được rồi, nếu anh muốn biết thì để tôi nói cho anh biết.” Hắn cũng nắm lấy tay của Feston, dùng cùng sức mạnh để làm cho Feston cũng cảm thấy đau đớn giống như hắn, hai ánh mắt nhìn thẳng vào nhau.

“Bất kỳ ai ở bên cạnh tôi đều sẽ không được sống yên ổn, mà anh lại là đại biểu của sự trật tự, anh là Feston, tôi không muốn làm cho anh cũng lộn xộn giống như tôi, với lại có một điều tôi muốn nói cho anh biết, không phải là tôi không dám yên phận, mà là tôi không thể! Tôi làm không được, hiểu chưa?”

Hắn hơi cười lạnh, bỗng nhiên kề sát vào Feston, “Giết người làm cho tôi cảm thấy bình thường, tôi chính là một tên sát thủ nghiện giết người, đây là bản năng đã được huấn luyện từ nhỏ, chuyện này thật sự không ai có thể thay đổi, tôi không muốn có một ngày nào đó anh bỗng nhiên cảm thấy hết thảy chuyện này đều là lãng phí thời gian, anh có ý đồ muốn thay đổi tôi, nhưng anh sẽ phát hiện đây là bản chất của tôi, anh sẽ thất vọng, Feston–” Phong Triển Nặc nhịn không được mà cắn răng, “Tôi không muốn làm cho anh thất vọng, anh hiểu chưa?”

Hắn nói ra tất cả, sau đó hít sâu một hơi rồi lắc đầu, buông Feston ra, “Chỉ có anh mới có thể làm cho tôi lo được lo mất như vậy.”

Có thể cảm giác được Phong Triển Nặc phải dùng bao nhiêu hơi sức mới có thể nói ra những lời này, mà nói ra thì sẽ cảm thấy khó chịu đến mức nào, Feston làm cho đối phương xoay lại nhìn hắn, “Cho nên cậu tình nguyện để cho quan hệ của chúng ta bảo trì ở trạng thái tự do? Chỉ vì lý do như vậy?”

“Chẳng lẽ lý do như vậy còn chưa đủ hay sao? Không phải là tôi đang viện cớ, anh đã nhìn thấy đồng bọn trước kia của tôi, bọn họ cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì, một ngày nào đó sẽ đến phiên tôi.” Nói ra hết thảy những gì muốn nói, Phong Triển Nặc bỗng nhiên cảm thấy vớ vẩn, hắn muốn rời khỏi nơi này, “Đây là mồ mã, chúng ta ở trước mộ của mẹ anh mà khắc khẩu, như vậy còn ra thể thống gì nữa.”

“Bà ấy sẽ không để ý.” Feston giữ chặt Phong Triển Nặc, “Tôi muốn ở đây nói cho bà ấy nghe, cậu không phải là người mà tôi muốn buông tay thì có thể buông tay, chuyện này vượt quá ý chí của tôi, trừ phi cậu thẳng thắn bảo rằng giữa chúng ta đã chấm dứt, cậu không hề có cảm giác đối với tôi, nếu không thì tôi sẽ vĩnh viễn không buông cậu ra, cũng sẽ không buông tha cho cuộc sống vượt quá người bình thường của cậu, cho dù chỉ là vài ngày ngắn ngủi cũng vậy.”

“Tôi nói rồi…” Feston nắm áo của Phong Triển Nặc lên, “Hãy nghe tôi nói cho hết.”

“Lâu dài bị vây vào trạng thái bình thản sẽ làm cho phản ứng của người ta trở nên chậm chạp, nhất là đối với một sát thủ thì đây là một đòn trí mạng, tôi cũng không phủ nhận tôi từng có quyết định như thế, có lẽ một ngày nào đó cậu sẽ rời bỏ nghề này, bởi vì cậu chỉ có thể làm như vậy.” Feston nói ra suy nghĩ ích kỷ ở trong lòng của mình.

Phong Triển Nặc hơi nheo mắt, tiếp theo lại nghe Feston chuyển đề tài, “Nhưng sau đó tôi phát hiện tôi làm không được chuyện như vậy, nếu trước khi cậu rời bỏ nghề của mình mà tử nạn vì điều đó thì sao, chuyện này tuyệt đối không phải là điều mà tôi mong muốn, cho nên sau đó tôi chỉ có thể nới lỏng.”

Hắn lại nói tiếp, “Hiện tại tôi tin tưởng sẽ không có ngày đó, cậu sẽ không thay đổi, cậu sẽ không giống những bọn họ, cậu không phải là kẻ thất bại, cậu cũng sẽ không cho phép mình thất bại, bởi vì cậu là Phong Triển Nặc, chính cậu cũng hiểu rõ, nếu có một ngày cậu sa sút đến mức trở thành kẻ lang thang? Hay là chém giết trộm cắp?”

“Thì tôi sẽ tự mình kết thúc, như vậy đơn giản hơn rất nhiều.”

Feston nắm lấy áo của Phong Triển Nặc, nhìn thẳng vào mắt của đối phương, ở dưới chân bọn họ, mấy đóa hồng trắng vẫn đang nở rộ, mùi hương thoang thoảng khuếch tán trong không khí ẩm ướt, còn có một chút mùi máu tươi như có như không, đó không phải là mùi vị chân thật, mà chỉ là một loại hơi thở không thể khinh thường, đó là bản chất của lạnh lẽo và máu tươi.

Feston đã sớm quen thuộc với hơi thở này, “Cậu sẽ không, cậu sẽ không để cho chuyện đó xảy ra, tôi cũng sẽ không thất vọng đối với cậu.”

Feston buông Phong Triển Nặc ra, đôi mắt màu xanh biển đang nhìn Feston chăm chú, “Đó là vì ngay từ đầu anh đã không ôm bất kỳ hy vọng nào.”

Vừa dứt lời thì sắc mặt của Feston liền buộc chặt, hắn xông lên vài bước rồi nắm lấy sau cổ của Phong Triển Nặc, nhưng bả vai của hắn cũng nhanh chóng bị đè chặt, song phương đối mặt, vài giọt mưa lặng lẽ rơi xuống mộ, phát ra những tiếng tí tách rất nhỏ.



Feston chậm rãi thả lỏng sức lực, “Tôi không hy vọng xa vời rằng cậu sẽ thay đổi bản chất, nếu thay đổi cậu thì cậu sẽ không còn là Phong Triển Nặc độc nhất vô nhị nữa.” fynnz810

Ngón tay khẽ cọ ở sau cổ, nhẹ nhàng trấn an, Phong Triển Nặc nghiêng đầu thì có thể nhìn thấy hai bó hồng trắng ở dưới chân, hắn lặng lẽ cười, ôm lấy bả vai của Feston rồi chậm rãi kề sát, “Có phải cũng muốn tôi khen anh hay không, như vậy mới công bằng.”



“Cậu có thể khen tôi, nhưng điều này không thiết yếu, điều cậu cần là tôi, để cậu có thể thoát khỏi cảnh sát, cậu cần một người làm hậu thuẫn, mà tôi là sự lựa chọn duy nhất.” Những lời này rõ ràng rơi thẳng vào trong tai của Phong Triển Nặc, hắn cảm thấy có một chút bất ổn.

Tình hình đang phát triển theo chiều hướng mà hắn không thể khống chế, ở trước mộ của mẹ Feston, hắn không có cách nào phản bác lời nói của Feston, “Anh muốn tôi ở trước mộ của mẹ anh mà thừa nhận anh quan trọng như thế nào đối với tôi à?”

Feston nhìn hắn rồi vươn tay, hai bàn tay đan vào nhau, không đợi hắn nói chuyện thì Feston đã nghiêm túc mở miệng, “Tôi không cần cậu nói gì cả, chỉ cần cẩn thận lắng nghe, hiện tại tôi muốn nói cho cậu biết một chuyện, mặc kệ cậu là sát thủ U Linh hay là Phong Triển Nặc thì tôi cũng không bận tâm, tên tuổi và thân phận cũng không quan trọng, thứ mà tôi muốn chỉ có một, chính là bản thân cậu.”

Quen che giấu, quen ngụy trang, nhưng ở đây Phong Triển Nặc phải đối mặt với tình cảm chân thật của mình, “Anh đã nói ra hết thảy những gì mà tôi muốn nói.” Hắn hôn lên trán của Feston.

“Cho nên tôi chỉ có thể nói cái khác, nếu anh bị FBI khai trừ, hoặc là tập đoàn Kada trục xuất anh ra khỏi nhà thì không cần lo lắng, anh còn có tôi, điều mà tôi muốn không phải là Caesar cũng không phải là Kada, chỉ cần là Feston cho tôi là đủ rồi.”

Sát thủ luôn xem tình cảm là trò chơi để tiêu khiển, nhưng rốt cục vẫn có khát vọng của riêng mình, tầm mắt đan vào nhau thành một cái lưới lớn, trong cái lưới buộc chặt là hai người đang ôm hôn, không khí ẩm ướt làm dịu nhiệt độ, hòa tan khói thuốc súng giữa bọn họ, chỉ để lại nụ hôn ấm áp nồng nhiệt.

So với những giọt mưa lạnh lẽo thì đầu lưỡi lại vô cùng nóng bỏng, hô hấp của bọn họ hóa thành sương trắng, nhìn nhau gần trong gang tấc, bọn họ cùng nhau bật cười.

Cảm giác kỳ lạ, giống như vừa mới tiến hành một nghi thức, nhưng ở một nơi tràn ngập tử vong như vậy mà Phong Triển Nặc lại cảm thấy vô cùng thư thái.

“Tôi xin lỗi, tôi vẫn không muốn biết về chuyện của người nhà anh, nhưng mà hiện tại tôi đã đến nơi này, Jessica, mẹ của anh, tôi nghĩ rằng bà ấy sẽ thích tôi.” Hắn nhẹ nhàng nói xong rồi ngồi xuống, rút ra một đóa hồng trắng, nhẹ nhàng hôn lên đóa hoa.

“Tôi cũng nghĩ như vậy.” Feston cầm lấy đóa hồng trắng trên tay của Phong Triển Nặc, sau đó cũng đặt xuống một nụ hôn lên đóa hoa.

…………….

P/S: coi như nghi thức kết hôn trước mặt mẹ chồng rồi đó.